Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Miễn Là Cảm Thấ...

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Cố Hiểu Thần nghe thấy tiếng gọi nên quay đầu, thấy Diêu Vịnh Tâm một thân ăn mặc chỉnh tề đứng ở cách đó không xa đang mỉm cười với cô. Đi theo bên cạnh cô ấy còn có Thẩm Nhược đã lâu không gặp cũng tràn đầy năng lượng, đang ngạc nhiên vẫy tay chào cô, “Hi hi hi!”

Cố Hiểu Thần lộ ra nụ cười, cất bước đi về phía bọn họ.

Đến khi cô đến gần, Thẩm Nhược cười nói, “Hiểu Thần, thật là trùng hợp.”

“Quản lý bận quá, nên tôi mới đến.” Cố Hiểu Thần gật đầu với hai người.

“Người hôm nay rất đông, ước chừng phải đợi thêm một lúc.” Diêu Vịnh Tâm liếc nhìn biển người xung quanh, quay đầu nhìn Cố Hiểu Thần, nhẹ giọng nói, “Thẩm Nhược, tôi dẫn các cô đi tìm quản lý Cát.”

Nghe thấy cô ấy nói như vậy, Cố Hiểu Thần cũng hiểu là cô ấy đang rất vội, “Vậy làm sao được……….”

“Được rồi, đi thôi.” Diêu Vịnh Tâm trực tiếp cắt ngang lời của cô, lên tiếng thúc giục, “Thẩm Nhược, còn ngơ ra đó làm gì.”

“Biết rồi, quản lý Diêu.” Thẩm Nhược lập tức đáp, kéo Cố Hiểu Thần chen vào đám đông.

Cố Hiểu Thần nghĩ đây cũng là một ý hay, nên không từ chối nữa.

Quả nhiên thuận lợp gặp được vị quản lý Cát kia, nguyên nhân là bởi vì Ngũ thị cho nên đối phương đặc biệt phá lệ, xem như là nể mặt. Sau khi thuận lợi hoàn tất các thủ tục giao dịch, Cố Hiểu Thần thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Văn đang thu xếp tài liệu, định lập tức trở về công ty báo cáo.

Cố Hiểu Thần đi đến bên cạnh Thẩm Nhược, tò mò hỏi, “Thẩm Nhược, cậu đi theo chị Vịnh Tâm từ lúc nào vậy?”

“Từ sau lần đó bọn mình họp mặt, mình bây giờ là trợ lý của chị Vịnh Tâm. Chị Vịnh Tâm thực sự lợi hại, đi theo chị ấy học được không ít. Mình vừa mới tiếp xúc với bộ phận này, còn rất nhiều việc không hiểu, chị Vịnh Tâm dạy mình không ít. Thật hy vọng có một ngày, mình cũng có thể giống như chị Vịnh Tâm.” Vẻ mặt Thẩm Nhược tràn đầy khao khát, cả người tràn đầy khí lực.

Đối với Diêu Vịnh Tâm, Cố Hiểu Thần vẫn luôn đồng ý. Năng lực của cô ấy quả thực rất tốt.

“Cậu nhất định có thể.” Cố Hiểu Thần cười, Thẩm Nhược cũng cười lại vô cùng rạng rỡ.

Tiểu Văn đã thu dọn tài liệu xong, yên lặng đứng ở một bên, cũng không dám quấy rầy bọn họ nói chuyện. Cố Hiểu Thần liếc thấy Tiểu Văn đang đợi, nên nhẹ giọng nói, “Vậy không nói chuyện nữa, mình còn phải về công ty gấp.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ừ, gần đây mình cũng rất bận. Đợi có thời gian rảnh, chúng ta lại tụ họp.”

Trong đại sảnh của Sở giao dịch, Diêu Vịnh Tâm đang ngồi trên ghế, đang thương lượng cái gì đó với cấp dưới ở bên cạnh. Biểu cảm nghiêm túc và cô đọng của cô ấy thật đáng kinh ngạc. Thẩm Nhược bước đến bên cạnh cô ấy nói vài câu. Diêu Vịnh Tâm ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hiểu Thần, rồi đứng dậy đi về phía cô.

“Trợ lý Cố, tôi đi ra ngoài đợi chị.” Tiểu Văn nhanh nhẹn nói rồi đi ra khỏi Sở giao dịch.

“Được.” Cố Hiểu Thần đáp, quay đầu nhìn Diêu Vịnh Tâm, nghĩ cũng không có người ngoài, nên nói, “Cảm ơn chị Vịnh Tâm.”

Diêu Vịnh Tâm cười thoải mái, đôi mắt sáng rực, “Hiểu Thần, dạo này vẫn khoẻ chứ?”

“Rất khoẻ. Chị Vịnh Tâm thì sao?”

“Tôi cũng vẫn khoẻ.” Diêu Vịnh Tâm nói, đột nhiên ngừng lại, có lẽ là muốn nói cái gì đó. Nhưng cô ấy phân vân nửa buổi, rồi chỉ mở miệng nói, “Cô làm việc đi.”

“Được, vậy tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Sau khi Diêu Vịnh Tâm cùng mọi người chia tay Cố Hiểu Thần thì cũng gấp gáp trở về Công ty Ngũ thị.

Trong phòng nghỉ ở một tầng nào đó của toà nhà, có hai bóng người đang đứng lặng hồi lâu, một nam một nữ. Nhìn xuyên qua cửa sổ sát mặt đất, bầu trời mù mịt, không biết lúc nào thì trời sẽ đổ cơn mưa lớn. Diêu Vịnh Tâm thu hồi tầm mắt, liếc mắt nhìn về phía người ở bên cạnh, giọng nữ dịu dàng chậm rãi vang lên, “Húc Đông, hoá ra anh cũng biết.”

Ngôn Húc Đông hiếm khi im lặng, chỉ là trên mặt vẫn nụ cười ấm áp như vậy, không có bất cứ thay đổi gì.

“Cô ấy sẽ đi theo Liên sao.” Diêu Vịnh Tâm thở dài một tiếng.

Ngôn Húc Đông nhìn bầu trời đầy mây, anh chỉ biết, lựa chọn của cô sẽ ảnh hưởng đến lựa chọn của anh. Hiểu Thần…………

***

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đã đến thứ sáu, trái tim hỗn loạn của Cố Hiểu Thần cuối cùng cũng không có cách nào đè nén được.

Hạn chót ghi trên vé máy bay là chủ nhật, tức là còn hai ngày nữa.

Cố Hiểu Thần lấy điện thoại di động ra, ấn dãy số của Lâm Phân. Sau khi điện thoại được kết nối, Lâm Phân ở đầu bên kia nhẹ nhàng gọi tên cô, Hiểu Thần, Hiểu Thần. Điều này càng khiến cô không nỡ. Thậm chí sợ sau khi gặp mặt rồi, cô sẽ không nói ra được. Cô muốn nói rời xa, nhưng nó lại khiến cô làm sao cũng không mở miệng được.

“Hiểu Thần?” Cô do dự không nói, Lâm Phân có chút nghi ngờ.

Cố Hiểu Thần ngây ra, siết chặt điện thoại, vừa phân vân vừa lưỡng lự, vì vậy nhỏ giọng nói, “Mẹ, con có người bạn, anh ấy muốn đi Mỹ để phát triển. Con cảm thấy anh ấy rất có thực lực, nhất định có thể tạo ra một vùng trời riêng. Nhưng lúc lập nghiệp cũng cần có sự giúp đỡ của bạn bè, con…………” Cô không biết phải nói tiếp như thế nào, ngừng lại một lúc, đầu óc liền nóng lên, thận trọng hỏi, “Con có thể đi Mỹ được không?”

Lâm Phân hiển nhiên là bị lời nói của cô làm cho sửng sốt, nhất thời không định thần được, nghẹn lại ở đầu dây bên kia.

Còn Cố Hiểu Thần nắm điện thoại di động, trái tim như một mớ hỗn độn. Yên lặng chờ đợi, thời gian chờ đợi rất dài, dài đến nỗi cô như thể muốn từ bỏ, cũng lờ mờ biết kết quả sẽ như thế nào.

“Mẹ, con chỉ tuỳ tiện nói vậy thôi. Con………” Cố Hiểu Thần có chút bối rối, lòng cô hơi trầm xuống, líu ríu nói, “Con chỉ là tuỳ tiện nói vậy thôi.”

“Hiểu Thần.” Lâm Phân gọi, Cố Hiểu Thần liền im lặng.

Lâm Phân lần nữa trầm mặc, qua một lúc lâu, giọng nữ dịu dàng của bà mới vang lên bên tai, tha thiết như vậy, “Tuy là mấy năm nay mẹ không ở bên cạnh con, con cũng tự chăm sóc bản thân mình rất tốt. Nhưng hiện tại, con một thân một mình đến nước Mỹ xa xôi đó, mẹ rất không yên tâm.”

Cố Hiểu Thần không lên tiếng nữa, cô dường như đã đoán được kết quả.

Nhưng Lâm Phân lại đột nhiên nói, “Nếu muốn đi, vậy thì đi đi.”

Một tiếng vang trong lỗ tai, một câu nói nổ tung này.

Cố Hiểu Thần thậm chí còn không dám tin, Lâm Phân vậy mà lại đồng ý, trong lúc còn đang ngẩn ngơ, nghe thấy bà ấy không ngừng dặn đi dặn lại những chuyện vặt vãnh hàng ngày, ân cần hỏi han. Xong rồi, bà ấy sâu xa nói, “Miễn là con cảm thấy đáng, sẽ không hối hận. Vậy thì đi đi.”

“Mẹ……..”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0