Nụ Hôn Chúc Ngủ...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Trong khoảng khắc này, Cố Hiểu Thần xấu hổ thẹn thùng, khuôn mặt có chút lo lắng, cứ như vậy dán chặt vào trong đáy mắt Ngũ Hạ Liên, không có cách nào dời đi được. Hình ảnh mơ hồ đột nhiên trở nên sâu sắc, liền khắc sâu vào trong tâm trí, giống như mãi mãi không thể xoá bỏ được nữa. Điếu thuốc trong tay anh vẫn đang cháy, bốc lên làn khói trắng bao phủ trong không khí.
Cố Hiểu Thần dè dặt nhìn anh, ánh mắt chuyển tới chuyển lui, không dám nhìn thẳng anh.
Trái tim đập phanh phanh.
Cố Hiểu Thần nhẹ nắm chặt tay, hoài nghi nhìn anh. Khuôn mặt điển trai của anh không có chút biểu cảm nào, vẫn luôn khiến người ta nhìn không rõ anh thực sự là thế nào. Anh bất thình lình đứng dậy, sau đó bước một bước lại một bước về phía cô. Cô có chút e sợ, cô muốn chạy trốn, nhưng nửa bước cũng không cử động được.
Hay là, hay là cô vẫn đang đợi.
Thế nên cô vẫn đứng yên tại chỗ, ngây người nhìn anh đứng ở trước mặt mình. Người đàn ông này, sao lại cao lớn như vậy. Anh không coi thường cô, không trịch thượng, không tỏ thái độ cao ngạo với cô. Anh chỉ chầm chậm khom người, tầm nhìn ngang bằng đôi mắt của cô, nhìn chăm chú đôi mắt của cô.
Ngũ Hạ Liên chăm chú nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của cô, đôi mắt hoảng loạn. Đột nhiên, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, cứ như vậy cười với cô. Nụ cười của anh, rất nhẹ rất nhạt, chỉ nhếch khoé miệng, lại đẹp đến nao lòng. Nụ cười mê hồn khiến cô choáng váng.
Bàn tay lớn sậm màu ấm áp chạm vào khuôn mặt cô, môi anh đến gần phía cô.
Một nụ hôn nhẹ, độ ấm của đôi môi rơi trên trán cô, nụ hôn trân quý như vậy.
“Ngủ ngon.” Ngũ Hạ Liên hạ tay xuống, cười mê hoặc với cô.
Hai tầng mây đỏ bay nhanh trên má cô, Cố Hiểu Thần vội vàng đáp lại một tiếng “ngủ ngon”, ánh mắt vội vàng lướt qua khuôn mặt anh, cô vội vã xoay người chạy ra khỏi căn hộ, đầu óc mụ mị lao về phía tầng áp mái. Vừa về đến tầng áp mái, cô ấn ngực, phát hiện tim đang đập rất nhanh. Chẳng lẽ………….. chẳng lẽ đây là đang bị điện giật sao?
Cố Hiểu Thần nằm xuống giường, xoay người ôm gối ôm.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh vẫn không trả lời, giữa bọn họ rốt cuộc có phải là bạn bè hay không.
Nhưng anh nói ngủ ngon với cô, anh cũng không phủ nhận, vậy thì……….. vậy thì không phải là cô có thể cho rằng, bọn họ là bạn bè sao?
Cố Hiểu Thần không nhịn được vui vẻ bật cười, lúc cô mơ màng ngủ, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Cố Thanh-----------
“Lapland……..”
“Ở nơi xa nhất của cực bắc, có nữ hoàng tuyết xinh đẹp nhất, cô độc nhất thế gian, ở đó một năm bốn mùa đều là tuyết trắng tinh, nữ hoàng băng giá xinh đẹp ở trong cung điện không có nhiệt độ này. Bức tường làm bằng đỉnh núi tuyết trắng, thuỷ tinh bị gió lạnh làm nứt vỡ, từ xa nhìn đến thật sự khiến người ra rơi lệ.”
“Nữ hoàng băng giá đã sống trong cung điện này quá lâu, cũng bởi vì quá quạnh quẽ mà cảm thấy cô đơn.”
“Nàng không có bất cứ người bạn nào.”
“Nàng đã đi đến ngôi làng, tìm được một thiếu niên tên là Gai.”
“Gai nói, cho ta làm bạn của nàng nhé…………”
***
“Trợ lý Cố, chào buổi sáng.”
“Chào.”
“Trợ lý Cố, có phải là có chuyện gì vui không?”
Đồng nghiệp tiểu Văn thò đầu đến bên cạnh cô, mặt tràn đầy hiếu kỳ. Cố Hiểu Thần thả túi xuống, vừa ấn nút mở máy tính, vừa thu dọn mặt bàn, “Không có.”
“Không phải sao? Cô vui vẻ như vậy, tôi còn cho rằng cô có chuyện gì vui cơ!” Tiểu Văn lẩm bẩm.
Cố Hiểu Thần lắc đầu, cũng đang hoài nghi chính mình, cô đang rất vui sao?
Công việc cả một ngày vậy mà nhẹ nhàng tự tại, mỗi công việc đều được giải quyết rất thuận lợi.
Sau giờ nghỉ trưa, quản lý tổ chức cuộc họp nhóm. Trong phòng họp nhỏ sáng sủa và yên tĩnh, Cố Hiểu Thần ngồi bên cạnh quản lý Thái Hoa đang ghi chép nội dung cuộc họp. Đột nhiên, điện thoại di động trong túi quần rung lên, cọ vào lớp quần áo truyền đến rất rõ ràng. Ai lại gửi tin nhắn cho cô nhỉ?
Liệu có phải…………. có phải là của anh không?
Cố Hiểu Thần không bao giờ xem điện thoại khi đang họp, rốt cuộc vẫn không nhịn được nên lấy điện thoại ra xem. Nhưng khi xem tin nhắn, cô hơi hụt hẫng. Chỉ là tin nhắn của hệ thống. Cô lặng xuống, chủ động gửi đi một tin nhắn ------- buổi tối có muốn cùng ăn cơm không.
Đợi hồi âm, thời gian chậm chạp giống như ốc sên bò.
Nhưng mãi đến khi cuộc họp kết thúc, vẫn không nhận được tin nhắn hồi âm.
“A---------" Tiểu Văn vươn vai kêu lên, “Cuối cùng cũng tan làm rồi! Mệt chết đi được!”
Cố Hiểu Thần cười, đứng dậy cuối cùng rồi đưa văn kiện vào phòng quản lý. Mà điện thoại di động đặt trên bàn lần nữa rung lên, chuyển động trên mặt bàn. Đợi cô quay lại, bận rộn thu dọn xong đồ đạc nên cũng không xem điện thoại. Cầm túi đeo lên rồi cùng đồng nghiệp đi ra khỏi phòng làm việc, lúc này mới tiện tay liếc nhìn điện thoại.
Vậy mà lại có tin nhắn!
Cô ấn vào xem, trên màn hình hiển thị một dãy số, thay vì cái tên được lưu.
Dãy số này, Cố Hiểu Thần biết là của ai, cũng có chút kích động.
Ấn vào xem nội dung, tin nhắn chỉ ngắn gọn mấy chữ -------- Anh đang đợi em dưới toà nhà công ty.
Anh đang đợi cô dưới toà nhà công ty? Giờ cũng đã mười lăm phút rồi? Cố Hiểu Thần kinh ngạc, lập tức đi thang máy xuống dưới lầu. Vừa đi ra khỏi thang máy, vội vàng nhìn quanh đại sảnh, nhưng không tìm thấy bóng dáng của anh. Cô hoài nghi chạy ra khỏi toà nhà, chỉ thấy một chiếc Lamborhini màu đen đậu ở bên đường trước toà nhà.
Đó là xe của anh.
Đợi cô đến gần, cửa xe mở ra, thân hình cao lớn của Ngũ Hạ Liên từ trong xe bước ra. Anh hiên ngang mạnh mẽ, soái khí khiến người ta phải thét lên. Đang là giờ tan sở, những người đi làm bắn đến những ánh mắt tò mò. Anh hút thuốc, nói một câu bất mãn, “Sao lại lâu thế.”
Ở cuối đoạn đường, một chiếc Porsche màu bạc chậm rãi đi đến.
Ngôn Húc Đông vừa định lấy điện thoại ra ấn số, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại thấy chiếc Lamborhini đậu ở phía trước. Biển số xe quá quen thuộc, động tác bấm số dừng lại ngay lập tức. Anh nhìn cô bị cậu ta nhét vào trong xe, nhìn cậu ta ngồi vào trong xe, nhìn chiếc e đó chở hai người tăng ga chạy đi.
Đột nhiên, tầm nhìn mờ đi.
Bó hoa hồng trên ghế phụ, còn đang nở rộ nhưng đã héo tàn, toả hương lần cuối.
Đó là Liên và Hiểu Thần.
Cố Hiểu Thần dè dặt nhìn anh, ánh mắt chuyển tới chuyển lui, không dám nhìn thẳng anh.
Trái tim đập phanh phanh.
Cố Hiểu Thần nhẹ nắm chặt tay, hoài nghi nhìn anh. Khuôn mặt điển trai của anh không có chút biểu cảm nào, vẫn luôn khiến người ta nhìn không rõ anh thực sự là thế nào. Anh bất thình lình đứng dậy, sau đó bước một bước lại một bước về phía cô. Cô có chút e sợ, cô muốn chạy trốn, nhưng nửa bước cũng không cử động được.
Hay là, hay là cô vẫn đang đợi.
Thế nên cô vẫn đứng yên tại chỗ, ngây người nhìn anh đứng ở trước mặt mình. Người đàn ông này, sao lại cao lớn như vậy. Anh không coi thường cô, không trịch thượng, không tỏ thái độ cao ngạo với cô. Anh chỉ chầm chậm khom người, tầm nhìn ngang bằng đôi mắt của cô, nhìn chăm chú đôi mắt của cô.
Ngũ Hạ Liên chăm chú nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của cô, đôi mắt hoảng loạn. Đột nhiên, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, cứ như vậy cười với cô. Nụ cười của anh, rất nhẹ rất nhạt, chỉ nhếch khoé miệng, lại đẹp đến nao lòng. Nụ cười mê hồn khiến cô choáng váng.
Bàn tay lớn sậm màu ấm áp chạm vào khuôn mặt cô, môi anh đến gần phía cô.
Một nụ hôn nhẹ, độ ấm của đôi môi rơi trên trán cô, nụ hôn trân quý như vậy.
“Ngủ ngon.” Ngũ Hạ Liên hạ tay xuống, cười mê hoặc với cô.
Hai tầng mây đỏ bay nhanh trên má cô, Cố Hiểu Thần vội vàng đáp lại một tiếng “ngủ ngon”, ánh mắt vội vàng lướt qua khuôn mặt anh, cô vội vã xoay người chạy ra khỏi căn hộ, đầu óc mụ mị lao về phía tầng áp mái. Vừa về đến tầng áp mái, cô ấn ngực, phát hiện tim đang đập rất nhanh. Chẳng lẽ………….. chẳng lẽ đây là đang bị điện giật sao?
Cố Hiểu Thần nằm xuống giường, xoay người ôm gối ôm.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh vẫn không trả lời, giữa bọn họ rốt cuộc có phải là bạn bè hay không.
Nhưng anh nói ngủ ngon với cô, anh cũng không phủ nhận, vậy thì……….. vậy thì không phải là cô có thể cho rằng, bọn họ là bạn bè sao?
Cố Hiểu Thần không nhịn được vui vẻ bật cười, lúc cô mơ màng ngủ, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của Cố Thanh-----------
“Lapland……..”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ở nơi xa nhất của cực bắc, có nữ hoàng tuyết xinh đẹp nhất, cô độc nhất thế gian, ở đó một năm bốn mùa đều là tuyết trắng tinh, nữ hoàng băng giá xinh đẹp ở trong cung điện không có nhiệt độ này. Bức tường làm bằng đỉnh núi tuyết trắng, thuỷ tinh bị gió lạnh làm nứt vỡ, từ xa nhìn đến thật sự khiến người ra rơi lệ.”
“Nữ hoàng băng giá đã sống trong cung điện này quá lâu, cũng bởi vì quá quạnh quẽ mà cảm thấy cô đơn.”
“Nàng không có bất cứ người bạn nào.”
“Nàng đã đi đến ngôi làng, tìm được một thiếu niên tên là Gai.”
“Gai nói, cho ta làm bạn của nàng nhé…………”
***
“Trợ lý Cố, chào buổi sáng.”
“Chào.”
“Trợ lý Cố, có phải là có chuyện gì vui không?”
Đồng nghiệp tiểu Văn thò đầu đến bên cạnh cô, mặt tràn đầy hiếu kỳ. Cố Hiểu Thần thả túi xuống, vừa ấn nút mở máy tính, vừa thu dọn mặt bàn, “Không có.”
“Không phải sao? Cô vui vẻ như vậy, tôi còn cho rằng cô có chuyện gì vui cơ!” Tiểu Văn lẩm bẩm.
Cố Hiểu Thần lắc đầu, cũng đang hoài nghi chính mình, cô đang rất vui sao?
Công việc cả một ngày vậy mà nhẹ nhàng tự tại, mỗi công việc đều được giải quyết rất thuận lợi.
Sau giờ nghỉ trưa, quản lý tổ chức cuộc họp nhóm. Trong phòng họp nhỏ sáng sủa và yên tĩnh, Cố Hiểu Thần ngồi bên cạnh quản lý Thái Hoa đang ghi chép nội dung cuộc họp. Đột nhiên, điện thoại di động trong túi quần rung lên, cọ vào lớp quần áo truyền đến rất rõ ràng. Ai lại gửi tin nhắn cho cô nhỉ?
Liệu có phải…………. có phải là của anh không?
Cố Hiểu Thần không bao giờ xem điện thoại khi đang họp, rốt cuộc vẫn không nhịn được nên lấy điện thoại ra xem. Nhưng khi xem tin nhắn, cô hơi hụt hẫng. Chỉ là tin nhắn của hệ thống. Cô lặng xuống, chủ động gửi đi một tin nhắn ------- buổi tối có muốn cùng ăn cơm không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi hồi âm, thời gian chậm chạp giống như ốc sên bò.
Nhưng mãi đến khi cuộc họp kết thúc, vẫn không nhận được tin nhắn hồi âm.
“A---------" Tiểu Văn vươn vai kêu lên, “Cuối cùng cũng tan làm rồi! Mệt chết đi được!”
Cố Hiểu Thần cười, đứng dậy cuối cùng rồi đưa văn kiện vào phòng quản lý. Mà điện thoại di động đặt trên bàn lần nữa rung lên, chuyển động trên mặt bàn. Đợi cô quay lại, bận rộn thu dọn xong đồ đạc nên cũng không xem điện thoại. Cầm túi đeo lên rồi cùng đồng nghiệp đi ra khỏi phòng làm việc, lúc này mới tiện tay liếc nhìn điện thoại.
Vậy mà lại có tin nhắn!
Cô ấn vào xem, trên màn hình hiển thị một dãy số, thay vì cái tên được lưu.
Dãy số này, Cố Hiểu Thần biết là của ai, cũng có chút kích động.
Ấn vào xem nội dung, tin nhắn chỉ ngắn gọn mấy chữ -------- Anh đang đợi em dưới toà nhà công ty.
Anh đang đợi cô dưới toà nhà công ty? Giờ cũng đã mười lăm phút rồi? Cố Hiểu Thần kinh ngạc, lập tức đi thang máy xuống dưới lầu. Vừa đi ra khỏi thang máy, vội vàng nhìn quanh đại sảnh, nhưng không tìm thấy bóng dáng của anh. Cô hoài nghi chạy ra khỏi toà nhà, chỉ thấy một chiếc Lamborhini màu đen đậu ở bên đường trước toà nhà.
Đó là xe của anh.
Đợi cô đến gần, cửa xe mở ra, thân hình cao lớn của Ngũ Hạ Liên từ trong xe bước ra. Anh hiên ngang mạnh mẽ, soái khí khiến người ta phải thét lên. Đang là giờ tan sở, những người đi làm bắn đến những ánh mắt tò mò. Anh hút thuốc, nói một câu bất mãn, “Sao lại lâu thế.”
Ở cuối đoạn đường, một chiếc Porsche màu bạc chậm rãi đi đến.
Ngôn Húc Đông vừa định lấy điện thoại ra ấn số, nhưng vừa ngẩng đầu lên lại thấy chiếc Lamborhini đậu ở phía trước. Biển số xe quá quen thuộc, động tác bấm số dừng lại ngay lập tức. Anh nhìn cô bị cậu ta nhét vào trong xe, nhìn cậu ta ngồi vào trong xe, nhìn chiếc e đó chở hai người tăng ga chạy đi.
Đột nhiên, tầm nhìn mờ đi.
Bó hoa hồng trên ghế phụ, còn đang nở rộ nhưng đã héo tàn, toả hương lần cuối.
Đó là Liên và Hiểu Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro