Liên Thiếu Gia...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Trong mắt Cố Hiểu Thần mỗi ngày đều là một khởi đầu mới.
Cô cũng giống như mọi ngày đến công ty đi làm, sau khi đợi Ngũ Hạo Dương đến công ty, liền pha một ly cà phê rồi gõ cửa văn phòng phó tổng. Cô vào trong văn phòng, báo cáo với anh lịch trình chính đã sắp xếp của tuần này. Dĩ nhiên việc mấu chốt nhất trong đó vẫn là tiến độ dự án dầu mỏ của Công ty Hoa Vũ.
“Phó tổng, tổ dự án đã xác nhận, bản thảo hồ sơ hạng mục dự án giai đoạn đầu có thể hoàn thành vào thứ tư.”
“Biết rồi.” Ngũ Hạo Dương cau mày, nét mặt sốt ruột. Anh cầm ly cà phê lên uống một ngụm, ngẩng đầu liếc về phía khuôn mặt nhợt nhạt của cô, đôi mắt thâm quầng sâu hoắm, anh có chút tuỳ tiện, giọng điệu vẫn sắc bén như thường, “Sao? Tối qua đi ăn trộm à? Sao mắt thâm quầng thế kia.”
Cố Hiểu Thần cầm văn kiện, nhẹ giọng nói, “Không có. Chỉ là không ngủ ngon.”
“Người đi rồi, nên không ngủ được?” Ngũ Hạo Dương hạ tay đặt ly cà phê xuống, lời nói mang theo ý nghĩa sâu xa, trực tiếp chọc trúng chỗ hiểm của cô.
Cố Hiểu Thần mím môi không nói gì, thân hình gầy yếu đứng thẳng tắp.
“Thư ký Cố, đây là lần thứ hai tôi nói để cô hiểu, đừng mơ chim sẻ biến thành phượng hoàng.” Ngũ Hạo Dương nheo mắt, ánh mắt sâu thẳm giống như mũi dao nhọn, lời nói càng sắc bén, nhưng giọng điệu trầm thấp mấy phần, lộ ra một chút quan tâm, “Anh ta tuyệt đối sẽ không nhìn đến cô.”
Vẫn là câu nói lúc trước, đầy đủ không thiếu một chữ.
Vậy mà lại bình tĩnh đến lạ, trái tim cô lúc này thật bình yên.
Cố Hiểu Thần nhìn Ngũ Hạo Dương ở trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, quá nhạt, nhạt đến mức nhìn không ra, “Phó tổng, tôi từ trước đến giờ đều hiểu rõ. Tôi không có thân hình đẹp, dung mạo cũng không xinh đẹp, là cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa……” Cô ngừng lại một chút, khoé môi cong lên, “Sẽ không bao giờ có hy vọng xa vời.”
Trong lòng cô ngầm đặt ra một kỳ hạn. Mãi mãi.
“Vậy tôi đi làm việc đây.” Cố Hiểu Thần hơi mỉm cười với anh, xoay người định rời đi.
Ngũ Hạo Dương ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng cô, lúc cô đang mở cửa, lại mở miệng gọi cô, “Thư ký Cố.”
Cố Hiểu Thần dừng bước, quay đầu nhìn về phía anh.
Khuôn mặt anh tuấn của Ngũ Hạo Dương vẫn âm trầm như vậy, ánh nắng mặt trời chiếu lên thân hình anh, toàn thân như toả ra vầng hào quang. Cô im lặng chờ đợi, nửa buổi sau mới sâu xa mở miệng, phá vỡ sự im lặng trong thời gian dài, “Bình thường không có gì là xấu. Một số người muốn trở nên bình thường, nhưng không có cách nào.”
Cố Hiểu Thần trong lòng hơi dao động, dường như là hiểu được câu nói của anh, dường như cũng không hiểu cho lắm.
“Ra ngoài đi.” Anh quát một tiếng.
Cố Hiểu Thần hiền lành gật đầu, đi ra khỏi văn phòng.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Ngũ Hạo Dương cúi đầu nhìn ly cà phê kia. Hơi nóng bốc lên nghi ngút, mùi cà phê thơm phức lan toả trong không khí.
***
Thứ hai mỗi tuần, theo thông lệ đều có một cuộc họp tuần vào buổi sáng.
Nhưng bởi vì Ngũ Hạ Liên vẫn chưa quay về, nên cuộc họp tuần đành phải dời ngày. Nhưng đến ba giờ chiều, Cố Hiểu Thần nhận được cuộc gọi trực tiếp của thư ký Hạ, “Thư ký Cố, mời chuyển lời đến phó tổng, cuộc họp sau mười phút nữa sẽ bắt đầu.”
“Được, tôi biết rồi.” Cố Hiểu Thần đáp.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Hiểu Thần lập tức đi truyền lời lại cho Ngũ Hạo Dương. Hai người một trước một sau ra khỏi văn phòng phó tổng, đi đến cửa thang máy. Ở cuối hành lang, Diêu Vịnh Tâm nhận được thông báo cũng vừa vặn bước ra. Ba người chạm mặt ở đây, Cố Hiểu Thần mỉm cười chào, “Quản lý Diêu.”
Diêu Vịnh Tâm mỉm cười với cô, lại trực tiếp phớt lờ sự tồn tại của Ngũ Hạo Dương.
Bầu không khí quá ngột ngạt xấu hổ, Cố Hiểu Thần cũng nhận ra được.
Ba người đi thang máy đến phòng họp ở tầng cao nhất, cửa thang máy vừa mở ra, Diêu Vịnh Tâm bước ra trước, đầu cũng không quay lại. Cô cất bước vừa nhanh vừa lớn, giống như muốn thoát khỏi ai đó. Cố Hiểu Thần lặng lẽ quay đầu nhìn Ngũ Hạo Dương ở bên cạnh, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ta căng cứng, mù mịt khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Trong phòng họp, quản lý, chủ quản của các bộ phận lần lượt đến.
Ngôn Húc Đông bước vào với một phong thái phóng khoáng, ánh mắt lướt qua Diêu Vịnh Tâm, lướt qua Ngũ Hạo Dương, dừng lại trên người Cố Hiểu Thần. Anh cười với cô, Cố Hiểu Thần cũng cười lại với anh. Anh ngồi xuống vị trí bên cạnh Diêu Vịnh Tâm, thấp giọng nói, “Đừng ngây người như vậy, tự nhiên một chút.”
Diêu Vịnh Tâm nhìn về phía Ngôn Húc Đông, nỗi buồn đó cứ thế trôi đi mất, lúc quay đầu lại nụ cười đã ở trên khoé miệng.
Nét mặt Ngũ Hạo Dương vốn dĩ đã căng cứng, giờ càng thêm ngột ngạt.
Soạt---------
Lúc này, cửa lớn phòng họp bị người đẩy mở ra.
Thư ký Hạ đi vào.
“Liên thiếu gia.” Gần như là đồng thanh, mọi người đều hô lớn. Trừ Ngũ Hạo Dương, Ngôn Húc Đông, Diêu Vịnh Tâm và Cố Hiểu Thần ngồi ở vị trí phía sau. Cố Hiểu Thần hồi tỉnh, lúc này mới theo mọi người gọi một tiếng “Liên thiếu gia”, âm thanh nhẹ như thể không tồn tại.
Ngũ Hạ Liên ngồi vào vị trí chủ toạ, luồng không khí mạnh mẽ cũng đồng thời ập đến. Anh so với mấy ngày trước không có bất kỳ thay đổi nào, áo sơ mi màu xám bạc với bộ âu phục màu đen, khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ như một tác phẩm điêu khắc, đôi mắt hổ phách vô tư, ánh mắt lạnh lùng đó xuyên thẳng vào nơi sâu thẳm của tâm hồn, khiến người ta không khỏi ngẩn ngơ.
Nhưng rõ ràng lại có chút không giống, loại lạnh lùng đó, hình như còn hơn lúc trước.
“Bắt đầu.” Giọng nam tràn đầy từ tính vang lên, như thể xuyên qua lớp băng.
Cố Hiểu Thần cầm bút trong tay, thỉnh thoảng ghi lại nội dung quan trọng của cuộc họp. Cô đôi lúc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ngũ Hạ Liên đang ngồi. Nhưng ánh mắt của anh chưa từng có nửa điểm dịch chuyển, trầm lặng tẻ nhạt ngồi nghe mọi người báo cáo.
Cuộc họp kéo dài gần một tiếng, mãi đến khi cuộc họp kết thúc, ánh mắt Ngũ Hạ Liên cũng không liếc về phía cô.
“Cuộc họp hôm nay đến đây thôi. Tan họp.” Anh lạnh giọng nói, mọi người giống như thở phào nhẹ nhõm.
Ngũ Hạ Liên đứng dậy rời khỏi, Cố Hiểu Thần cũng đi theo sau Ngũ Hạo Dương. Cô cúi đầu đi, nắm chặt văn kiện trong tay, lại nghe thấy giọng nữ ở phía trước truyền đến, “Liên, có thể đi được chưa.”
Giọng nữ vô cùng quen thuộc, Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Y Lâm khoác cánh tay của Ngũ Hạ Liên, lộ ra một nụ cười kiều diễm. Còn Ngũ Hạ Liên cũng vô cùng thân mật ôm lấy cô ấy, cúi đầu thì thầm bên tai cô ấy cái gì đó. Thái độ thân mật giữa đám đông như vậy khiến mọi người có mặt ở đó đều rất sốc.
Ai cũng biết Ngũ Hạ Liên luôn không thích mấy người phụ nữ đến công ty làm nũng, trước mặt người ngoài tuyệt đối sẽ không làm ra hành vi như thế này.
Nhưng, bây giờ lại phá lệ?
Cô cũng giống như mọi ngày đến công ty đi làm, sau khi đợi Ngũ Hạo Dương đến công ty, liền pha một ly cà phê rồi gõ cửa văn phòng phó tổng. Cô vào trong văn phòng, báo cáo với anh lịch trình chính đã sắp xếp của tuần này. Dĩ nhiên việc mấu chốt nhất trong đó vẫn là tiến độ dự án dầu mỏ của Công ty Hoa Vũ.
“Phó tổng, tổ dự án đã xác nhận, bản thảo hồ sơ hạng mục dự án giai đoạn đầu có thể hoàn thành vào thứ tư.”
“Biết rồi.” Ngũ Hạo Dương cau mày, nét mặt sốt ruột. Anh cầm ly cà phê lên uống một ngụm, ngẩng đầu liếc về phía khuôn mặt nhợt nhạt của cô, đôi mắt thâm quầng sâu hoắm, anh có chút tuỳ tiện, giọng điệu vẫn sắc bén như thường, “Sao? Tối qua đi ăn trộm à? Sao mắt thâm quầng thế kia.”
Cố Hiểu Thần cầm văn kiện, nhẹ giọng nói, “Không có. Chỉ là không ngủ ngon.”
“Người đi rồi, nên không ngủ được?” Ngũ Hạo Dương hạ tay đặt ly cà phê xuống, lời nói mang theo ý nghĩa sâu xa, trực tiếp chọc trúng chỗ hiểm của cô.
Cố Hiểu Thần mím môi không nói gì, thân hình gầy yếu đứng thẳng tắp.
“Thư ký Cố, đây là lần thứ hai tôi nói để cô hiểu, đừng mơ chim sẻ biến thành phượng hoàng.” Ngũ Hạo Dương nheo mắt, ánh mắt sâu thẳm giống như mũi dao nhọn, lời nói càng sắc bén, nhưng giọng điệu trầm thấp mấy phần, lộ ra một chút quan tâm, “Anh ta tuyệt đối sẽ không nhìn đến cô.”
Vẫn là câu nói lúc trước, đầy đủ không thiếu một chữ.
Vậy mà lại bình tĩnh đến lạ, trái tim cô lúc này thật bình yên.
Cố Hiểu Thần nhìn Ngũ Hạo Dương ở trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, quá nhạt, nhạt đến mức nhìn không ra, “Phó tổng, tôi từ trước đến giờ đều hiểu rõ. Tôi không có thân hình đẹp, dung mạo cũng không xinh đẹp, là cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa……” Cô ngừng lại một chút, khoé môi cong lên, “Sẽ không bao giờ có hy vọng xa vời.”
Trong lòng cô ngầm đặt ra một kỳ hạn. Mãi mãi.
“Vậy tôi đi làm việc đây.” Cố Hiểu Thần hơi mỉm cười với anh, xoay người định rời đi.
Ngũ Hạo Dương ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng cô, lúc cô đang mở cửa, lại mở miệng gọi cô, “Thư ký Cố.”
Cố Hiểu Thần dừng bước, quay đầu nhìn về phía anh.
Khuôn mặt anh tuấn của Ngũ Hạo Dương vẫn âm trầm như vậy, ánh nắng mặt trời chiếu lên thân hình anh, toàn thân như toả ra vầng hào quang. Cô im lặng chờ đợi, nửa buổi sau mới sâu xa mở miệng, phá vỡ sự im lặng trong thời gian dài, “Bình thường không có gì là xấu. Một số người muốn trở nên bình thường, nhưng không có cách nào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Hiểu Thần trong lòng hơi dao động, dường như là hiểu được câu nói của anh, dường như cũng không hiểu cho lắm.
“Ra ngoài đi.” Anh quát một tiếng.
Cố Hiểu Thần hiền lành gật đầu, đi ra khỏi văn phòng.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Ngũ Hạo Dương cúi đầu nhìn ly cà phê kia. Hơi nóng bốc lên nghi ngút, mùi cà phê thơm phức lan toả trong không khí.
***
Thứ hai mỗi tuần, theo thông lệ đều có một cuộc họp tuần vào buổi sáng.
Nhưng bởi vì Ngũ Hạ Liên vẫn chưa quay về, nên cuộc họp tuần đành phải dời ngày. Nhưng đến ba giờ chiều, Cố Hiểu Thần nhận được cuộc gọi trực tiếp của thư ký Hạ, “Thư ký Cố, mời chuyển lời đến phó tổng, cuộc họp sau mười phút nữa sẽ bắt đầu.”
“Được, tôi biết rồi.” Cố Hiểu Thần đáp.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Hiểu Thần lập tức đi truyền lời lại cho Ngũ Hạo Dương. Hai người một trước một sau ra khỏi văn phòng phó tổng, đi đến cửa thang máy. Ở cuối hành lang, Diêu Vịnh Tâm nhận được thông báo cũng vừa vặn bước ra. Ba người chạm mặt ở đây, Cố Hiểu Thần mỉm cười chào, “Quản lý Diêu.”
Diêu Vịnh Tâm mỉm cười với cô, lại trực tiếp phớt lờ sự tồn tại của Ngũ Hạo Dương.
Bầu không khí quá ngột ngạt xấu hổ, Cố Hiểu Thần cũng nhận ra được.
Ba người đi thang máy đến phòng họp ở tầng cao nhất, cửa thang máy vừa mở ra, Diêu Vịnh Tâm bước ra trước, đầu cũng không quay lại. Cô cất bước vừa nhanh vừa lớn, giống như muốn thoát khỏi ai đó. Cố Hiểu Thần lặng lẽ quay đầu nhìn Ngũ Hạo Dương ở bên cạnh, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ta căng cứng, mù mịt khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Trong phòng họp, quản lý, chủ quản của các bộ phận lần lượt đến.
Ngôn Húc Đông bước vào với một phong thái phóng khoáng, ánh mắt lướt qua Diêu Vịnh Tâm, lướt qua Ngũ Hạo Dương, dừng lại trên người Cố Hiểu Thần. Anh cười với cô, Cố Hiểu Thần cũng cười lại với anh. Anh ngồi xuống vị trí bên cạnh Diêu Vịnh Tâm, thấp giọng nói, “Đừng ngây người như vậy, tự nhiên một chút.”
Diêu Vịnh Tâm nhìn về phía Ngôn Húc Đông, nỗi buồn đó cứ thế trôi đi mất, lúc quay đầu lại nụ cười đã ở trên khoé miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nét mặt Ngũ Hạo Dương vốn dĩ đã căng cứng, giờ càng thêm ngột ngạt.
Soạt---------
Lúc này, cửa lớn phòng họp bị người đẩy mở ra.
Thư ký Hạ đi vào.
“Liên thiếu gia.” Gần như là đồng thanh, mọi người đều hô lớn. Trừ Ngũ Hạo Dương, Ngôn Húc Đông, Diêu Vịnh Tâm và Cố Hiểu Thần ngồi ở vị trí phía sau. Cố Hiểu Thần hồi tỉnh, lúc này mới theo mọi người gọi một tiếng “Liên thiếu gia”, âm thanh nhẹ như thể không tồn tại.
Ngũ Hạ Liên ngồi vào vị trí chủ toạ, luồng không khí mạnh mẽ cũng đồng thời ập đến. Anh so với mấy ngày trước không có bất kỳ thay đổi nào, áo sơ mi màu xám bạc với bộ âu phục màu đen, khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ như một tác phẩm điêu khắc, đôi mắt hổ phách vô tư, ánh mắt lạnh lùng đó xuyên thẳng vào nơi sâu thẳm của tâm hồn, khiến người ta không khỏi ngẩn ngơ.
Nhưng rõ ràng lại có chút không giống, loại lạnh lùng đó, hình như còn hơn lúc trước.
“Bắt đầu.” Giọng nam tràn đầy từ tính vang lên, như thể xuyên qua lớp băng.
Cố Hiểu Thần cầm bút trong tay, thỉnh thoảng ghi lại nội dung quan trọng của cuộc họp. Cô đôi lúc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ngũ Hạ Liên đang ngồi. Nhưng ánh mắt của anh chưa từng có nửa điểm dịch chuyển, trầm lặng tẻ nhạt ngồi nghe mọi người báo cáo.
Cuộc họp kéo dài gần một tiếng, mãi đến khi cuộc họp kết thúc, ánh mắt Ngũ Hạ Liên cũng không liếc về phía cô.
“Cuộc họp hôm nay đến đây thôi. Tan họp.” Anh lạnh giọng nói, mọi người giống như thở phào nhẹ nhõm.
Ngũ Hạ Liên đứng dậy rời khỏi, Cố Hiểu Thần cũng đi theo sau Ngũ Hạo Dương. Cô cúi đầu đi, nắm chặt văn kiện trong tay, lại nghe thấy giọng nữ ở phía trước truyền đến, “Liên, có thể đi được chưa.”
Giọng nữ vô cùng quen thuộc, Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Y Lâm khoác cánh tay của Ngũ Hạ Liên, lộ ra một nụ cười kiều diễm. Còn Ngũ Hạ Liên cũng vô cùng thân mật ôm lấy cô ấy, cúi đầu thì thầm bên tai cô ấy cái gì đó. Thái độ thân mật giữa đám đông như vậy khiến mọi người có mặt ở đó đều rất sốc.
Ai cũng biết Ngũ Hạ Liên luôn không thích mấy người phụ nữ đến công ty làm nũng, trước mặt người ngoài tuyệt đối sẽ không làm ra hành vi như thế này.
Nhưng, bây giờ lại phá lệ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro