Ý Nghĩ Khó Hiểu
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Sáng sớm tỉnh dậy, khách sạn xa lạ, căn phòng xa lạ.
Trong phòng rèm cửa đã kéo lại, ánh nắng mặt trời xuyên qua khe hở của rèm cửa.
Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn Thẩm Nhược vẫn còn đang ngủ ở một bên giường. Tối qua uống nhiều rượu như vậy, cô ấy nhất định sẽ rất khó chịu. Cố Hiểu Thần không gọi Thẩm Nhược dậy, mà lặng lẽ đi đánh răng rửa mặt. Mắt nhìn thời gian, lúc này đã gần mười giờ rồi. Cô yên lặng ra khỏi khách sạn, mua một ít đồ ăn sáng ở gần đó rồi quay trở về.
“Thẩm Nhược, dậy thôi. Phải dậy rồi.” Cố Hiểu Thần đi đến mép giường, nhẹ giọng gọi.
Thẩm Nhược rên lên một tiếng, cau mày ánh mắt vẫn còn nhập nhèm. Hậu quả của say rượu chính là ngày kế tiếp sẽ vô cùng đau đầu, cô ấy ảo não lật người rồi rên lên đau đầu.
“Mình đã mua đồ ăn sáng cho cậu, cậu dậy ăn một chút đi.” Cố Hiểu Thần vội vàng giúp cô ấy rót một ly nước ấm, đem ly nước đưa cho cô ấy.
Thẩm Nhược nửa buổi mới ngồi dậy được, nhận lấy ly nước trong tay cô, uống ừng ực hết nửa ly lớn, lúc này mới nói, “Tối qua lúc bắt đầu thật sự rất mất hứng, nhưng may mà sau đó có người đến làm anh hùng cứu mỹ nhân! Nên vẫn xem là chơi vui vẻ!” Dường như nhớ đến điều gì, cô ấy tò mò hỏi, “Hiểu Thần, cậu và vị Từ tiên sinh kia là bạn cũ à?”
Tối hôm qua quá náo nhiệt vui vẻ, chỉ mải chơi hết mình nên còn chưa hỏi nhiều.
Đối với vị Từ tiên sinh kia, trong lòng Thẩm Nhược thực sự tràn đầy nghi ngờ.
Cố Hiểu Thần nhận lấy ly nước từ trong tay cô ấy rồi đặt xuống, giới thiệu đơn giản một câu, “Chỉ là người gặp qua trong lúc làm việc thôi.”
Thẩm Nhược cũng không tiếp tục hỏi nhiều, chỉ “ồ” một tiếng. Cô ấy vươn vai, vén chăn xuống giường, đi vào phòng tắm. Đột nhiên lại thờ đâu ra, vừa đánh răng vừa nói nên giọng nói mơ hồ không rõ, “Hiểu Thần, vị Từ tiên sinh kia đối với cậu rất khác.”
“Hôm qua lúc tụi mình chơi trò chơi, chai rượu xoay vòng đến mọi người, kết quả rượu của cậu đều do anh ta đảm đương hết. Với lại tự anh ta còn nó, vậy là giúp người mình!” Thẩm Nhược lại rụt đầu lại, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.
Giây tiếp theo, Thẩm Nhược đã rửa mặt xong đi ra khỏi phòng tắm.
“Đó là cậu nghĩ nhiều thôi, không có chuyện gì đâu.” Cố Hiểu Thần đang mở túi đồ ăn, lấy cháo và một số món ăn nhẹ ra.
Tuy là nói như vậy, nhưng Cố Hiểu Thần cũng nghĩ đến những cử chỉ của Từ Chí Minh ngày hôm qua.
Những cử chỉ quan tâm đó, khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy có chút xấu hổ. Chung quy, giữa bọn họ cũng không quen biết bao nhiêu, chỉ là một lần gặp mặt ngắn ngủi, tuy gặp mặt là bạn bè, nhưng thực ra, căn bản vẫn không thể xem là bạn bè. Hơn nữa còn có dự án dầu mỏ của Công ty Hoa Vũ, Cố Hiểu Thần nghĩ đến lời căn dặn của Ngôn Húc Đông.
Nhưng, người đàn ông đó lại dũng cảm đứng ra, chắc hẳn cũng không phải là người xấu gì đó?
Thẩm Nhược ngồi vào ghế, cầm bát cháo lên ăn, đánh giá đúng trọng điểm, “Hiểu Thần, bên cạnh có người đàn ông tốt thì đừng để vuột mất. Nhưng mình vẫn cảm thấy quản lý Ngôn tốt hơn.”
“Cậu đừng chỉ lo lắng cho mình, cũng nên nghĩ cho bản thân một chút đi.” Cố Hiểu Thần ngồi bên cạnh cô ấy, vừa ăn cháo vừa nói, “Mình cũng không thấy cậu tìm bạn trai.”
“Mình á?” Thẩm Nhược nuốt miếng cháo xuống, ánh mắt si mê, “Đó là bởi vì mình có người trong mộng rồi.”
Cố Hiểu Thần nghe thấy cô ấy nói như vậy, cả người chợt ngây ngẩn.
Cô biết người trong mộng của Thẩm Nhược là ai. Người đàn ông đó khiến người ta không có cách nào cưỡng lại được, Ngũ Hạ Liên.
“Tuy mình biết đây chỉ là mơ thôi, hoàn toàn không có khả năng.” Thẩm Nhược nhún vai, giọng điệu nhẹ nhàng, vẻ mặt dường như rất thờ ơ, nhưng lại có một chút kỳ vọng phát ra từ đáy mắt, “Chẳng qua là…….nằm mơ còn hơn là không mơ gì!”
Bên tai truyền đến tiếng cười của Thẩm Nhược, Cố Hiểu Thần hơi hoảng hốt.
***
Sau khi Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược chia tay, một mình ngồi xe buýt về Yinshen Mansion.
Lấy chìa khoá ra mở cửa, cô chậm rãi mở cửa ra một khe hơ nhỏ.
Lúc này, trong đầu đột nhiên loé lên một ý nghĩ. Một ý nghĩ khiến ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy khó hiểu. Anh ấy liệu có giống như ngày đó, đột nhiên trở về không.
Cửa căn hộ mở ra hoàn toàn, Cố Hiểu Thần đứng ở ngoài cửa ra vào.
Không gian trống rỗng không có bóng người, vẫn yên lặng như cũ, so với thứ bảy lúc cô rời đi thì không có nửa điểm thay đổi. Hiển nhiên là không có người trở về. Cô đưa tay đóng cửa lại, cúi đầu, chỉ thấy đôi dép nam đặt bên cạnh đôi dép nữ. Hoạ tiết ca rô nhuyễn.
Cố Hiểu Thần thay dép, thả túi đeo xuống, đem điện thoại đi sạc pin.
Điện thoại còn đang cầm trên tay chợt rung lên, thông báo có một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn.
Đó là một dãy số lạ. Không biết là ai gọi đến. Cố Hiểu Thần cũng không để ý nhiều, nghĩ đến nếu có chuyện gì gấp, nhất định sẽ gọi lại. Chỉ sợ là cuộc gọi của mấy kẻ lừa đảo, nếu bắt máy sẽ bị trừ rất nhiều tiền.
Còn có một tin nhắn.
Cố Hiểu Thần ấn nút mở tin nhắn. Nhưng dãy số hiểu thị là số lạ cô cũng không biết.
Nội dung tin nhắn viết: Giáng sinh vui vẻ. Ký tên: Ngôn Húc Đông.
Cố Hiểu Thần nhìn chằm chằm vào chữ ký ba ký tự kia, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Cô lưu số của anh vào điện thoại, rồi ấn bàn phím trả lời tin nhắn.
Giáng sinh vui vẻ. Nội dung tin nhắn trả lời chỉ có vậy.
Nhưng nhìn đoạn tin nhắn đã được gửi đi trên màn hình điện thoại, tự nhiên Cố Hiểu Thần cảm thấy có chút hụt hẫng.
Buổi chiều chủ nhật, nên làm gì cho hết ngày đây.
Cố Hiểu Thần rảnh rỗi không có việc gì làm nên quyết định sẽ thu dọn sạch sẽ căn hộ, cô đem vỏ chăn, ga trải giường, vỏ gối, gồm cả khăn tay, khăn mặt, còn có cả áo ngủ của anh toàn bộ đều đem đi giặt, một món cũng không bỏ sót. Giặt giũ cả một buổi chiều, cô bưng một chậu đồ lớn ra ban công phơi.
Bận rộn nửa ngày, Cố Hiểu Thần nhìn đống đồ đã phơi xong, lúc này mới thấy rảnh rang.
Gió hiu hiu thổi đến, cô ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt của xà bông giặt đồ.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động liên tục kêu vang ở trong phòng khách.
Cố Hiểu Thần vội vàng xoay người chạy đến, cô cầm điện thoại lên nhìn, lại là dãy số lạ đã gọi nhỡ lúc trước. Do dự bắt máy, Cố Hiểu Thần “Alo” một tiếng.
Đầu điện thoại bên kia, chất giọng mạnh mẽ của người đàn ông vang lên, “Cố tiểu thư, tôi là Từ Chí Minh………”
“Từ tiên sinh.”
“Không biết trưa mai Cố tiểu thư có rảnh không?”
“À?”
“Tôi muốn hẹn Cố tiểu thư đi ăn cơm, thuận tiện uống trà chiều.”
Bởi vì anh đã ra tay giúp đỡ lúc ở quán bar, nên Cố Hiểu Thần cũng muốn cảm ơn anh ta, vì vậy nhẹ giọng nói, “Từ tiên sinh, buổi trưa ngày mai, tôi e rằng không có thời gian. Nhưng…….”
Trong phòng rèm cửa đã kéo lại, ánh nắng mặt trời xuyên qua khe hở của rèm cửa.
Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn Thẩm Nhược vẫn còn đang ngủ ở một bên giường. Tối qua uống nhiều rượu như vậy, cô ấy nhất định sẽ rất khó chịu. Cố Hiểu Thần không gọi Thẩm Nhược dậy, mà lặng lẽ đi đánh răng rửa mặt. Mắt nhìn thời gian, lúc này đã gần mười giờ rồi. Cô yên lặng ra khỏi khách sạn, mua một ít đồ ăn sáng ở gần đó rồi quay trở về.
“Thẩm Nhược, dậy thôi. Phải dậy rồi.” Cố Hiểu Thần đi đến mép giường, nhẹ giọng gọi.
Thẩm Nhược rên lên một tiếng, cau mày ánh mắt vẫn còn nhập nhèm. Hậu quả của say rượu chính là ngày kế tiếp sẽ vô cùng đau đầu, cô ấy ảo não lật người rồi rên lên đau đầu.
“Mình đã mua đồ ăn sáng cho cậu, cậu dậy ăn một chút đi.” Cố Hiểu Thần vội vàng giúp cô ấy rót một ly nước ấm, đem ly nước đưa cho cô ấy.
Thẩm Nhược nửa buổi mới ngồi dậy được, nhận lấy ly nước trong tay cô, uống ừng ực hết nửa ly lớn, lúc này mới nói, “Tối qua lúc bắt đầu thật sự rất mất hứng, nhưng may mà sau đó có người đến làm anh hùng cứu mỹ nhân! Nên vẫn xem là chơi vui vẻ!” Dường như nhớ đến điều gì, cô ấy tò mò hỏi, “Hiểu Thần, cậu và vị Từ tiên sinh kia là bạn cũ à?”
Tối hôm qua quá náo nhiệt vui vẻ, chỉ mải chơi hết mình nên còn chưa hỏi nhiều.
Đối với vị Từ tiên sinh kia, trong lòng Thẩm Nhược thực sự tràn đầy nghi ngờ.
Cố Hiểu Thần nhận lấy ly nước từ trong tay cô ấy rồi đặt xuống, giới thiệu đơn giản một câu, “Chỉ là người gặp qua trong lúc làm việc thôi.”
Thẩm Nhược cũng không tiếp tục hỏi nhiều, chỉ “ồ” một tiếng. Cô ấy vươn vai, vén chăn xuống giường, đi vào phòng tắm. Đột nhiên lại thờ đâu ra, vừa đánh răng vừa nói nên giọng nói mơ hồ không rõ, “Hiểu Thần, vị Từ tiên sinh kia đối với cậu rất khác.”
“Hôm qua lúc tụi mình chơi trò chơi, chai rượu xoay vòng đến mọi người, kết quả rượu của cậu đều do anh ta đảm đương hết. Với lại tự anh ta còn nó, vậy là giúp người mình!” Thẩm Nhược lại rụt đầu lại, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.
Giây tiếp theo, Thẩm Nhược đã rửa mặt xong đi ra khỏi phòng tắm.
“Đó là cậu nghĩ nhiều thôi, không có chuyện gì đâu.” Cố Hiểu Thần đang mở túi đồ ăn, lấy cháo và một số món ăn nhẹ ra.
Tuy là nói như vậy, nhưng Cố Hiểu Thần cũng nghĩ đến những cử chỉ của Từ Chí Minh ngày hôm qua.
Những cử chỉ quan tâm đó, khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy có chút xấu hổ. Chung quy, giữa bọn họ cũng không quen biết bao nhiêu, chỉ là một lần gặp mặt ngắn ngủi, tuy gặp mặt là bạn bè, nhưng thực ra, căn bản vẫn không thể xem là bạn bè. Hơn nữa còn có dự án dầu mỏ của Công ty Hoa Vũ, Cố Hiểu Thần nghĩ đến lời căn dặn của Ngôn Húc Đông.
Nhưng, người đàn ông đó lại dũng cảm đứng ra, chắc hẳn cũng không phải là người xấu gì đó?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Nhược ngồi vào ghế, cầm bát cháo lên ăn, đánh giá đúng trọng điểm, “Hiểu Thần, bên cạnh có người đàn ông tốt thì đừng để vuột mất. Nhưng mình vẫn cảm thấy quản lý Ngôn tốt hơn.”
“Cậu đừng chỉ lo lắng cho mình, cũng nên nghĩ cho bản thân một chút đi.” Cố Hiểu Thần ngồi bên cạnh cô ấy, vừa ăn cháo vừa nói, “Mình cũng không thấy cậu tìm bạn trai.”
“Mình á?” Thẩm Nhược nuốt miếng cháo xuống, ánh mắt si mê, “Đó là bởi vì mình có người trong mộng rồi.”
Cố Hiểu Thần nghe thấy cô ấy nói như vậy, cả người chợt ngây ngẩn.
Cô biết người trong mộng của Thẩm Nhược là ai. Người đàn ông đó khiến người ta không có cách nào cưỡng lại được, Ngũ Hạ Liên.
“Tuy mình biết đây chỉ là mơ thôi, hoàn toàn không có khả năng.” Thẩm Nhược nhún vai, giọng điệu nhẹ nhàng, vẻ mặt dường như rất thờ ơ, nhưng lại có một chút kỳ vọng phát ra từ đáy mắt, “Chẳng qua là…….nằm mơ còn hơn là không mơ gì!”
Bên tai truyền đến tiếng cười của Thẩm Nhược, Cố Hiểu Thần hơi hoảng hốt.
***
Sau khi Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược chia tay, một mình ngồi xe buýt về Yinshen Mansion.
Lấy chìa khoá ra mở cửa, cô chậm rãi mở cửa ra một khe hơ nhỏ.
Lúc này, trong đầu đột nhiên loé lên một ý nghĩ. Một ý nghĩ khiến ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy khó hiểu. Anh ấy liệu có giống như ngày đó, đột nhiên trở về không.
Cửa căn hộ mở ra hoàn toàn, Cố Hiểu Thần đứng ở ngoài cửa ra vào.
Không gian trống rỗng không có bóng người, vẫn yên lặng như cũ, so với thứ bảy lúc cô rời đi thì không có nửa điểm thay đổi. Hiển nhiên là không có người trở về. Cô đưa tay đóng cửa lại, cúi đầu, chỉ thấy đôi dép nam đặt bên cạnh đôi dép nữ. Hoạ tiết ca rô nhuyễn.
Cố Hiểu Thần thay dép, thả túi đeo xuống, đem điện thoại đi sạc pin.
Điện thoại còn đang cầm trên tay chợt rung lên, thông báo có một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn.
Đó là một dãy số lạ. Không biết là ai gọi đến. Cố Hiểu Thần cũng không để ý nhiều, nghĩ đến nếu có chuyện gì gấp, nhất định sẽ gọi lại. Chỉ sợ là cuộc gọi của mấy kẻ lừa đảo, nếu bắt máy sẽ bị trừ rất nhiều tiền.
Còn có một tin nhắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Hiểu Thần ấn nút mở tin nhắn. Nhưng dãy số hiểu thị là số lạ cô cũng không biết.
Nội dung tin nhắn viết: Giáng sinh vui vẻ. Ký tên: Ngôn Húc Đông.
Cố Hiểu Thần nhìn chằm chằm vào chữ ký ba ký tự kia, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Cô lưu số của anh vào điện thoại, rồi ấn bàn phím trả lời tin nhắn.
Giáng sinh vui vẻ. Nội dung tin nhắn trả lời chỉ có vậy.
Nhưng nhìn đoạn tin nhắn đã được gửi đi trên màn hình điện thoại, tự nhiên Cố Hiểu Thần cảm thấy có chút hụt hẫng.
Buổi chiều chủ nhật, nên làm gì cho hết ngày đây.
Cố Hiểu Thần rảnh rỗi không có việc gì làm nên quyết định sẽ thu dọn sạch sẽ căn hộ, cô đem vỏ chăn, ga trải giường, vỏ gối, gồm cả khăn tay, khăn mặt, còn có cả áo ngủ của anh toàn bộ đều đem đi giặt, một món cũng không bỏ sót. Giặt giũ cả một buổi chiều, cô bưng một chậu đồ lớn ra ban công phơi.
Bận rộn nửa ngày, Cố Hiểu Thần nhìn đống đồ đã phơi xong, lúc này mới thấy rảnh rang.
Gió hiu hiu thổi đến, cô ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt của xà bông giặt đồ.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động liên tục kêu vang ở trong phòng khách.
Cố Hiểu Thần vội vàng xoay người chạy đến, cô cầm điện thoại lên nhìn, lại là dãy số lạ đã gọi nhỡ lúc trước. Do dự bắt máy, Cố Hiểu Thần “Alo” một tiếng.
Đầu điện thoại bên kia, chất giọng mạnh mẽ của người đàn ông vang lên, “Cố tiểu thư, tôi là Từ Chí Minh………”
“Từ tiên sinh.”
“Không biết trưa mai Cố tiểu thư có rảnh không?”
“À?”
“Tôi muốn hẹn Cố tiểu thư đi ăn cơm, thuận tiện uống trà chiều.”
Bởi vì anh đã ra tay giúp đỡ lúc ở quán bar, nên Cố Hiểu Thần cũng muốn cảm ơn anh ta, vì vậy nhẹ giọng nói, “Từ tiên sinh, buổi trưa ngày mai, tôi e rằng không có thời gian. Nhưng…….”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro