Không Cho Phép...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Cố Hiểu Thần bị anh ôm ở trong ngực, nước mắt cứ như vậy chảy xuống. Giống như cuối cùng cũng đã tìm được bến đỗ, sợ hãi lúc nãy và bất an lúc này dần dần tiêu tan, để lại nỗi buồn man mác còn có chút rung động, nhưng lại khiến cô không dám nắm lấy hoàn toàn.
Tay cô khẽ động, do dự nửa buổi, vẫn không ôm lại anh.
Sợ đây chỉ là giấc mơ.
Sau khi tỉnh lại sẽ không có gì cả.
Nước mắt cô chảy dài, Ngũ Hạ Liên cảm giác được sự ẩm ướt nóng bỏng đó, nét mặt tức giận đột nhiên trở nên ngột ngạt. Sau đó càng thêm mơ hồ, mày kiếm cau chặt. Anh bực bội buông tay bỏ cô ngồi lại chỗ. Sau đó nắm chặt vô lăng, nhấn ga, phóng xe vút đi, rời khỏi khách sạn rực rỡ.
Lúc xe chạy đi, bầu trời đêm sâu thẳm bỗng trổ ra những chùm pháo hoa rực rỡ.
Như một giấc mộng hão huyền không thực tế.
Từng bông pháo lớn đua nhau nở rộ, những chùm sáng rơi xuống. Ánh sáng rực rỡ sắc màu lập loè chói lọi chiếu lên thân xe, cũng chiếu lên cửa sổ xe, rọi vào một bên mặt Cố Hiểu Thần. Đôi mắt cô ngấn lệ nhoè đi không thấy rõ, nước mắt chảy dài trên má cô, trong suốt long lanh.
Xe lại lần nữa tăng tốc, nhanh chóng chìm vào trong bóng đêm.
Pháo hoa trên bầu trời dần dần cách xa rồi mất hẳn, bóng tối sâu thẳm mù mịt.
Khách sạn nơi tổ chức buổi tiệc sinh nhật, trong một căn phòng nào đó, mấy cô gái ăn mặc xinh đẹp đang thấp thỏm bất an ngồi trên ghế sô pha, Châu Nhã Như cũng ở trong số đó. Mấy người đều cúi đầu, một bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời. Dĩ nhiên là đã phạm phải sai lầm.
Châu Nhã Như túm vạt váy, chỉ là càng lúc càng cảm thấy uất ức.
Ở trong mắt tôi, cô ấy đẹp nhất. Câu nói của Ngũ Hạ Liên giống như một cái gai khiến cô không có cách nào buông bỏ suy nghĩ được.
“Nói đi, đến cùng sao lại xảy ra chuyện này.” Châu Thành Trạch vừa quay lại đại sảnh buổi tiệc, nghe phong thanh từ miệng của cấp dưới. Anh gọi Châu Nhã Như và những người bạn của cô đến đây, dĩ nhiên muốn hỏi rõ sự tình.
Châu Nhã Như bênh vực bạn của mình, tức giận nói, “Anh! Chuyện không liên quan đến bọn họ! Là em nói bọn họ làm như vậy! Ai bảo cô ta đáng ghét như vậy!”
“Tôi rất xin lỗi, các cô về sảnh tiệc trước đi.” Châu Thành Trạch bình tĩnh nói, mấy cô gái kia giống như trút được gánh nặng, lập tức đứng dậy rời khỏi. Sau khi mọi người đi hết, Châu Thành Trạch ngưng mắt nhìn Châu Nhã Như, lạnh giọng quát, “Lập tức đi xin lỗi dì Phân ngay! Còn nữa, ngày mai đích thân đến nhà xin lỗi!”
“Em không muốn! Tại sao em phải xin lỗi! Không công bằng! Căn bản không phải là lỗi của em!” Châu Nhã Như hét ầm lên, cô cảm thấy oan ức, hoàn toàn không thể tiếp nhận.
Không những không cho anh trai thể diện, mà còn thân mật với Liên như vậy.
“Em có thể không đi, sau này đừng gọi anh là anh trai nữa.” Khuôn mặt nho nhã của Châu Thành Trạch nghiêm nghị lạnh lẽo, thái độ càng thêm cương quyết.
Châu Nhã Như thực sự bị sốc, nước mắt nhanh chóng trào ra, cô bĩu môi, đột nhiên khóc lớn thành tiếng, “Anh, anh đúng là đồ ngốc! Cố Hiểu Thần người ta căn bản không thích anh! Em là em gái của anh, anh còn đi giúp người ngoài!” Cô tủi thân hét lớn, đứng dậy tông cửa lao ra khỏi phòng.
Châu Thành Trạch ngồi dựa vào sô pha, nhíu mày.
***
Gió gào rít thổi qua, lạnh đến thấu xương.
Ngũ Hạ Liên một tay lái xe, một tay châm điếu thuốc, bắt đầu hút thuốc.
Còn cô chỉ dựa đầu vào cửa sổ xe, một câu cũng không nói, lặng lẽ chảy nước mắt.
Ngũ Hạ Liên hút thuốc sâu một hơi, buồn bực mở miệng.
“Anh ta không phải tặng em bộ lễ phục đó sao, sao lại không mặc? Hay là em miễn cưỡng không mặc? Chắc hẳn sẽ không xem nó như bảo bối đấy chứ, chẳng lẽ còn mong đợi sau này ôm chiếc váy đó nhớ đến anh ta sao? Tỉnh lại đi, đừng hy vọng hão huyền nữa. Không bằng thực tế một chút, kiếm thật nhiều tiền, sống thật tốt.”
“Đó mới là lựa chọn thông minh, trên thế giới này, cái gì cũng đều sẽ phản bội em nhưng tiền thì không!”
Lời nói của anh lạnh lùng giống như dây gai quấn lấy cô, đâm vào da thịt cô.
Thấy cô vẫn còn thút thít, giọng Ngũ Hạ Liên đầy giận dữ vô thức dịu đi mấy phần, nhưng vẫn tức giận như cũ.
“Sớm đã nói với em rồi, đừng có mơ mộng! Cô gái giống như em, anh ta sao có thể để mắt đến! Bây giờ được lợi rồi, tự nhiên sẽ đem em đá đi! Bình thường thấy em rất thông minh, sao đến lúc này lại giống như một kẻ ngốc ngu xuẩn?”
“Em còn nhìn chưa rõ sao? Còn đang mơ mộng hão huyền cái gì nữa?”
“Châu Thành Trạch anh ta thật sự tốt như vậy à? Điểm nào khiến em mê mệt như vậy? Hay là vị trí thiếu phu nhân của Châu gia làm em động lòng? Ngoại trừ điều này, tôi có cái gì mà không thể cho em?”
Cố Hiểu Thần mím môi không nói, mạnh mẽ khiến người ta đau lòng.
“Đừng khóc nữa! Không cho phép khóc, có nghe thấy không?” Ngũ Hạ Liên lạnh giọng quát, nổi cơn thịnh nộ như sấm sét.
“Két-------------” Anh đột ngột phanh gấp.
Cố Hiểu Thần không kịp trở tay, cả người lao về phía trước. Trán đập vào xe, “cốp” một tiếng, nhưng cũng không kêu đau.
Ngũ Hạ Liên giật mình, vội vàng quay đầu nhìn đến. Nhưng cô đã ngẩng đầu lên, chỉ đưa tay gạt đi nước mắt. Vốn dĩ còn muốn nói những lời quan tâm nữa nhưng đành phải nuốt xuống, tâm phiền ý loạn, thịnh nộ quát, “Còn khóc nữa thì cút xuống xe cho tôi!”
Thậm chí còn không biết mình đang nói cái gì, cô giống như người máy nhận được mệnh lệnh từ anh.
Cố Hiểu Thần theo phản xạ mở cửa xe, gió lạnh thổi về phía cô.
“Em đúng là nghe lời chết tiệt!” Trong ngực Ngũ Hạ Liên tràn đầy cơn thịnh nộ, anh đưa tay ra giữ tay nắm cửa xe cũng giữ lấy tay cô, ngăn không cho cô di chuyển.
Cực kỳ phẫn nộ đối với cô, nhưng lại không làm gì được, ngột ngạt phun ra mấy chữ, “Ngồi tốt cho tôi!”
“Tôi muốn về nhà.” Cố Hiểu Thần từ đầu đến cuối đều không nói câu gì cuối cùng cũng đã mở miệng, âm thanh nghẹn ngào.
Ngũ Hạ Liên liếc mắt nhìn cô, xe vẫn tiếp tục chạy đi.
Sau vòng qua khúc cua, đi về phía Yinshen Mansion.
Cố Hiểu Thần không lưu loát nói, “Tôi muốn về nhà.”
“Câm miệng!” Ngũ Hạ Liên buồn bực hét lên.
Cố Hiểu Thần nhìn bên ngoài cửa sổ xe, giọng nói của cô rất nhẹ rất nhẹ, “Tôi muốn về nhà của mình.”
Khuôn mặt tuấn tú của Ngũ Hạ Liên tức giận đến nghẹt thở, giống như ăn phải con rùa. Anh im lặng nửa buổi, lúc này mới âm u phun ra một câu, “Rau trong bếp tôi còn chưa cất vào tủ lạnh!”
Câu nói này vừa nói ra, ngay cả mình cũng cảm thấy không hợp lý.
Ngũ Hạ Liên nhíu mày, giống như một đứa trẻ lớn, “Em về mà cất!”
Tay cô khẽ động, do dự nửa buổi, vẫn không ôm lại anh.
Sợ đây chỉ là giấc mơ.
Sau khi tỉnh lại sẽ không có gì cả.
Nước mắt cô chảy dài, Ngũ Hạ Liên cảm giác được sự ẩm ướt nóng bỏng đó, nét mặt tức giận đột nhiên trở nên ngột ngạt. Sau đó càng thêm mơ hồ, mày kiếm cau chặt. Anh bực bội buông tay bỏ cô ngồi lại chỗ. Sau đó nắm chặt vô lăng, nhấn ga, phóng xe vút đi, rời khỏi khách sạn rực rỡ.
Lúc xe chạy đi, bầu trời đêm sâu thẳm bỗng trổ ra những chùm pháo hoa rực rỡ.
Như một giấc mộng hão huyền không thực tế.
Từng bông pháo lớn đua nhau nở rộ, những chùm sáng rơi xuống. Ánh sáng rực rỡ sắc màu lập loè chói lọi chiếu lên thân xe, cũng chiếu lên cửa sổ xe, rọi vào một bên mặt Cố Hiểu Thần. Đôi mắt cô ngấn lệ nhoè đi không thấy rõ, nước mắt chảy dài trên má cô, trong suốt long lanh.
Xe lại lần nữa tăng tốc, nhanh chóng chìm vào trong bóng đêm.
Pháo hoa trên bầu trời dần dần cách xa rồi mất hẳn, bóng tối sâu thẳm mù mịt.
Khách sạn nơi tổ chức buổi tiệc sinh nhật, trong một căn phòng nào đó, mấy cô gái ăn mặc xinh đẹp đang thấp thỏm bất an ngồi trên ghế sô pha, Châu Nhã Như cũng ở trong số đó. Mấy người đều cúi đầu, một bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời. Dĩ nhiên là đã phạm phải sai lầm.
Châu Nhã Như túm vạt váy, chỉ là càng lúc càng cảm thấy uất ức.
Ở trong mắt tôi, cô ấy đẹp nhất. Câu nói của Ngũ Hạ Liên giống như một cái gai khiến cô không có cách nào buông bỏ suy nghĩ được.
“Nói đi, đến cùng sao lại xảy ra chuyện này.” Châu Thành Trạch vừa quay lại đại sảnh buổi tiệc, nghe phong thanh từ miệng của cấp dưới. Anh gọi Châu Nhã Như và những người bạn của cô đến đây, dĩ nhiên muốn hỏi rõ sự tình.
Châu Nhã Như bênh vực bạn của mình, tức giận nói, “Anh! Chuyện không liên quan đến bọn họ! Là em nói bọn họ làm như vậy! Ai bảo cô ta đáng ghét như vậy!”
“Tôi rất xin lỗi, các cô về sảnh tiệc trước đi.” Châu Thành Trạch bình tĩnh nói, mấy cô gái kia giống như trút được gánh nặng, lập tức đứng dậy rời khỏi. Sau khi mọi người đi hết, Châu Thành Trạch ngưng mắt nhìn Châu Nhã Như, lạnh giọng quát, “Lập tức đi xin lỗi dì Phân ngay! Còn nữa, ngày mai đích thân đến nhà xin lỗi!”
“Em không muốn! Tại sao em phải xin lỗi! Không công bằng! Căn bản không phải là lỗi của em!” Châu Nhã Như hét ầm lên, cô cảm thấy oan ức, hoàn toàn không thể tiếp nhận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không những không cho anh trai thể diện, mà còn thân mật với Liên như vậy.
“Em có thể không đi, sau này đừng gọi anh là anh trai nữa.” Khuôn mặt nho nhã của Châu Thành Trạch nghiêm nghị lạnh lẽo, thái độ càng thêm cương quyết.
Châu Nhã Như thực sự bị sốc, nước mắt nhanh chóng trào ra, cô bĩu môi, đột nhiên khóc lớn thành tiếng, “Anh, anh đúng là đồ ngốc! Cố Hiểu Thần người ta căn bản không thích anh! Em là em gái của anh, anh còn đi giúp người ngoài!” Cô tủi thân hét lớn, đứng dậy tông cửa lao ra khỏi phòng.
Châu Thành Trạch ngồi dựa vào sô pha, nhíu mày.
***
Gió gào rít thổi qua, lạnh đến thấu xương.
Ngũ Hạ Liên một tay lái xe, một tay châm điếu thuốc, bắt đầu hút thuốc.
Còn cô chỉ dựa đầu vào cửa sổ xe, một câu cũng không nói, lặng lẽ chảy nước mắt.
Ngũ Hạ Liên hút thuốc sâu một hơi, buồn bực mở miệng.
“Anh ta không phải tặng em bộ lễ phục đó sao, sao lại không mặc? Hay là em miễn cưỡng không mặc? Chắc hẳn sẽ không xem nó như bảo bối đấy chứ, chẳng lẽ còn mong đợi sau này ôm chiếc váy đó nhớ đến anh ta sao? Tỉnh lại đi, đừng hy vọng hão huyền nữa. Không bằng thực tế một chút, kiếm thật nhiều tiền, sống thật tốt.”
“Đó mới là lựa chọn thông minh, trên thế giới này, cái gì cũng đều sẽ phản bội em nhưng tiền thì không!”
Lời nói của anh lạnh lùng giống như dây gai quấn lấy cô, đâm vào da thịt cô.
Thấy cô vẫn còn thút thít, giọng Ngũ Hạ Liên đầy giận dữ vô thức dịu đi mấy phần, nhưng vẫn tức giận như cũ.
“Sớm đã nói với em rồi, đừng có mơ mộng! Cô gái giống như em, anh ta sao có thể để mắt đến! Bây giờ được lợi rồi, tự nhiên sẽ đem em đá đi! Bình thường thấy em rất thông minh, sao đến lúc này lại giống như một kẻ ngốc ngu xuẩn?”
“Em còn nhìn chưa rõ sao? Còn đang mơ mộng hão huyền cái gì nữa?”
“Châu Thành Trạch anh ta thật sự tốt như vậy à? Điểm nào khiến em mê mệt như vậy? Hay là vị trí thiếu phu nhân của Châu gia làm em động lòng? Ngoại trừ điều này, tôi có cái gì mà không thể cho em?”
Cố Hiểu Thần mím môi không nói, mạnh mẽ khiến người ta đau lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng khóc nữa! Không cho phép khóc, có nghe thấy không?” Ngũ Hạ Liên lạnh giọng quát, nổi cơn thịnh nộ như sấm sét.
“Két-------------” Anh đột ngột phanh gấp.
Cố Hiểu Thần không kịp trở tay, cả người lao về phía trước. Trán đập vào xe, “cốp” một tiếng, nhưng cũng không kêu đau.
Ngũ Hạ Liên giật mình, vội vàng quay đầu nhìn đến. Nhưng cô đã ngẩng đầu lên, chỉ đưa tay gạt đi nước mắt. Vốn dĩ còn muốn nói những lời quan tâm nữa nhưng đành phải nuốt xuống, tâm phiền ý loạn, thịnh nộ quát, “Còn khóc nữa thì cút xuống xe cho tôi!”
Thậm chí còn không biết mình đang nói cái gì, cô giống như người máy nhận được mệnh lệnh từ anh.
Cố Hiểu Thần theo phản xạ mở cửa xe, gió lạnh thổi về phía cô.
“Em đúng là nghe lời chết tiệt!” Trong ngực Ngũ Hạ Liên tràn đầy cơn thịnh nộ, anh đưa tay ra giữ tay nắm cửa xe cũng giữ lấy tay cô, ngăn không cho cô di chuyển.
Cực kỳ phẫn nộ đối với cô, nhưng lại không làm gì được, ngột ngạt phun ra mấy chữ, “Ngồi tốt cho tôi!”
“Tôi muốn về nhà.” Cố Hiểu Thần từ đầu đến cuối đều không nói câu gì cuối cùng cũng đã mở miệng, âm thanh nghẹn ngào.
Ngũ Hạ Liên liếc mắt nhìn cô, xe vẫn tiếp tục chạy đi.
Sau vòng qua khúc cua, đi về phía Yinshen Mansion.
Cố Hiểu Thần không lưu loát nói, “Tôi muốn về nhà.”
“Câm miệng!” Ngũ Hạ Liên buồn bực hét lên.
Cố Hiểu Thần nhìn bên ngoài cửa sổ xe, giọng nói của cô rất nhẹ rất nhẹ, “Tôi muốn về nhà của mình.”
Khuôn mặt tuấn tú của Ngũ Hạ Liên tức giận đến nghẹt thở, giống như ăn phải con rùa. Anh im lặng nửa buổi, lúc này mới âm u phun ra một câu, “Rau trong bếp tôi còn chưa cất vào tủ lạnh!”
Câu nói này vừa nói ra, ngay cả mình cũng cảm thấy không hợp lý.
Ngũ Hạ Liên nhíu mày, giống như một đứa trẻ lớn, “Em về mà cất!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro