Tôi Làm Sao Nỡ...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Sau khi chính thức tham gia vào vụ đấu thầu, Cố Hiểu Thần bôn ba nhiều lần giữa công ty và khu đất mới. Còn có trưởng ban Trương Mạn Lệ phụ trách những vấn đề liên quan, Thẩm Nhược và hai người nhân viên khác của bộ phận kế hoạch. Đã là tối muộn, mà ngày mai là ngày đấu thầu chính thức.
Nỗ lực không ngừng nghỉ đã hơn mười ngày, hồ sơ đấu thầu hoàn chỉnh cuối cùng cũng đã được hoàn thành.
Cố Hiểu Thần đang xem xét lại nội dung hồ sơ đấu thầu, ánh mắt cô chăm chú nhìn ở một trang nào đó của hồ sơ đấu thầu, bất chợt cau mày, ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi, “Tại sao ngân sách kỳ mới nhất trong hạng mục có sai sót? Ngân sách là ai kiểm tra cuối cùng?”
“Là tôi.” Trương Mạn Lệ đứng dậy với vẻ mặt ủ rũ.
“Ngân sách không đúng, cô chẳng lẽ chưa so lại?” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói.
Trương Mạn Lệ không gãy gọn câu nói, “Tôi đã so lại.”
“So lại mấy lần rồi?” Cô lại hỏi.
Trán Trương Mạn Lệ toát ra mồ hôi lạnh, kỳ thực sau khi tối hôm qua về nhà, cô cùng bạn đi hát karaoke, chỉ so lại ngân sách có một lần lúc ở công ty. Cô nghĩ nghĩ, nhìn Cố Hiểu Thần, “Người phụ trách so lại cũng không chỉ có một mình tôi, tại sao không hỏi Thẩm Nhược? Lại chỉ hỏi tôi?”
Câu nói này của cô ám chỉ Cố Hiểu Thần có ý ‘thiên vị’.
“Bởi vì cô là trưởng ban, tôi không hỏi cô vậy tôi hỏi ai.” Cố Hiểu Thần nhìn cô, từng câu từng chữ nói ra, “Làm sai thì chính là sai. Thừa nhận lỗi sai không có khó khăn như vậy, lần tới sửa đổi là được rồi.”
Trương Mạn Lệ sững người, bị cô nói cho đỏ mặt.
Cố Hiểu Thần mắc liếc thời gian, đã mười giờ rồi, “Mọi người hôm nay lại phải thức khuya nữa rồi, so lại nhiều lần cho chính xác, sau đó phát hành hồ sơ đấu thầu. Vất vả rồi.”
“Được.” Mọi người chỉ có khí mà không có lực, nhưng cũng đành phải đáp lại.
“Thẩm Nhược, cậu đi mua chút đồ ăn khuya được không?” Cố Hiểu Thần quay đầu nói.
“OK.” Thẩm Nhược dùng tay ra hiệu, cầm túi đeo lên đi ra ngoài.
Nháy mắt đã là rạng sáng, mọi người cuối cùng kiểm tra xong hồ sơ đấu thầu, rên lên một tiếng “kết thúc công việc”, không còn khí lực để mà vui mừng nữa, từng người buông thõng bước chân lết về nhà.
Thẩm Nhược buồn ngủ đến mức không chịu nổi, nhẹ giọng nói, “Hiểu Thần, vẫn chưa xong à?”
“Xong ngay đây, cậu đi trước đi.” Cố Hiểu Thần ngẩng đầu cười nói, Thẩm Nhược hướng cô vẫy tay rời khỏi.
Phòng làm việc vắng lặng, chỉ còn thừa lại một mình cô đang vùi đầu vào công việc.
“Reng reng reng…” Điện thoại của phòng làm việc đột ngột reo lên, Cố Hiểu Thần giật mình.
Cô nhấc điện thoại lên, hoài nghi “Alo” một tiếng.
Ở đầu dây bên kia, giọng nam trầm thấp thong thả truyền đến, “Vẫn đang ở công ty à?”
Sao lại là Ngũ Hạ Liên? Cố Hiểu Thần liền ngồi thẳng, cung kính trả lời, “Vâng.”
“Trễ như vậy, chưa tan làm à?” Anh lại hỏi.
“Công việc trên tay hoàn thành sẽ lập tức về nhà ngay.” Cố Hiểu Thần cầm bút trong tay, gõ nhẹ lên trán.
“Còn cần bao nhiêu lâu nữa?” Anh vẫn đang hỏi.
Cố Hiểu Thần liếc hồ sơ đấu thầu trong tay, lặng tính thời gian, nhẹ giọng trả lời, “Đại khái nửa tiếng nữa.”
“Em tiếp tục làm đi.” Anh trầm mặc nói, cô “Vâng” một tiếng, cúp điện thoại.
Cố Hiểu Thần đem ống nói đặt về chỗ cũ, lặng lẽ thở dài. Công việc trong tay vẫn chưa hoàn thành, cô vươn vai, tiếp tục cúi đầu làm việc. Thấm thoắt, kim phút đã chuyển qua sáu ô vuông, nửa tiếng đã trôi qua. Cố Hiểu Thần nheo mắt, cuối cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lại một trận tiếng chuông điện thoại.
Cố Hiểu Thần nhận điện thoại, không đợi cô mở miệng, đầu dây bên kia lại lần nữa truyền đến giọng nam trầm thấp của Ngũ Hạ Liên, “Nửa tiếng đến rồi.”
“Tôi đang thu dọn đồ đạc.” Cố Hiểu Thần đem ống nói kẹp ở trên cô trong khi tay tiếp tục động tác. Nhưng lại cau mày, anh rảnh rỗi như vậy sao?
“Vậy thì, tôi tiện đường đưa em một đoạn.” Giọng nam của anh thong thả gần như vậy, gần như vậy, dường như không phải từ đầu điện thoại bên kia truyền ra.
Cố Hiểu Thần nghi ngờ quay đầu, nhìn thấy một thân hình cao lớn đứng lặng hồi lâu ở cửa phòng làm việc. Dưới ánh đèn mù mịt ảm đạm, gương mặt tuấn tú kia của Ngũ Hạ Liên dường như cực kỳ rõ ràng, anh nhếch một bên khoé môi, nụ cười trên mặt lan toả, rất mê hoặc lòng người. Cố Hiểu Thần ngơ ngác, ống nói liền rơi xuống, đập lên mặt bàn.
“Xin, xin lỗi.” Cô xấu hổ nhẹ giọng nói, cầm ống nói lên đặt về vị trí cũ.
Ngũ Hạ Liên nhìn chân tay lúng túng của cô, ý cười trong đáy mắt càng thêm nồng nàn, nhưng không phân biệt được là chế giễu hay là vui vẻ.
Bởi vì đã là đêm khuya, xe dừng ở bên đường lối ra công ty. Ngũ Hạ Liên mở cửa xe, Cố Hiểu Thần ngập ngừng, “Thực ra tôi có thể…”
“Lên xe.” Anh không cho phép giải thích, ngữ khí nhàn nhạt phát ra có chút uy hiếp.
Cố Hiểu Thần cau mày, vẫn là ngồi vào trong xe.
“Đói không?” Ngũ Hạ Liên lên xe, kéo dây an toàn cài lại, thuận miệng hỏi.
Cố Hiểu Thần lắc đầu, “Không đói.”
Xe chậm rãi khởi động đi về phía trước, Hồng Kông lúc nửa đêm, ánh đèn màu rực rỡ nhấp nháy. Mùi nước hoa Cologne trộn lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, thoang thoảng bay đến. Cố Hiểu Thần cảm thấy một cơn mệt mỏi xông đến, bất giác nhắm mắt, tự nói chỉ nghỉ ngơi một chút, một chút thôi.
Bóng đêm dày đặc.
Xe dừng lại ở bên đường phía trước khu nhà ở, Ngũ Hạ Liên quay đầu nhìn về phía cô. Mắt kính gọng đen trên sống mũi tuột xuống, lông mi của cô giống như rẻ quạt. Cánh tay mảnh khảnh ôm chặt túi đeo trong ngực, tư thế ngủ của cô giống như một đứa bé không có cảm giác an toàn.
Anh động động môi nghĩ muốn mở miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Không biết qua bao lâu, Cố Hiểu Thần từ trong sâu thẳm tỉnh dậy, ánh mắt mờ mịt, bỗng kinh hãi.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói của anh hơi khàn.
Cố Hiểu Thần theo tiếng nói nhìn đến, một khuôn mặt nhỏ xoắn lại thành khối, cô vội vàng nói, “Xin lỗi, tôi ngủ quên.” Lại phiền muộn, “Sao anh không gọi tôi dậy.”
“Nhìn em ngủ say như thế, tôi làm sao nỡ lòng.” Ngũ Hạ Liên nhàn nhạt nói, ánh mắt giống như ngọn đuốc.
Ánh mắt chạm vào nhau, Cố Hiểu Thần cảm thấy tim mình giống như một con nai, anh lại chậm rãi đến gần phía cô, cô gấp gáp xuống xe, “Xin lỗi, cảm ơn Liên thiếu gia đã đưa tôi về nhà. Tạm biệt. Trên đường cẩn thận.”
Đầu cô cũng không quay lại, cất bước chạy như bay.
Tiếng bước chân âm trầm che đậy đi tiếng tim đập loạn.
Nỗ lực không ngừng nghỉ đã hơn mười ngày, hồ sơ đấu thầu hoàn chỉnh cuối cùng cũng đã được hoàn thành.
Cố Hiểu Thần đang xem xét lại nội dung hồ sơ đấu thầu, ánh mắt cô chăm chú nhìn ở một trang nào đó của hồ sơ đấu thầu, bất chợt cau mày, ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi, “Tại sao ngân sách kỳ mới nhất trong hạng mục có sai sót? Ngân sách là ai kiểm tra cuối cùng?”
“Là tôi.” Trương Mạn Lệ đứng dậy với vẻ mặt ủ rũ.
“Ngân sách không đúng, cô chẳng lẽ chưa so lại?” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói.
Trương Mạn Lệ không gãy gọn câu nói, “Tôi đã so lại.”
“So lại mấy lần rồi?” Cô lại hỏi.
Trán Trương Mạn Lệ toát ra mồ hôi lạnh, kỳ thực sau khi tối hôm qua về nhà, cô cùng bạn đi hát karaoke, chỉ so lại ngân sách có một lần lúc ở công ty. Cô nghĩ nghĩ, nhìn Cố Hiểu Thần, “Người phụ trách so lại cũng không chỉ có một mình tôi, tại sao không hỏi Thẩm Nhược? Lại chỉ hỏi tôi?”
Câu nói này của cô ám chỉ Cố Hiểu Thần có ý ‘thiên vị’.
“Bởi vì cô là trưởng ban, tôi không hỏi cô vậy tôi hỏi ai.” Cố Hiểu Thần nhìn cô, từng câu từng chữ nói ra, “Làm sai thì chính là sai. Thừa nhận lỗi sai không có khó khăn như vậy, lần tới sửa đổi là được rồi.”
Trương Mạn Lệ sững người, bị cô nói cho đỏ mặt.
Cố Hiểu Thần mắc liếc thời gian, đã mười giờ rồi, “Mọi người hôm nay lại phải thức khuya nữa rồi, so lại nhiều lần cho chính xác, sau đó phát hành hồ sơ đấu thầu. Vất vả rồi.”
“Được.” Mọi người chỉ có khí mà không có lực, nhưng cũng đành phải đáp lại.
“Thẩm Nhược, cậu đi mua chút đồ ăn khuya được không?” Cố Hiểu Thần quay đầu nói.
“OK.” Thẩm Nhược dùng tay ra hiệu, cầm túi đeo lên đi ra ngoài.
Nháy mắt đã là rạng sáng, mọi người cuối cùng kiểm tra xong hồ sơ đấu thầu, rên lên một tiếng “kết thúc công việc”, không còn khí lực để mà vui mừng nữa, từng người buông thõng bước chân lết về nhà.
Thẩm Nhược buồn ngủ đến mức không chịu nổi, nhẹ giọng nói, “Hiểu Thần, vẫn chưa xong à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xong ngay đây, cậu đi trước đi.” Cố Hiểu Thần ngẩng đầu cười nói, Thẩm Nhược hướng cô vẫy tay rời khỏi.
Phòng làm việc vắng lặng, chỉ còn thừa lại một mình cô đang vùi đầu vào công việc.
“Reng reng reng…” Điện thoại của phòng làm việc đột ngột reo lên, Cố Hiểu Thần giật mình.
Cô nhấc điện thoại lên, hoài nghi “Alo” một tiếng.
Ở đầu dây bên kia, giọng nam trầm thấp thong thả truyền đến, “Vẫn đang ở công ty à?”
Sao lại là Ngũ Hạ Liên? Cố Hiểu Thần liền ngồi thẳng, cung kính trả lời, “Vâng.”
“Trễ như vậy, chưa tan làm à?” Anh lại hỏi.
“Công việc trên tay hoàn thành sẽ lập tức về nhà ngay.” Cố Hiểu Thần cầm bút trong tay, gõ nhẹ lên trán.
“Còn cần bao nhiêu lâu nữa?” Anh vẫn đang hỏi.
Cố Hiểu Thần liếc hồ sơ đấu thầu trong tay, lặng tính thời gian, nhẹ giọng trả lời, “Đại khái nửa tiếng nữa.”
“Em tiếp tục làm đi.” Anh trầm mặc nói, cô “Vâng” một tiếng, cúp điện thoại.
Cố Hiểu Thần đem ống nói đặt về chỗ cũ, lặng lẽ thở dài. Công việc trong tay vẫn chưa hoàn thành, cô vươn vai, tiếp tục cúi đầu làm việc. Thấm thoắt, kim phút đã chuyển qua sáu ô vuông, nửa tiếng đã trôi qua. Cố Hiểu Thần nheo mắt, cuối cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lại một trận tiếng chuông điện thoại.
Cố Hiểu Thần nhận điện thoại, không đợi cô mở miệng, đầu dây bên kia lại lần nữa truyền đến giọng nam trầm thấp của Ngũ Hạ Liên, “Nửa tiếng đến rồi.”
“Tôi đang thu dọn đồ đạc.” Cố Hiểu Thần đem ống nói kẹp ở trên cô trong khi tay tiếp tục động tác. Nhưng lại cau mày, anh rảnh rỗi như vậy sao?
“Vậy thì, tôi tiện đường đưa em một đoạn.” Giọng nam của anh thong thả gần như vậy, gần như vậy, dường như không phải từ đầu điện thoại bên kia truyền ra.
Cố Hiểu Thần nghi ngờ quay đầu, nhìn thấy một thân hình cao lớn đứng lặng hồi lâu ở cửa phòng làm việc. Dưới ánh đèn mù mịt ảm đạm, gương mặt tuấn tú kia của Ngũ Hạ Liên dường như cực kỳ rõ ràng, anh nhếch một bên khoé môi, nụ cười trên mặt lan toả, rất mê hoặc lòng người. Cố Hiểu Thần ngơ ngác, ống nói liền rơi xuống, đập lên mặt bàn.
“Xin, xin lỗi.” Cô xấu hổ nhẹ giọng nói, cầm ống nói lên đặt về vị trí cũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngũ Hạ Liên nhìn chân tay lúng túng của cô, ý cười trong đáy mắt càng thêm nồng nàn, nhưng không phân biệt được là chế giễu hay là vui vẻ.
Bởi vì đã là đêm khuya, xe dừng ở bên đường lối ra công ty. Ngũ Hạ Liên mở cửa xe, Cố Hiểu Thần ngập ngừng, “Thực ra tôi có thể…”
“Lên xe.” Anh không cho phép giải thích, ngữ khí nhàn nhạt phát ra có chút uy hiếp.
Cố Hiểu Thần cau mày, vẫn là ngồi vào trong xe.
“Đói không?” Ngũ Hạ Liên lên xe, kéo dây an toàn cài lại, thuận miệng hỏi.
Cố Hiểu Thần lắc đầu, “Không đói.”
Xe chậm rãi khởi động đi về phía trước, Hồng Kông lúc nửa đêm, ánh đèn màu rực rỡ nhấp nháy. Mùi nước hoa Cologne trộn lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, thoang thoảng bay đến. Cố Hiểu Thần cảm thấy một cơn mệt mỏi xông đến, bất giác nhắm mắt, tự nói chỉ nghỉ ngơi một chút, một chút thôi.
Bóng đêm dày đặc.
Xe dừng lại ở bên đường phía trước khu nhà ở, Ngũ Hạ Liên quay đầu nhìn về phía cô. Mắt kính gọng đen trên sống mũi tuột xuống, lông mi của cô giống như rẻ quạt. Cánh tay mảnh khảnh ôm chặt túi đeo trong ngực, tư thế ngủ của cô giống như một đứa bé không có cảm giác an toàn.
Anh động động môi nghĩ muốn mở miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Không biết qua bao lâu, Cố Hiểu Thần từ trong sâu thẳm tỉnh dậy, ánh mắt mờ mịt, bỗng kinh hãi.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói của anh hơi khàn.
Cố Hiểu Thần theo tiếng nói nhìn đến, một khuôn mặt nhỏ xoắn lại thành khối, cô vội vàng nói, “Xin lỗi, tôi ngủ quên.” Lại phiền muộn, “Sao anh không gọi tôi dậy.”
“Nhìn em ngủ say như thế, tôi làm sao nỡ lòng.” Ngũ Hạ Liên nhàn nhạt nói, ánh mắt giống như ngọn đuốc.
Ánh mắt chạm vào nhau, Cố Hiểu Thần cảm thấy tim mình giống như một con nai, anh lại chậm rãi đến gần phía cô, cô gấp gáp xuống xe, “Xin lỗi, cảm ơn Liên thiếu gia đã đưa tôi về nhà. Tạm biệt. Trên đường cẩn thận.”
Đầu cô cũng không quay lại, cất bước chạy như bay.
Tiếng bước chân âm trầm che đậy đi tiếng tim đập loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro