Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Mưa Vẫn Rơi

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Sự đồng ý của Lâm Phân khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy vô cùng vui mừng, hai người hẹn chiều thứ bảy gặp nhau.

Cố Hiểu Thần nghĩ sau khi tạm biệt Lâm Phân, rồi mới đưa đơn từ chức cho quản lý Thái Hoa. Bởi vì không phải là giờ làm việc, đến lúc đó cũng chỉ đành đích thân đến thăm nhà bà ấy. Mặc dù hơi phi lý, nhưng cũng chỉ có thể như vậy. Buổi tối hôm đó, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc, quần áo………, chỉ mang theo một số thứ tiện lợi, càng ít càng tốt.

Nhưng bức ảnh của Cố Thanh, cô cất vào túi hành lý như bảo bối, đặt vào giữa các lớp quần áo vì sợ bị đè vỡ.

Thu dọn xong toàn bộ đồ đạc, Cố Hiểu Thần gõ cửa căn hộ của Ngũ Hạ Liên, muốn nói với anh, cô quyết định theo anh đi Mỹ. Đứng đợi trước cửa căn hộ, tim giống như đang nắm trong lòng bàn tay, rất kích động. Nhưng không có ai trả lời, cũng không có ai mở cửa cho cô.

Đợi một lúc, cô tự dùng chìa khoá mở cửa.

Thấy một màn lặng yên, dường như đã mấy ngày rồi không có người ở.

Điện thoại cũng tắt máy, anh đã không còn dấu tích.

Anh chỉ để lại cho cô một tấm vé máy bay, không nói thêm gì nhiều, cô đem vé máy bay đưa lên trước mắt xem lại.

Chuyến bay bảy giờ ba mươi lăm phút sáng chủ nhật đến New York – Mỹ.

***

Nửa đêm đột nhiên mưa lớn trút xuống.

Mưa không ngừng rơi xuống, mưa cả một đêm, nhưng có vẻ vẫn chưa ngừng lại. Cho đến khi trời sáng, vẫn mưa rền gió dữ như vậy. Cố Hiểu Thần thức dậy từ sớm, nhìn ra ngoài cửa sổ tầng áp mái, mưa to và nặng hạt, một màn trắng xoá nhìn không rõ bầu trời, cũng không nhìn rõ thế giới bên ngoài nữa.

Tự mình nấu cháo, sau đó phủ toàn bộ đồ đạc ở tầng áp mái bằng một tấm khăn sạch.

Đến một giờ chiều, Cố Hiểu Thần lưng đeo balo đi xuống lầu cùng với chiếc ô. Trước khi đi ra khỏi toà nhà, cô cố ý lưu lại số điện thoại của bảo vệ, đồng thời dặn bác bảo vệ, đợi khi dì chủ nhà về nước rồi liên lạc. Cô có việc, phải đi một khoảng thời gian. Bác bảo vệ liền gật đầu, vô cùng nhiệt tình.

Đi ra khỏi chung cư, cơn mưa tầm tã ập đến, quần áo liền bị ẩm ướt.

Cố Hiểu Thần thẳng sống lưng, nắm chặt ô, mỗi một bước chân đều vô cùng kiên định.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bắt một chiếc taxi, đến quán đồ nướng mà cô đã đến hai lần trước đó.

Có lẽ là do mưa, nên chủ ý chọn quán nướng vẫn là không sai, cũng chỉ có vài ba tốp khách. Trong quán có chút ẩm ướt, cô vẫn chọn vị trí bên cạnh cửa sổ. Nếu như vậy thì có thể nhìn thấy Lâm Phân ngay lập tức. Sau này có khả năng ngay cả việc thỉnh thoảng gặp nhau cũng không thể nữa rồi.

“Sao lại như vậy, trời cứ mưa hoài.” Thực khách ngồi phía trước bắt đầu phàn nàn về cơn mưa lớn không dứt, tâm tình có chút không tốt.

“Nói không chừng ngày mai mới tạnh.”

Cố Hiểu Thần gọi ly trà sữa, bưng ly trà sữa kiên nhẫn chờ đợi.

Cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, hoài nghi sao Lâm Phân còn chưa đến.

Đột nhiên, một chiếc taxi từ từ chạy đến ở đầu đường. Chiếc taxi dừng lại ở bên kia đường, người phụ nữ một tay xách đồ túi lớn túi nhỏ, một tay cầm chiếc ô ra khỏi xe. Gió lớn, chiếc ô che mưa cũng bị thổi cho nghiêng ngả, người phụ nữ hiển nhiên vô cùng tốn sức nhưng vẫn chỉ dùng mỗi tay trái để cầm ô, không để nước mưa làm ướt đồ.

Xuyên qua cửa sổ kính, Cố Hiểu Thần vô tình trong lúc ngoảnh đầu thì nhìn thấy cảnh này.

Người phụ nữ thảm hại như vậy đi bộ trong mưa gió, người phụ nữ đó……….. chính là Lâm Phân.

Mẹ của cô.

Sao lúc này trong lòng đột nhiên nóng lên, buồn đến nỗi muốn bật khóc.

Cố Hiểu Thần vội vàng đứng dậy, chạy ra khỏi quán nhỏ.

“Tiểu thư, cô còn chưa thanh toán!” Người phục vụ vội vàng hô lên, đồng thời ngăn cô lại.

“Tôi đi đón người!” Cố Hiểu Thần gáp gáp nói, nhìn lướt qua người phục vụ trước mặt, nhìn về phía Lâm Phân đang bước đi khó khăn, quên luôn cả “bí mật vĩnh viễn không được nói” kia, cô giải thích, “Mẹ tôi đang ở ngoài, bà ấy xách rất nhiều đồ, trời mưa lớn quá, tôi đi đón bà ấy.”

Người phục vụ quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy một người phụ nữ đang băng qua đường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mà Lâm Phân ở cách đó không xa có lẽ cũng đã nhìn thấy Cố Hiểu Thần đang bị người phục vụ dây dưa, bà gia tăng bước chân, nhanh chóng muốn băng sang bên kia đường, tay xách đầy đồ, cất tiếng gọi cô, “Hiểu Thần! Con đừng qua đây! Ngoài này trời mưa lớn lắm! Mẹ qua tới rồi!”

Mấy chiếc xe đậu ở ven đường cản trở tầm nhìn.

Lâm Phân đi rất nhanh, giẫm lên vũng nước, trên váy văng lên những vết bẩn lớn.

“Bíp---------------" Tiếng còi xe đột ngột vang lên giữa tiếng mưa gió, một chiếc xe con từ đầu bên kia lao đến.

Lâm Phân hoảng hốt quay đầu, nhìn thấy chiếc xe chạy như bay về phía bà chỉ còn cách hai ba mét nữa.

Không kịp phản ứng, không kịp né tránh, chiếc xe liền đụng trúng bà, tài xế gấp rút đạp phanh, còn người Lâm Phân không chịu nổi cú va chạm đột ngột, ngay lập tức ngã xuống đất. Mấy túi đồ lớn nhỏ kia bay lên không trung, bà lăn trên mặt đất mấy vòng, máu khắp mặt đất, trộn lẫn trong nước mưa.

“Á----------------" Có người hét lớn.

Cố Hiểu Thần sững sờ ở cửa quán nhỏ, toàn thân trống rỗng, linh hồn như bị kéo đi.

Đó là …………….. đó là mẹ của cô!

“Xảy ra tai nạn rồi! Nhanh báo cảnh sát!” Bên tai vang lên tiếng hô hào.

Cố Hiểu Thần run rẩy, bước đi theo phản xạ, lao vào trong cơn mưa. Chiếc ô trong tay đã ném qua một bên, nước mưa rơi trên người cô nhanh chóng thấm ướt quần áo, ướt cả đầu tóc, quần áo dán sát vào người, tóc dán vào khuôn mặt, cô bước lớn, lao đến chỗ mẹ đang bất động trên mặt đất, trong chốc lát ôm chặt lấy bà ấy, thất thanh hét lớn, “Mẹ………….. mẹ……………”

Còn Lâm Phân sớm đã không biết gì nữa rồi.

Mưa lớn như trút nước, đám đông dần dần xúm lại, cô gái gầy gò ôm lấy người phụ nữ mặt đầy máu mà khóc.

Mưa vẫn không ngừng rơi, xung quanh có vô số thứ vương vãi, quần áo, tất, khăn tắm……… thậm chí là mấy món ăn vặt, sô cô la lăn lóc trên đường.

Cô dường như nghe thấy câu hỏi đó của Cố Thanh, Thần Thần, nhà chúng ta đã biến mất rồi phải không.

Cha, không hề biến mất………. Cố Hiểu Thần sợ hãi nắm chặt tay Lâm Phân.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0