Là Tôi Đánh Giá...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Hôm nay là ngày chính thức đấu thầu, sáng sớm, mấy nhân viên bộ phận kế hoạch đều đã đến đông đủ. Khuôn mặt Thẩm Nhược buồn ngủ mắt vẫn còn nhập nhèm, trạng thái không quá tốt, cô ngồi ở trên ghế làm việc, nhìn về phía cửa lớn. Giây tiếp theo, một bóng dáng màu xám không nhanh không chậm xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Trợ lý Cố.”
Cố Hiểu Thần đi đến trước mặt mọi người, mỉm cười nói, “Mọi người vất vả rồi. Sự nỗ lực mười ngày, chỉ bởi vì ngày hôm nay, hy vọng cuộc đấu thầu thành công.”
Giọng nữ của cô vang vang có lực, khiến mọi người tinh thần phấn chấn.
Cố Hiểu Thần quay qua đi đến tủ tài liệu, cô cầm chìa khoá ra mở tủ. Cửa tủ vừa mở ra, Cố Hiểu Thần liền giật mình, kinh ngạc trợn lớn đôi mắt, mãi cũng không động tĩnh gì.
Mọi người không khỏi nghi ngờ, ló đầu ra nhìn.
Chỉ thấy trong tủ trống không, cái gì cũng đều không có.
Thẩm Nhược đứng phía sau Cố Hiểu Thần, không gãy gọn nói, “Sẽ không phải… hồ sơ dự thầu biến mất rồi chứ?”
Não Cố Hiểu Thần hỗn loạn thành một cục, thiếu oxy đến không thể thở được. Đây sao có thể, cô rõ ràng đặt vào trong này, còn tự tay khoá lại. Ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người phóng đến, là sợ hãi, là nghi ngờ chất vấn, là khiển trách, như một mũi tên nhọn hướng thẳng về phía cô.
“Trợ lý Cố, hồ sơ dự thầu sao vậy?” Giọng nữ của Trương Mạn Lệ du dương trầm bổng, dáng vẻ giống như bộ dạng đang xem một vở kịch hay.
Cố Hiểu Thần hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đối mặt với mọi người, “Xin lỗi, hồ sơ dự thầu không thấy nữa rồi.”
Cái gì? Mọi người không khỏi há hốc mồm.
“Trợ lý Cố, hồ sơ dự thầu là cô bảo quản cuối cùng, bây giờ hồ sơ dự thầu biến mất, trách nhiệm này do ai gánh?” Trương Mạn Lệ lạnh giọng chất vấn.
Cố Hiểu Thần chậm rãi nhìn về phía cô ta, giọng nữ nhẹ nhàng mà có lực vang lên, “Nếu như buổi đấu thầu ngày hôm nay xảy ra sai sót, trách nhiệm tôi gánh.”
“Đó là do cô nói.” Trương Mạn Lệ giễu cợt cười một tiếng.
“Hiểu Thần…” Thẩm Nhược trong lòng lo lắng nhìn cô.
Cố Hiểu Thần có chút rối rắm, cưỡng chế mình phải bình tĩnh lại, cô từ trong túi đeo lấy ra đĩa CD lưu trữ bản dự phòng, “Làm lại hồ sơ dự thầu, cần bao nhiêu thời gian?”
“Nhanh nhất cũng cần nửa tiếng.”
“Buổi đấu thầu sẽ tổ chức lúc mấy giờ?”
“Sau một tiếng nữa.” Thẩm Nhược lật xem thời gian biểu, nhanh chóng nói.
Thời gian quá gấp rút rồi, làm sao đủ đây?
Cố Hiểu Thần đem đĩa CD giao cho Trương Mạn Lệ, nhẹ giọng nói, “Trưởng ban Trương, cô ở lại để giám sát. Mọi người lập tức làm lại hồ sơ dự thầu, tôi tin tưởng mọi người sẽ hoàn thành trong thời gian nhanh nhất.” Cô quay đầu lại nhìn Thẩm Nhược, dặn dò, “Thẩm Nhược, cậu bây giờ đi cùng mình đến Nguyên Lãng. Có thể kéo dài được bao lâu thì kéo dài.”
Trương Mạn Lệ nhận lấy đĩa CD, không tập trung nói, “Mọi người bắt đầu làm việc đi.”
Cố Hiểu Thần cầm túi đeo lên cùng Thẩm Nhược hai người đi ra khỏi phòng làm việc, trong lúc chờ đi vào thang máy, Thẩm Nhược không nhịn được dặn dò, “Hiểu Thần, cậu làm sao có thể giao cho Trương Mạn Lệ được. Cậu không sợ cô ta lấy việc công báo thù riêng sao?”
“Mình tin tưởng cô ấy sẽ biết tính nghiêm trọng của vấn đề, sẽ không lấy việc công báo thù riêng.” Cố Hiểu Thần nắm chặt dây túi đeo, nhàn nhạt nói.
“Cậu tin tưởng cô ta, nhưng mình không tin cô ta.” Thẩm Nhược cau mày, “Không chừng hồ sơ dự thầu không thấy, chính là do cô ta giở trò quỷ.”
“Thẩm Nhược.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng gọi, lắc đầu.
Thang máy chậm rãi đi xuống, hai người nhanh chóng ra khỏi công ty đến buổi đấu thầu ở Nguyên Lãng.
***
Ở tầng lầu cao nhất của Ngũ thị.
Ngôn Húc Đông vội vàng đi ra khỏi thang máy, vẻ mặt luôn phóng khoáng nay lại lộ ra sự nghiêm trọng. Anh cất bước lớn lao thẳng đến văn phòng tổng tài. Anh gõ cửa, không đợi người trả lời, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Hai tay anh chống lên mép bàn, gào lên với người đàn ông đang cúi đầu, “Liên, xảy ra vấn đề rồi.”
Ngũ Hạ Liên không ngẩng đầu, trầm giọng hỏi, “Vấn đề gì?”
“Cậu không phải nói Hiểu Thần phụ trách vụ đấu thầu mảnh đất hợp tác cùng Công ty Vinh Thăng sao?” Ngôn Húc Đông nói.
“Rồi sao?” Ngũ Hạ Liên đang ký tên mình lên trên văn kiện.
Ngôn Húc Đông lại tiếp, “Vừa mới nhận được thông tin, hồ sơ dự thầu đã chuẩn bị xong không cánh mà bay. Người của bộ phận kế hoạch đang cầm đĩa CD lưu trữ tài liệu dự phòng làm lại một bản khác. Nhưng đấu thầu sẽ triển khai sau một tiếng nữa, mà hồ sơ dự thầu cần nửa tiếng mới có thể làm xong. Cộng thêm muốn đưa đến Nguyên Lãng, thời gian căn bản là không đủ !”
Ngũ Hạ Liên im lặng một lúc, trầm giọng nói, “Cậu là quản lý của bộ phận nước ngoài, không phải bộ phận kế hoạch.”
“Vấn đề mấu chốt hiện tại không phải là bộ phận, mà là vụ đấu thầu !” Ngôn Húc Đông thật là bái phục đến chết cái tính điềm tĩnh của cậu ta, tin sấm sét như vậy mà cũng không có phản ứng gì.
Hai tay Ngũ Hạ Liên đan vào nhau, sâu thẳm nói, “Vấn đề mấu chốt thực sự không phải là bộ phận, mà là ở bản thân cô ấy.”
Ngôn Húc Đông thoáng giật mình, “Cái gì?”
“Năng lực của cô ấy không đủ.” Ngũ Hạ Liên thờ ơ phun ra mấy chữ.
Cảm xúc lo lắng của Ngôn Húc Đông tiêu tan đi một chút, anh đột ngột ngồi xuống đối diện Ngũ Hạ Liên. Im lặng một lúc, lại khôi phục sự điềm đạm như bình thường, “Tôi nói này Hạ tổng, cậu rõ ràng biết năng lực của cô ấy không đủ, vừa mới đảm nhận chức trợ lý, cậu còn giao cho cô ấy vụ làm ăn lớn như thế này.”
Ngũ Hạ Liên rút điếu thuốc ra châm lửa, hút một hơi.
Thổi ra một làn khói trắng, anh chậm rãi nói, “Có lẽ là tôi đã đánh giá cao cô ấy rồi.”
Mô hình xe lửa cao mô phỏng như thật ở trong tầm mắt mờ đi một chút.
Nửa tiếng sau, Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược cuối cùng đã đến hội trường đấu thầu ở Nguyên Lãng.
Hội trường rộng lớn, người phụ trách liên quan của mấy công ty đều đã đến đông đủ, chỉ có hàng ghế của Ngũ thị như một kỳ tích xảy ra vẫn còn bỏ trống. Cố Hiểu Thần ký tên xong, nhẹ giọng hỏi, “Xin hỏi chủ tịch Lục đang ở đâu?”
“Chủ tịch đang ở văn phòng tầng ba.” Nhân viên trả lời.
“Cảm ơn.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng cảm ơn, quay đầu nói với Thẩm Nhược, “Cậu trước tiên đi vào chỗ ngồi đợi mình nhé.”
“Được, mình biết rồi.”
Cố Hiểu Thần một mình đi lên tầng ba, tìm đến văn phòng chủ tịch. Cô gõ cửa, nghe thấy giọng nam trong văn phòng vang lên, “Mời vào.”
Cố Hiểu Thần nắm chặt nắm tay, đẩy cửa đi vào.
Nháy mắt cửa được mở ra, cô nhìn thấy trong văn phòng có hai người đang ngồi thẳng trò chuyện.
Một người trong đó là chủ tịch Lục – người phụ trách xét duyệt đấu thầu của bộ phận chính phủ, còn có… Cố Hiểu Thần nhìn về phía một người khác, liền sững người, sao lại là anh ta?
Mắt kính gọng bạc phát ra ánh sáng lạnh, Châu Thành Trạch quay đầu nhìn Cố Hiểu Thần, bình tĩnh, chỉ hơi mỉm cười.
Chủ tịch Lục nhìn cô gái lạ đi vào văn phòng, có hơi nghi ngờ hỏi, “Tiểu thư, cô là…”
“Trợ lý Cố.”
Cố Hiểu Thần đi đến trước mặt mọi người, mỉm cười nói, “Mọi người vất vả rồi. Sự nỗ lực mười ngày, chỉ bởi vì ngày hôm nay, hy vọng cuộc đấu thầu thành công.”
Giọng nữ của cô vang vang có lực, khiến mọi người tinh thần phấn chấn.
Cố Hiểu Thần quay qua đi đến tủ tài liệu, cô cầm chìa khoá ra mở tủ. Cửa tủ vừa mở ra, Cố Hiểu Thần liền giật mình, kinh ngạc trợn lớn đôi mắt, mãi cũng không động tĩnh gì.
Mọi người không khỏi nghi ngờ, ló đầu ra nhìn.
Chỉ thấy trong tủ trống không, cái gì cũng đều không có.
Thẩm Nhược đứng phía sau Cố Hiểu Thần, không gãy gọn nói, “Sẽ không phải… hồ sơ dự thầu biến mất rồi chứ?”
Não Cố Hiểu Thần hỗn loạn thành một cục, thiếu oxy đến không thể thở được. Đây sao có thể, cô rõ ràng đặt vào trong này, còn tự tay khoá lại. Ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người phóng đến, là sợ hãi, là nghi ngờ chất vấn, là khiển trách, như một mũi tên nhọn hướng thẳng về phía cô.
“Trợ lý Cố, hồ sơ dự thầu sao vậy?” Giọng nữ của Trương Mạn Lệ du dương trầm bổng, dáng vẻ giống như bộ dạng đang xem một vở kịch hay.
Cố Hiểu Thần hít một hơi thật sâu, bình tĩnh đối mặt với mọi người, “Xin lỗi, hồ sơ dự thầu không thấy nữa rồi.”
Cái gì? Mọi người không khỏi há hốc mồm.
“Trợ lý Cố, hồ sơ dự thầu là cô bảo quản cuối cùng, bây giờ hồ sơ dự thầu biến mất, trách nhiệm này do ai gánh?” Trương Mạn Lệ lạnh giọng chất vấn.
Cố Hiểu Thần chậm rãi nhìn về phía cô ta, giọng nữ nhẹ nhàng mà có lực vang lên, “Nếu như buổi đấu thầu ngày hôm nay xảy ra sai sót, trách nhiệm tôi gánh.”
“Đó là do cô nói.” Trương Mạn Lệ giễu cợt cười một tiếng.
“Hiểu Thần…” Thẩm Nhược trong lòng lo lắng nhìn cô.
Cố Hiểu Thần có chút rối rắm, cưỡng chế mình phải bình tĩnh lại, cô từ trong túi đeo lấy ra đĩa CD lưu trữ bản dự phòng, “Làm lại hồ sơ dự thầu, cần bao nhiêu thời gian?”
“Nhanh nhất cũng cần nửa tiếng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Buổi đấu thầu sẽ tổ chức lúc mấy giờ?”
“Sau một tiếng nữa.” Thẩm Nhược lật xem thời gian biểu, nhanh chóng nói.
Thời gian quá gấp rút rồi, làm sao đủ đây?
Cố Hiểu Thần đem đĩa CD giao cho Trương Mạn Lệ, nhẹ giọng nói, “Trưởng ban Trương, cô ở lại để giám sát. Mọi người lập tức làm lại hồ sơ dự thầu, tôi tin tưởng mọi người sẽ hoàn thành trong thời gian nhanh nhất.” Cô quay đầu lại nhìn Thẩm Nhược, dặn dò, “Thẩm Nhược, cậu bây giờ đi cùng mình đến Nguyên Lãng. Có thể kéo dài được bao lâu thì kéo dài.”
Trương Mạn Lệ nhận lấy đĩa CD, không tập trung nói, “Mọi người bắt đầu làm việc đi.”
Cố Hiểu Thần cầm túi đeo lên cùng Thẩm Nhược hai người đi ra khỏi phòng làm việc, trong lúc chờ đi vào thang máy, Thẩm Nhược không nhịn được dặn dò, “Hiểu Thần, cậu làm sao có thể giao cho Trương Mạn Lệ được. Cậu không sợ cô ta lấy việc công báo thù riêng sao?”
“Mình tin tưởng cô ấy sẽ biết tính nghiêm trọng của vấn đề, sẽ không lấy việc công báo thù riêng.” Cố Hiểu Thần nắm chặt dây túi đeo, nhàn nhạt nói.
“Cậu tin tưởng cô ta, nhưng mình không tin cô ta.” Thẩm Nhược cau mày, “Không chừng hồ sơ dự thầu không thấy, chính là do cô ta giở trò quỷ.”
“Thẩm Nhược.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng gọi, lắc đầu.
Thang máy chậm rãi đi xuống, hai người nhanh chóng ra khỏi công ty đến buổi đấu thầu ở Nguyên Lãng.
***
Ở tầng lầu cao nhất của Ngũ thị.
Ngôn Húc Đông vội vàng đi ra khỏi thang máy, vẻ mặt luôn phóng khoáng nay lại lộ ra sự nghiêm trọng. Anh cất bước lớn lao thẳng đến văn phòng tổng tài. Anh gõ cửa, không đợi người trả lời, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Hai tay anh chống lên mép bàn, gào lên với người đàn ông đang cúi đầu, “Liên, xảy ra vấn đề rồi.”
Ngũ Hạ Liên không ngẩng đầu, trầm giọng hỏi, “Vấn đề gì?”
“Cậu không phải nói Hiểu Thần phụ trách vụ đấu thầu mảnh đất hợp tác cùng Công ty Vinh Thăng sao?” Ngôn Húc Đông nói.
“Rồi sao?” Ngũ Hạ Liên đang ký tên mình lên trên văn kiện.
Ngôn Húc Đông lại tiếp, “Vừa mới nhận được thông tin, hồ sơ dự thầu đã chuẩn bị xong không cánh mà bay. Người của bộ phận kế hoạch đang cầm đĩa CD lưu trữ tài liệu dự phòng làm lại một bản khác. Nhưng đấu thầu sẽ triển khai sau một tiếng nữa, mà hồ sơ dự thầu cần nửa tiếng mới có thể làm xong. Cộng thêm muốn đưa đến Nguyên Lãng, thời gian căn bản là không đủ !”
Ngũ Hạ Liên im lặng một lúc, trầm giọng nói, “Cậu là quản lý của bộ phận nước ngoài, không phải bộ phận kế hoạch.”
“Vấn đề mấu chốt hiện tại không phải là bộ phận, mà là vụ đấu thầu !” Ngôn Húc Đông thật là bái phục đến chết cái tính điềm tĩnh của cậu ta, tin sấm sét như vậy mà cũng không có phản ứng gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai tay Ngũ Hạ Liên đan vào nhau, sâu thẳm nói, “Vấn đề mấu chốt thực sự không phải là bộ phận, mà là ở bản thân cô ấy.”
Ngôn Húc Đông thoáng giật mình, “Cái gì?”
“Năng lực của cô ấy không đủ.” Ngũ Hạ Liên thờ ơ phun ra mấy chữ.
Cảm xúc lo lắng của Ngôn Húc Đông tiêu tan đi một chút, anh đột ngột ngồi xuống đối diện Ngũ Hạ Liên. Im lặng một lúc, lại khôi phục sự điềm đạm như bình thường, “Tôi nói này Hạ tổng, cậu rõ ràng biết năng lực của cô ấy không đủ, vừa mới đảm nhận chức trợ lý, cậu còn giao cho cô ấy vụ làm ăn lớn như thế này.”
Ngũ Hạ Liên rút điếu thuốc ra châm lửa, hút một hơi.
Thổi ra một làn khói trắng, anh chậm rãi nói, “Có lẽ là tôi đã đánh giá cao cô ấy rồi.”
Mô hình xe lửa cao mô phỏng như thật ở trong tầm mắt mờ đi một chút.
Nửa tiếng sau, Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược cuối cùng đã đến hội trường đấu thầu ở Nguyên Lãng.
Hội trường rộng lớn, người phụ trách liên quan của mấy công ty đều đã đến đông đủ, chỉ có hàng ghế của Ngũ thị như một kỳ tích xảy ra vẫn còn bỏ trống. Cố Hiểu Thần ký tên xong, nhẹ giọng hỏi, “Xin hỏi chủ tịch Lục đang ở đâu?”
“Chủ tịch đang ở văn phòng tầng ba.” Nhân viên trả lời.
“Cảm ơn.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng cảm ơn, quay đầu nói với Thẩm Nhược, “Cậu trước tiên đi vào chỗ ngồi đợi mình nhé.”
“Được, mình biết rồi.”
Cố Hiểu Thần một mình đi lên tầng ba, tìm đến văn phòng chủ tịch. Cô gõ cửa, nghe thấy giọng nam trong văn phòng vang lên, “Mời vào.”
Cố Hiểu Thần nắm chặt nắm tay, đẩy cửa đi vào.
Nháy mắt cửa được mở ra, cô nhìn thấy trong văn phòng có hai người đang ngồi thẳng trò chuyện.
Một người trong đó là chủ tịch Lục – người phụ trách xét duyệt đấu thầu của bộ phận chính phủ, còn có… Cố Hiểu Thần nhìn về phía một người khác, liền sững người, sao lại là anh ta?
Mắt kính gọng bạc phát ra ánh sáng lạnh, Châu Thành Trạch quay đầu nhìn Cố Hiểu Thần, bình tĩnh, chỉ hơi mỉm cười.
Chủ tịch Lục nhìn cô gái lạ đi vào văn phòng, có hơi nghi ngờ hỏi, “Tiểu thư, cô là…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro