Mùa Đông Không...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Có người ấn chuông cửa phòng, “Dinh dong---------------”
“Em đi mở cửa.” Cố Hiểu Thần đứng dậy, đi về phía cửa ra vào. Vừa mở cửa, nhìn thấy Lôi Thiệu Thành đứng ngoài cửa, nhìn thấy đó là anh, cô cười, đứng qua một bên mời anh vào.
Lôi Thiệu Thành đi về phía phòng khách, ngồi xuống sô pha trước mặt Ngũ Hạ Liên. Liếc nhìn cuốn tạp chí tuần san đặt trên bàn trà, ánh mắt đen thâm thuý rực rỡ hút hồn, khuôn mặt đẹp trai nhếch lên một nụ cười. Thậm chí ngay cả mày kiếm dưới mái tóc đen cũng có một nụ cười tà ác, nét mặt phóng khoáng.
“Góc chụp rất tốt.” Lôi Thiệu Thành liếc trang bìa tạp chí, giọng nhẹ bay bổng.
Ngũ Hạ Liên rút điếu thuốc châm lửa, hút một hơi, nhưng lại nói với Cố Hiểu Thần, “Vào trong đi!”
Cố Hiểu Thần giật mình, lúc này mới hiểu là anh đang nói với mình. Lịch sự nhẹ gật đầu với người mới đến, cúi đầu đi vào phòng ngủ. Đưa tay đóng cửa lại, Cố Hiểu Thần đi đến cửa sổ sát đất phóng mắt nhìn phong cảnh của Paris. Nhưng trong tâm trí lại tái hiện lời nói của anh-------- không hề có một lời gì giới thiệu.
Cách nói lạnh nhạt từ trước đến giờ đều như vậy, khiến cho lòng cô cảm thấy bức bối.
Trong phòng khách, Ngũ Hạ Liên ngưng mắt, lạnh giọng hỏi, “Không phải đã nắm trong tay rồi, còn giữ tôi ở lại đó làm gì?”
“Daisy?” Lôi Thiệu Thành trầm giọng lẩm nhẩm một cái tên, thái độ thờ ơ, “Phụ nữ không thể dỗ dành, không thể sủng ái, không thể nuông chiều, càng huống hồ là phụ nữ đã nắm trong tay.” Anh đứng dậy, đi về phía quầy rượu rót một ly, nhấp một ngụm, sâu xa nói, “So với cô ấy, tôi đối với một chuyện khác còn cảm thấy thú vị hơn.”
“Chẳng lẽ……….. anh trúng chiêu rồi?” Lôi Thiệu Thành nâng ly rượu lên, xuyên qua chất rượu màu nâu nhìn về phía anh.
Ngũ Hạ Liên hút thuốc, tự do phóng túng cười tà, ánh mắt thờ ơ khiến người ta nhìn mơ hồ không rõ.
“Đừng quấy rối kỳ nghỉ của tôi.” Nốc cạn ly rượu, Lôi Thiệu Thành đặt ly rượu xuống xoay người thong thả rời đi, khoé miệng cong lên thành vòng cung, đáy mắt mang theo sự hài hước và những tính toán sâu xa.
Ngũ Hạ Liên phun ra hai chữ, “Không tiễn.”
Cuối cùng người chướng mắt cũng đã đi, Ngũ Hạ Liên đang hút thuốc đứng dậy đi về phía phòng ngủ. Anh mở cửa, nhìn thấy cô đang ngồi ngắm phong cảnh trên ban công bằng kính trong suốt và đá cẩm thạch đen, cô ấy vẫn nghiêm túc như mọi khi. Cô đang nửa nằm trên ban công, hai chân xinh đẹp đan lại tuỳ ý, mái tóc đen xoã nhẹ trên vai, một bên mặt thật ôn hoà xinh đẹp.
Cô ở trước mắt Ngũ Hạ Liên, giống như ánh nắng mặt trời không có cách bắt lại được, quá sáng chói.
Anh dựa vào cửa lặng lẽ nhìn cô, điếu thuốc giữa những ngón tay trái không biết từ khi nào đã cháy mất một đoạn dài.
Cố Hiểu Thần trong lúc vô tình quay đầu, thoáng nhìn thấy bóng dáng của anh. Cô giật mình, vội vàng nhảy xuống ban công. Nhưng anh không mở miệng nói gì, cô tìm chủ đề, thuận miệng hỏi, “Bạn của anh đi rồi à?”
“Việc không liên quan đến em thì đừng hỏi nhiều!” Mắt Ngũ Hạ Liên hơi căng chặt, lạnh nhạt quát.
Cố Hiểu Thần sững sờ, khuôn mặt trắng nõn lập tức hơi đỏ, mím môi không nói gì nữa.
“Sửa sang bản thân một chút, anh dẫn em đi dạo.” Anh vừa nói xong, thu hồi ánh mắt quay lại phòng khách.
Chỉ mất mười phút, Cố Hiểu Thần đã mặc xong quần áo. Nghĩ là ra ngoài đi dạo, không phải là buổi trình diễn catwalk gì đó nữa nên cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Mặc lại bộ quần áo lúc cô đến đây, áo khoác màu nâu trông thật đẹp mắt, nhưng thực ra nó không ấm lắm.
Cô đi đến trước mặt anh, nhẹ giọng nói, “Xong rồi.”
Ngũ Hạ Liên dập tắt thuốc, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Cô đeo mắt kính gọng đen, không trang điểm, buộc tóc đuôi ngựa, không có vẻ xinh đẹp kia nữa, nhưng lại khiến anh cảm thấy thoải mái như vậy.
“Trên mặt em có cái gì sao?” Anh cứ nhìn cô chằm chằm, Cố Hiểu Thần cho rằng trên mặt dính dính cái gì. Cô thậm chí còn trẻ con đến độ đưa tay lên tự sờ mặt mình.
Ngũ Hạ Liên đứng dậy, chỉ cầm tay cô rồi nắm lấy, nắm tay nhau đi ra khỏi phòng.
Khi mặt trời lặn, buổi tối ở Paris càng lạnh hơn.
Hai người đi đến một cửa hàng thời trang, Ngũ Hạ Liên chọn cho cô một chiếc áo len dày màu đen với phần lông vũ mỏng. Còn anh chỉ thay áo khoác, vẫn đẹp trai ngời ngời. Sau khi rời khỏi cửa hàng quần áo, Cố Hiểu Thần thật sự không còn cảm thấy lạnh nữa, cô đi bên cạnh anh rồi lặng lẽ quay sang nhìn anh, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ.
Anh ấy không thấy lạnh sao?
***
Mấy ngày tiếp theo, Cố Hiểu Thần đi tham quan Paris dưới sự dẫn dắt của Ngũ Hạ Liên.
Cô đứng trước đài tưởng niệm Ai Cập cao hai mươi ba mét trên quảng trường Concorde, vui vẻ ngẩng đầu nhìn chăm chú. Tám bức tượng ở bốn góc của quảng trường là biểu tượng của tám thành phố lớn ở Pháp. Trên đỉnh đầu đột nhiên có tiếng “phành phạch” vang lên, cô quay đầu nhìn đi, chỉ thấy anh đứng ở chỗ cách cô không xa.
Một đàn chim bồ câu trắng bay ngang qua, Ngũ Hạ Liên dưới ánh mặt trời đẹp trai đến mức khiến người ta không thể cưỡng lại được.
“Nhìn cái gì?” Anh cất bước lớn đi đến đứng trước mặt cô, cúi đầu hỏi. Gió lạnh đem khói thuốc thổi đi, giọng nam êm tai của anh có chút mênh mông.
Đôi mắt đẹp đó sâu thẳm như nước biển, cô đột nhiên buột miệng nói, “Nhìn anh.”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Cố Hiểu Thần xấu hổ buồn phiền.
“Ha ha.” Ngũ Hạ Liên sững người, sau đó cười lớn.
“Đừng cười nữa.” Cố Hiểu Thần nói nhỏ.
“Đẹp không?” Anh lưu manh hỏi, mắt sáng như vì sao.
Cố Hiểu Thần mở to mắt, đôi mắt dưới thấu kính vô cùng trong veo. Biết ngay là anh sẽ trêu chọc cô mà, cô vội vàng quay người đi. Nhưng anh lại nắm lấy tay cô, cô quay đầu nhẹ gọi, “A Hạ…………”
Quảng trường đông người như vậy, anh ôm cô vào lòng, giống như ôm món bảo bối trân ái.
Từ quảng trường Concorde đến tháp Eiffel, từ Khải Hoàn Môn đến Nhà thờ Đức bà Paris, đến nhà hát kịch xem vở kịch của Shakespeare, ngồi thuyền đi trên sông Seine, uống sô cô la nóng trong quán cà phê trên đại lộ Chám-Élysées…….. và nếm thử các món ăn mới lạ trên đường đi, chẳng hạn như bánh sừng bò, ốc rượu đỏ, gan ngỗng.
Chỉ là mùa đông lạnh lẽo này, dường như không còn lạnh nữa.
Tay anh luôn nắm lấy tay cô.
Đường đường chính chính đi dạo trên đường phố, hít thở cùng một bầu không khí, ăn cùng một món ăn, đây là chuyện kỳ diệu biết bao nhiêu. Tiếng mắng độc đoán của anh, tiếng cười đột ngột của anh, khói thuốc anh thổi ra, mùi khói thuốc đặc biệt chỉ có trên người anh…………
Mỗi lần nhìn thấy một cặp tình nhân đi qua, Cố Hiểu Thần không khỏi cau mày. Bàn tay to của anh vẫn luôn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, tư thế này còn thật sự giống như………… người yêu? Từ này đột ngột nảy ra khiến Cố Hiểu Thần ảo não, nhanh chóng lắc đầu xua đi ý nghĩ không nên có này.
Nhưng đây là một mộng cảnh thôi sao?
“Em đi mở cửa.” Cố Hiểu Thần đứng dậy, đi về phía cửa ra vào. Vừa mở cửa, nhìn thấy Lôi Thiệu Thành đứng ngoài cửa, nhìn thấy đó là anh, cô cười, đứng qua một bên mời anh vào.
Lôi Thiệu Thành đi về phía phòng khách, ngồi xuống sô pha trước mặt Ngũ Hạ Liên. Liếc nhìn cuốn tạp chí tuần san đặt trên bàn trà, ánh mắt đen thâm thuý rực rỡ hút hồn, khuôn mặt đẹp trai nhếch lên một nụ cười. Thậm chí ngay cả mày kiếm dưới mái tóc đen cũng có một nụ cười tà ác, nét mặt phóng khoáng.
“Góc chụp rất tốt.” Lôi Thiệu Thành liếc trang bìa tạp chí, giọng nhẹ bay bổng.
Ngũ Hạ Liên rút điếu thuốc châm lửa, hút một hơi, nhưng lại nói với Cố Hiểu Thần, “Vào trong đi!”
Cố Hiểu Thần giật mình, lúc này mới hiểu là anh đang nói với mình. Lịch sự nhẹ gật đầu với người mới đến, cúi đầu đi vào phòng ngủ. Đưa tay đóng cửa lại, Cố Hiểu Thần đi đến cửa sổ sát đất phóng mắt nhìn phong cảnh của Paris. Nhưng trong tâm trí lại tái hiện lời nói của anh-------- không hề có một lời gì giới thiệu.
Cách nói lạnh nhạt từ trước đến giờ đều như vậy, khiến cho lòng cô cảm thấy bức bối.
Trong phòng khách, Ngũ Hạ Liên ngưng mắt, lạnh giọng hỏi, “Không phải đã nắm trong tay rồi, còn giữ tôi ở lại đó làm gì?”
“Daisy?” Lôi Thiệu Thành trầm giọng lẩm nhẩm một cái tên, thái độ thờ ơ, “Phụ nữ không thể dỗ dành, không thể sủng ái, không thể nuông chiều, càng huống hồ là phụ nữ đã nắm trong tay.” Anh đứng dậy, đi về phía quầy rượu rót một ly, nhấp một ngụm, sâu xa nói, “So với cô ấy, tôi đối với một chuyện khác còn cảm thấy thú vị hơn.”
“Chẳng lẽ……….. anh trúng chiêu rồi?” Lôi Thiệu Thành nâng ly rượu lên, xuyên qua chất rượu màu nâu nhìn về phía anh.
Ngũ Hạ Liên hút thuốc, tự do phóng túng cười tà, ánh mắt thờ ơ khiến người ta nhìn mơ hồ không rõ.
“Đừng quấy rối kỳ nghỉ của tôi.” Nốc cạn ly rượu, Lôi Thiệu Thành đặt ly rượu xuống xoay người thong thả rời đi, khoé miệng cong lên thành vòng cung, đáy mắt mang theo sự hài hước và những tính toán sâu xa.
Ngũ Hạ Liên phun ra hai chữ, “Không tiễn.”
Cuối cùng người chướng mắt cũng đã đi, Ngũ Hạ Liên đang hút thuốc đứng dậy đi về phía phòng ngủ. Anh mở cửa, nhìn thấy cô đang ngồi ngắm phong cảnh trên ban công bằng kính trong suốt và đá cẩm thạch đen, cô ấy vẫn nghiêm túc như mọi khi. Cô đang nửa nằm trên ban công, hai chân xinh đẹp đan lại tuỳ ý, mái tóc đen xoã nhẹ trên vai, một bên mặt thật ôn hoà xinh đẹp.
Cô ở trước mắt Ngũ Hạ Liên, giống như ánh nắng mặt trời không có cách bắt lại được, quá sáng chói.
Anh dựa vào cửa lặng lẽ nhìn cô, điếu thuốc giữa những ngón tay trái không biết từ khi nào đã cháy mất một đoạn dài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Hiểu Thần trong lúc vô tình quay đầu, thoáng nhìn thấy bóng dáng của anh. Cô giật mình, vội vàng nhảy xuống ban công. Nhưng anh không mở miệng nói gì, cô tìm chủ đề, thuận miệng hỏi, “Bạn của anh đi rồi à?”
“Việc không liên quan đến em thì đừng hỏi nhiều!” Mắt Ngũ Hạ Liên hơi căng chặt, lạnh nhạt quát.
Cố Hiểu Thần sững sờ, khuôn mặt trắng nõn lập tức hơi đỏ, mím môi không nói gì nữa.
“Sửa sang bản thân một chút, anh dẫn em đi dạo.” Anh vừa nói xong, thu hồi ánh mắt quay lại phòng khách.
Chỉ mất mười phút, Cố Hiểu Thần đã mặc xong quần áo. Nghĩ là ra ngoài đi dạo, không phải là buổi trình diễn catwalk gì đó nữa nên cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Mặc lại bộ quần áo lúc cô đến đây, áo khoác màu nâu trông thật đẹp mắt, nhưng thực ra nó không ấm lắm.
Cô đi đến trước mặt anh, nhẹ giọng nói, “Xong rồi.”
Ngũ Hạ Liên dập tắt thuốc, ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Cô đeo mắt kính gọng đen, không trang điểm, buộc tóc đuôi ngựa, không có vẻ xinh đẹp kia nữa, nhưng lại khiến anh cảm thấy thoải mái như vậy.
“Trên mặt em có cái gì sao?” Anh cứ nhìn cô chằm chằm, Cố Hiểu Thần cho rằng trên mặt dính dính cái gì. Cô thậm chí còn trẻ con đến độ đưa tay lên tự sờ mặt mình.
Ngũ Hạ Liên đứng dậy, chỉ cầm tay cô rồi nắm lấy, nắm tay nhau đi ra khỏi phòng.
Khi mặt trời lặn, buổi tối ở Paris càng lạnh hơn.
Hai người đi đến một cửa hàng thời trang, Ngũ Hạ Liên chọn cho cô một chiếc áo len dày màu đen với phần lông vũ mỏng. Còn anh chỉ thay áo khoác, vẫn đẹp trai ngời ngời. Sau khi rời khỏi cửa hàng quần áo, Cố Hiểu Thần thật sự không còn cảm thấy lạnh nữa, cô đi bên cạnh anh rồi lặng lẽ quay sang nhìn anh, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ.
Anh ấy không thấy lạnh sao?
***
Mấy ngày tiếp theo, Cố Hiểu Thần đi tham quan Paris dưới sự dẫn dắt của Ngũ Hạ Liên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đứng trước đài tưởng niệm Ai Cập cao hai mươi ba mét trên quảng trường Concorde, vui vẻ ngẩng đầu nhìn chăm chú. Tám bức tượng ở bốn góc của quảng trường là biểu tượng của tám thành phố lớn ở Pháp. Trên đỉnh đầu đột nhiên có tiếng “phành phạch” vang lên, cô quay đầu nhìn đi, chỉ thấy anh đứng ở chỗ cách cô không xa.
Một đàn chim bồ câu trắng bay ngang qua, Ngũ Hạ Liên dưới ánh mặt trời đẹp trai đến mức khiến người ta không thể cưỡng lại được.
“Nhìn cái gì?” Anh cất bước lớn đi đến đứng trước mặt cô, cúi đầu hỏi. Gió lạnh đem khói thuốc thổi đi, giọng nam êm tai của anh có chút mênh mông.
Đôi mắt đẹp đó sâu thẳm như nước biển, cô đột nhiên buột miệng nói, “Nhìn anh.”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Cố Hiểu Thần xấu hổ buồn phiền.
“Ha ha.” Ngũ Hạ Liên sững người, sau đó cười lớn.
“Đừng cười nữa.” Cố Hiểu Thần nói nhỏ.
“Đẹp không?” Anh lưu manh hỏi, mắt sáng như vì sao.
Cố Hiểu Thần mở to mắt, đôi mắt dưới thấu kính vô cùng trong veo. Biết ngay là anh sẽ trêu chọc cô mà, cô vội vàng quay người đi. Nhưng anh lại nắm lấy tay cô, cô quay đầu nhẹ gọi, “A Hạ…………”
Quảng trường đông người như vậy, anh ôm cô vào lòng, giống như ôm món bảo bối trân ái.
Từ quảng trường Concorde đến tháp Eiffel, từ Khải Hoàn Môn đến Nhà thờ Đức bà Paris, đến nhà hát kịch xem vở kịch của Shakespeare, ngồi thuyền đi trên sông Seine, uống sô cô la nóng trong quán cà phê trên đại lộ Chám-Élysées…….. và nếm thử các món ăn mới lạ trên đường đi, chẳng hạn như bánh sừng bò, ốc rượu đỏ, gan ngỗng.
Chỉ là mùa đông lạnh lẽo này, dường như không còn lạnh nữa.
Tay anh luôn nắm lấy tay cô.
Đường đường chính chính đi dạo trên đường phố, hít thở cùng một bầu không khí, ăn cùng một món ăn, đây là chuyện kỳ diệu biết bao nhiêu. Tiếng mắng độc đoán của anh, tiếng cười đột ngột của anh, khói thuốc anh thổi ra, mùi khói thuốc đặc biệt chỉ có trên người anh…………
Mỗi lần nhìn thấy một cặp tình nhân đi qua, Cố Hiểu Thần không khỏi cau mày. Bàn tay to của anh vẫn luôn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, tư thế này còn thật sự giống như………… người yêu? Từ này đột ngột nảy ra khiến Cố Hiểu Thần ảo não, nhanh chóng lắc đầu xua đi ý nghĩ không nên có này.
Nhưng đây là một mộng cảnh thôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro