Hội Trưởng Đích...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Cố Hiểu Thần về đến khách sạn đang ở, giấc ngủ không được yên ổn, khách sạn không quen, ga trải giường không quen, mùi hương xa lạ. Rạng sáng, cô đã tỉnh dậy rồi. Mặc lại quần áo cũ của mình, quay đầu nhìn về phía áo vest âu phục kia. Cẩn thận nâng niu đưa tay chạm vào, quyết định gấp lại gọn gàng rồi đem trả cho anh.
Cô mở cửa, nhìn thấy có người đứng ở ngoài cửa, tức khắc sợ hãi.
“Cố tiểu thư, Hạ tổng đang đợi cô.”
Hoá ra là cấp dưới của Ngũ Hạ Liên phái đến.
Cố Hiểu Thần ôm âu phục đi theo người đàn ông phía trước đến phòng tổng thống. Trong phòng có hai nhóm người đang đứng, Cố Hiểu Thần nhận ra người đến, người đàn ông dẫn đầu là hội trưởng Công ty Cao Đức – Yokoyama Houlong. Ông đứng im một chỗ, một chữ cũng không nói, nhưng có người mở cửa, mềm giọng lên tiếng, “Cố tiểu thư, cô dậy rồi.”
Y Lâm đi đến bên cạnh Cố Hiểu Thần, ôm cô đang hoảng hốt đi đến bên cạnh Ngũ Hạ Liên.
“Hạ tổng, thực sự xin lỗi, thực sự là rất áy náy !” Yokoyama Houlong khom người về phía Ngũ Hạ Liên xin lỗi, kỳ thực không nghĩ đến sẽ đánh mất cơ hội hợp tác lần này.
Nét mặt Ngũ Hạ Liên ung dung nhìn không ra cảm xúc gì. Khoé môi thảo ra một nụ cười, đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng có chút uy nghiêm đáng sợ, không nhanh không chậm nói, “Hội trưởng Yokoyama, tôi cảm thấy người mà ông nên xin lỗi không phải tôi.”
“Cố tiểu thư ! Thập phần xin lỗi, xin cô thứ lỗi !” Yokoyama Houlong lập tức quay về phía Cố Hiểu Thần, liên tục xin lỗi, “Tôi trịnh trọng xin lỗi vì sự việc tối ngày hôm qua xảy ra với cô !”
Tối qua… sắc mặt Cố Hiểu Thần bất thình lình thay đổi, vô thức nắm chặt áo vest âu phục trong tay.
Ngũ Hạ Liên nghiêng mắt liếc nhìn cô, sâu xa nói, “Hội trưởng Yokoyama, nếu như tôi giết ông, rồi lại nói xin lỗi với ông, ông cảm thấy có được không?”
“Chuyện này…” Yokoyama Houlong tức khắc nói không nên lời, “Hạ tổng, cậu cũng đã trừng phạt nghiêm khắc Okura rồi. Việc cá nhân là việc cá nhân, việc công là việc công, hợp đồng hợp tác đã sớm bàn xong rồi…”
“Miệng nói không chứng cớ.” Ngũ Hạ Liên cắt ngang lời nói của ông ta, lạnh lùng nói, “Ngoài ra, tôi hiện tại đã không còn hứng thú nữa rồi. Hội trưởng Yokoyama, không tiễn.”
“Hạ tổng nếu như thay đổi suy nghĩ, tôi bất cứ lúc nào cũng cung kính chờ đợi.” Đối mặt với trở ngại, khuôn mặt già nua của Yokoyama Houlong hoá xanh, đem theo thuộc hạ rời đi.
Đợi người sau khi đi hết, Ngũ Hạ Liên đứng dậy quay qua nhìn về phía hai người, “Ăn gì chưa?”
“Ăn rồi.”
“Vẫn chưa.”
Hai giọng nữ đồng thời vang lên, Cố Hiểu Thần một trận xấu hổ. Khuôn mặt mỹ lệ của Y Lâm hơi biến hoá, đi đến bên cạnh Ngũ Hạ Liên kéo lấy tay anh, thân mật nói, “Liên, Cố tiểu thư vừa mới thức dậy, khẳng định vẫn còn chưa ăn. Hôm nay anh dậy sớm như vậy, cũng không biết đi đâu đây.”
Cố Hiểu Thần vô cùng biết điều, không định tiếp tục làm bóng đèn, đôi tay đem áo vest cầm lên, “Liên thiếu gia, áo vest của anh.”
Y Lâm nhận lấy áo vest trong tay cô, Cố Hiểu Thần lại nói, “Liên thiếu gia, tôi muốn đi thăm quản lý Ngôn, không biết anh ấy đang ở bệnh viện nào?”
“Một lát nữa tôi và em cùng đi, Y Lâm, em đưa cô ấy đi phòng ăn ăn thêm chút gì đi.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói.
“Được.” Y Lâm hôn lên khuôn mặt anh, mỉm cười nói, “Cố tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Cô mở cửa, nhìn thấy có người đứng ở ngoài cửa, tức khắc sợ hãi.
“Cố tiểu thư, Hạ tổng đang đợi cô.”
Hoá ra là cấp dưới của Ngũ Hạ Liên phái đến.
Cố Hiểu Thần ôm âu phục đi theo người đàn ông phía trước đến phòng tổng thống. Trong phòng có hai nhóm người đang đứng, Cố Hiểu Thần nhận ra người đến, người đàn ông dẫn đầu là hội trưởng Công ty Cao Đức – Yokoyama Houlong. Ông đứng im một chỗ, một chữ cũng không nói, nhưng có người mở cửa, mềm giọng lên tiếng, “Cố tiểu thư, cô dậy rồi.”
Y Lâm đi đến bên cạnh Cố Hiểu Thần, ôm cô đang hoảng hốt đi đến bên cạnh Ngũ Hạ Liên.
“Hạ tổng, thực sự xin lỗi, thực sự là rất áy náy !” Yokoyama Houlong khom người về phía Ngũ Hạ Liên xin lỗi, kỳ thực không nghĩ đến sẽ đánh mất cơ hội hợp tác lần này.
Nét mặt Ngũ Hạ Liên ung dung nhìn không ra cảm xúc gì. Khoé môi thảo ra một nụ cười, đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng có chút uy nghiêm đáng sợ, không nhanh không chậm nói, “Hội trưởng Yokoyama, tôi cảm thấy người mà ông nên xin lỗi không phải tôi.”
“Cố tiểu thư ! Thập phần xin lỗi, xin cô thứ lỗi !” Yokoyama Houlong lập tức quay về phía Cố Hiểu Thần, liên tục xin lỗi, “Tôi trịnh trọng xin lỗi vì sự việc tối ngày hôm qua xảy ra với cô !”
Tối qua… sắc mặt Cố Hiểu Thần bất thình lình thay đổi, vô thức nắm chặt áo vest âu phục trong tay.
Ngũ Hạ Liên nghiêng mắt liếc nhìn cô, sâu xa nói, “Hội trưởng Yokoyama, nếu như tôi giết ông, rồi lại nói xin lỗi với ông, ông cảm thấy có được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chuyện này…” Yokoyama Houlong tức khắc nói không nên lời, “Hạ tổng, cậu cũng đã trừng phạt nghiêm khắc Okura rồi. Việc cá nhân là việc cá nhân, việc công là việc công, hợp đồng hợp tác đã sớm bàn xong rồi…”
“Miệng nói không chứng cớ.” Ngũ Hạ Liên cắt ngang lời nói của ông ta, lạnh lùng nói, “Ngoài ra, tôi hiện tại đã không còn hứng thú nữa rồi. Hội trưởng Yokoyama, không tiễn.”
“Hạ tổng nếu như thay đổi suy nghĩ, tôi bất cứ lúc nào cũng cung kính chờ đợi.” Đối mặt với trở ngại, khuôn mặt già nua của Yokoyama Houlong hoá xanh, đem theo thuộc hạ rời đi.
Đợi người sau khi đi hết, Ngũ Hạ Liên đứng dậy quay qua nhìn về phía hai người, “Ăn gì chưa?”
“Ăn rồi.”
“Vẫn chưa.”
Hai giọng nữ đồng thời vang lên, Cố Hiểu Thần một trận xấu hổ. Khuôn mặt mỹ lệ của Y Lâm hơi biến hoá, đi đến bên cạnh Ngũ Hạ Liên kéo lấy tay anh, thân mật nói, “Liên, Cố tiểu thư vừa mới thức dậy, khẳng định vẫn còn chưa ăn. Hôm nay anh dậy sớm như vậy, cũng không biết đi đâu đây.”
Cố Hiểu Thần vô cùng biết điều, không định tiếp tục làm bóng đèn, đôi tay đem áo vest cầm lên, “Liên thiếu gia, áo vest của anh.”
Y Lâm nhận lấy áo vest trong tay cô, Cố Hiểu Thần lại nói, “Liên thiếu gia, tôi muốn đi thăm quản lý Ngôn, không biết anh ấy đang ở bệnh viện nào?”
“Một lát nữa tôi và em cùng đi, Y Lâm, em đưa cô ấy đi phòng ăn ăn thêm chút gì đi.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói.
“Được.” Y Lâm hôn lên khuôn mặt anh, mỉm cười nói, “Cố tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro