Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Người Chồng Ghe...

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Về đến căn hộ Yinshen Mansion, Ngũ Hạ Liên kéo Cố Hiểu Thần đi vào phòng khách. Anh ấn cô ngồi xuống sô pha, cúi đầu nhìn vết bầm đỏ tía trên trán cô. Anh không vui nhíu máy, xoay người lập tức lục lọi ngăn kéo. Vừa tìm, vừa ngầm oán giận.

Nhưng tìm cả nửa ngày trời cũng không tìm thấy.

“Hộp thuốc chết tiệt kia đi đâu rồi!” Ngũ Hạ Liên trầm giọng mắng.

Cố Hiểu Thần hoang mang hoàn hồn, đột nhiên đứng dậy.

Ngũ Hạ Liên lục lọi các ngăn kéo thành một đống lộn xộn, cuối cùng cũng tìm được hộp thuốc. Anh cầm hộp thuốc xoay người nhìn về phía sô pha, nhưng cô sớm đã không còn ở đó. Ánh mắt liền quét đi, chỉ thấy cô đang ở trong bếp thu dọn mớ rau. Bóng dáng đơn độc, tóc đen rũ xuống hai bên má, nhìn cô có vẻ rất nhu thuận, nhưng thực ra lại rất cứng đầu.

Rau để ngoài nhiều ngày như vậy sớm đã vàng úa.

Dĩ nhiên là không thể ăn được nữa.

Cố Hiểu Thần lặng lẽ thu dọn rau, ném vào thùng rác ở một bên.

“Đừng thu dọn nữa!” Ngũ Hạ Liên bước lớn đi về phía cô, một tay kéo cô đi trở lại ghế sô pha. Rồi tự mình ngồi xuống bên cạnh cô, dùng ánh mắt ngăn chặn hành động của cô. Anh lấy bông nhúng vào cồn để lau và sát trùng vết thương cho cô, cồn lạnh chạm vào da cô, Cố Hiểu Thần cảm thấy hơi đau.

Cảm giác đau khôi phục, cả người cô bình tĩnh lại, không còn giống như một cái xác biết đi nữa.

Cố Hiểu Thần hoàn hồn, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh phóng to, phần tức giận kia có thể mờ nhạt cảm thấy. Một tay cô muốn lấy bông tẩm cồn đi, nhẹ giọng nói, “Chỉ là bị đụng, không cần cồn khử trùng.”

“Đừng động, hiểu chưa?” Ngũ Hạ Liên lườm cô một cái, nắm lấy tay cô siết chặt, đôi mắt ngưng tụ.

Cố Hiểu Thần chợt run rẩy, bàn tay bị anh nắm cũng cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Đôi mắt cô trở nên rõ ràng, lúc nhìn anh có một chút bối rối. Đợi đến khi anh bôi thuốc xong, cô ngại ngùng cảm ơn, khó giấu được sự sốt ruột nhỏ giọng nói, “Tôi muốn về, Dư Hồng còn đang ở nhà đợi tôi.”

Ngũ Hạ Liên đặt bông tẩm cồn xuống, cả người hướng về phía cô, giam cô lại giữa sô pha và lồng ngực anh, không cho cô đi.

Cố Hiểu Thần mở to mắt lúng túng.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa trán cô, giống như muốn xoa dịu vết thương, đôi mắt anh sáng rực, đột nhiên hỏi, “Đau không?”

“Không đau.” Cố Hiểu Thần hiền lành nhẹ giọng đáp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngũ Hạ Liên ôm cổ cô, hôn lên môi cô, anh không ngừng hôn sâu hết lần này đến lần khác, giống như muốn rút hết khí lực, hơi thở của cô. Mãi đến khi cô hụt hơi và bắt đầu đánh anh, nhưng anh vẫn không chịu buông tha cho cô. Hôn như vậy, không biết là vì điều gì, vừa bá đạo lại ngoan cố.

“A Hạ……….” Không dễ dàng gì mới có thể tạm nghỉ, tiếng gọi của cô lại bị anh nuốt mất.

Hôn đến khi người cô vô lực, không còn sức chống cự nữa, anh mới buông tha cho cô, oán hận chất vấn, “Hắn ta hôn em!”

Biểu cảm của anh giống như là một người chồng ghen tuông bắt quả tang vợ mình không chung thuỷ.

Cố Hiểu Thần cau mày, ảo não nói, “Đó là trò chơi.”

Còn anh, anh không phải cũng hôn Châu Nhã Như sao?

“Ai cho phép em khiêu vũ với hắn ta?” Anh nối tiếp lời cô, tiếp tục chất vấn.

Vẻ mặt đó càng thêm tức giận.

Cố Hiểu Thần mím môi, cảm thấy khó hiểu vì sao anh lại đột ngột độc tài chuyên chế như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy một chút ngọt ngào khác lạ, khiến cô không khỏi ngạc nhiên. Anh chỉ ôm cô vào trong ngực, bàn tay lớn vuốt ve má cô, vừa hôn cô, vừa hỏi, “Lúc trước đã nhảy với hắn ta mấy lần rồi?”

“A Hạ, em muốn về…………” Cố Hiểu Thần mắt liếc thời gian, đã gần mười một giờ rồi.

“Nói.” Ngũ Hạ Liên hôn lên cổ cô, lồng ngực như bị mắc kẹt cái gì đó, chấp nhặt một đáp án.

Cố Hiểu Thần bị anh ôm hôn, vội vàng đáp, “Một lần……………”

“Lần đầu khiêu vũ với hắn ta?” Ngũ Hạ Liên ngước mắt, ánh mắt chợt rét lạnh, cúi xuống cắn lên da thịt cô, để lại một dấu tích.

Cô đau đớn khịt mũi, nhẹ thở ra tiếng, “A Hạ.”

“Sau này, không cho phép khiêu vũ với hắn. Không cho phép có bất cứ tiếp xúc nào với hắn. Nếu như để tôi biết các người gặp mặt riêng, em biết hậu quả rồi đấy. Dù có gặp ở trên đường, em cũng phải đi đường vòng tránh xa cho tôi. Tóm lại, không được phép có bất cứ tiếp xúc nào với hắn ta nữa. Nghe thấy chưa?” Ngũ Hạ Liên ôm khuôn mặt nhỏ của cô, nghiêm nghị ra lệnh.

Cố Hiểu Thần ngơ nhác nhìn anh, do dự một lúc, cuối cùng cũng vẫn gật đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cô gái ngoan.” Anh hôn nhẹ lên môi cô, hài lòng xoa nhẹ tóc cô nói, “Đi thay đồ đi. Tôi đưa em về.”

***

Xe dừng lại ở bên đường, Cố Hiểu Thần điềm tĩnh chui ra khỏi xe. Cô xoay người nhìn về phía Ngũ Hạ Liên, anh đã trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày, chỉ giống như tiện đường đưa cô một đoạn, nhàm chán như vậy. Cô vẫn luôn là câu nói bốn chữ đó, “Trên đường cẩn thận”, anh lườm cô một cái, cuối cùng cũng đáp lại.

Sau khi xe từ từ đi qua trước mặt cô thì phóng như bay đi xa.

Cố Hiểu Thần chậm rãi đi về phía khu nhà ở, đi thang máy lên tầng.

Đi đến cửa chung cư, Cố Hiểu Thần nghĩ Dư Hồng chắc còn chưa ngủ, đang đợi cô trở về. Không muốn để cô ấy lo lắng cho mình, cô đặc biệt chỉnh lại đầu tóc và y phục, lúc này mới lấy chìa khoá từ trong ví cầm tay ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, nhìn thấy Dư Hồng đã làm ổ ngủ say trên ghế sô pha.

Cố Hiểu Thần thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lo lắng cô ấy sẽ bị cảm lạnh. Cô để đồ trong tay xuống, đi đến bên cạnh nhẹ lay cô ấy, “Hồng Hồng, dậy đi!”

“Hửm?” Giọng của Dư Hồng đã khàn, hiển nhiên là đang mơ màng ngủ, “Hiểu Thần, cậu về rồi à?”

“Đi vào phòng mà ngủ, không sẽ bị cảm lạnh đấy.” Cố Hiểu Thần dìu cô vào phòng ngủ, rồi để cô ấy ngủ tiếp. Dư Hồng trở mình, cuộn lấy chăn tiếp tục ngủ, trong miệng còn lẩm bẩm, “Buồn ngủ quá, ngày mai cậu kể với mình về chuyện bữa tiệc như thế nào……….. ngày mai lại nói…………….”

Cố Hiểu Thần “ừ” một tiếng, giúp cô ấy đắp chăn lại.

Cô đi ra khỏi phòng ngủ, đi đến sô pha phòng khách ngồi xuống. Món ăn vặt tán loạn trên bàn trà, cô vén tóc ra sau tai bắt đầu thu dọn mọi thứ.

Bỗng, tiếng chuông điện thoại di động vang lên.

Cố Hiểu Thần lấy điện thoại từ trong ví cầm tay ra, nhìn thấy trên màn hình nhấp nháy ba chữ “Ngũ Hạ Liên”. Anh rất hiếm khi gọi điện cho cô, hầu như là không gọi. Với lại bọn họ vừa mới tách ra, không khỏi có chút bối rối. Ấn nút nhận cuộc gọi, cô hoài nghi “alo” một tiếng.

“Ngày mai tám giờ sáng, tôi đến đón em!” Ngũ Hạ Liên vừa nói xong câu này, liền trực tiếp cúp máy.

“Cái gì?” Cố Hiểu Thần không kịp hỏi lại, cầm điện thoại vô cùng ngạc nhiên.

Ngày mai anh định làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0