Paris Hoa Lệ
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Cố Hiểu Thần chép miệng, đành phải cố gắng ăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nhìn thấy cô đã ngoan ngoãn nghe theo dùng bữa, Ngũ Hạ Liên đi về phía sô pha ngồi xuống. Sau khi ăn được nửa bát cháo, lén lút liếc anh một cái, cô nhìn món ăn mà cảm thấy bất lực nên cau mày. Tiếng nói chuyện đứt quãng của hai người truyền đến, Cố Hiểu Thần cũng không chút ý lắng nghe.
“Không được!” Đến khi Ngũ Hạ Liên rống lên một tiếng, khiến Cố Hiểu Thần không nhịn được tò mò nên quay đầu nhìn.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lôi Thiệu Thành quay đầu nhìn về phía phòng ăn, nhìn Cố Hiểu Thần áy náy mỉm cười. Anh ta lại thì thầm vài câu với Ngũ Hạ Liên, dường như đang bàn bạc chuyện gì đó.
Còn khuôn mặt tuấn tú của Ngũ Hạ Liên thì xám xịt lại.
“Vậy cứ thế nhé.” Lôi Thiệu Thành thong thả đứng dậy, tiêu sái rời đi. Lúc đi về phía cửa ra vào, anh nhìn về phía Cố Hiểu Thần lịch sự mỉm cười cáo biệt, “Tạm biệt.”
“Tạm biệt…………” Cố Hiểu Thần lập tức đáp lại, vẫn còn cầm thìa súp trong tay.
Ngũ Hạ Liên không biết từ lúc nào đã đi đến phía sau cô, thấy cô còn đang ngây ngốc chăm chú dõi theo hướng Lôi Thiệu Thành rời đi, trong lòng sao lại có chút không tiếp nhận được, lạnh giọng quát, “Ăn xong chưa? Thay quần áo đi cùng anh!”
***
Trời mùa đông rất lạnh, Paris chào đón Tuần lễ thời trang xuân hè.
Một giờ chiều, buổi biểu diễn thời trang sẽ được tổ chức tại Louvre bên bờ bắc sông Seine. Lần này quy tụ những sản phẩm mới nhất của ngành thời trang. Sàn catwalk được trải thảm giấy sơn mài màu đen lộng lẫy, và toàn bộ sảnh đường Carrousel khiến cho người ta cảm thấy khí thế hoành tráng. Ghế khách mời đã được sắp xếp ngay ngắn hai bên trái phải, sàn catwalk ở giữa kéo dài đến lối ra đại sảnh.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống đại sảnh tối tăm đặc biệt khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Trong hậu trường, các chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho những người mẫu quyến rũ, ánh sáng, cách tạo dáng, phụ kiện…………. từng chi tiết đang ở những khâu chuẩn bị cuối cùng.
Trước đây chỉ nhìn thấy cảnh hậu trường trình diễn ở trên ti vi, Cố Hiểu Thần không ngờ đến lại có thể tận mắt chứng kiến. Đây là một thế giới đầy những điều kỳ lạ, đi đầu trong ngành thời trang. Chỉ là, anh dẫn cô đến đây làm gì? Trong lúc Cố Hiểu Thần đang hoài nghi, một người phụ nữ con lai xinh đẹp gợi cảm đi đến trước mặt.
“Ngũ tiên sinh, chào anh. Tôi là nhà thiết kế Daisy.” Người phụ nữ mỉm cười mở miệng, nói tiếng quốc ngữ không tính là lưu loát. Một đôi mắt đẹp quét về phía Cố Hiểu Thần, giống như đang đánh giá, “Vị tiểu thư này phải không? Mời đi theo tôi.”
Ngũ Hạ Liên quay đầu liếc về phía Cố Hiểu Thần, thấp giọng nói, “Đi đi.”
“A Hạ………” Cố Hiểu Thần có chút bất an.
“Yên tâm, mạnh dạn đi đi.” Ngũ Hạ Liên dặn dò một câu, Cố Hiểu Thần đành phải buông tay, đi theo Daisy.
Daisy dẫn Cố Hiểu Thần đến phòng nghỉ riêng biệt, trong phòng có mấy người trợ lý đã đợi từ lâu. Nhìn thấy có người, Cố Hiểu Thần mỉm cười thân thiện. Daisy vỗ tay, nói với mấy người trợ lý
Lại là tiếng Pháp, Cố Hiểu Thần nghe cũng không hiểu, nhưng ánh mắt người đó lại khiến cô phát hoảng.
Bọn họ định làm gì?
Một giờ kém, các vị khách mời lần lượt đến.
Ở cuối hàng ghế VIP phía trước, hai người đàn ông thân hình tự phát sáng thu hút sự chú ý của mọi người. Sau một lúc lâu chờ đợi, ánh đèn trong hội trường mờ đi nhưng không có ai ngạc nhiên cả, vì biết buổi diễn đã sắp bắt đầu. Âm nhạc quanh quẩn trong không gian, giống như sự lãng mạn của Paris, đang phát bản nhạc Điệu Valse mùa xuân.
Những người mẫu đi giày cao gót lần lượt xuất hiện mở màn chương trình.
Lôi Thiệu Thành liếc nhìn những người mẫu nữ thân hình nóng bỏng, nhưng lại là cụt hứng.
Ngũ Hạ Liên chỉ nhắm mắt, hoàn toàn không có chút hứng thú nào.
Đến khi sắp kết thúc chương trình, âm nhạc đột nhiên đổi thành bài hát trong cơn mưa của phù thuỳ xứ Oz.
Lôi Thiệu Thành trầm giọng nói, “Người phụ nữ của anh ra sân khấu rồi.”
Ngũ Hạ Liên đột ngột mở mắt chim ưng, mày kiếm hơi cau lại.
Đầu bên kia sàn catwalk, những người mẫu trước đó xếp thành hàng dài, ý xuân dạt dào phả vào mặt khiến người ta ngột ngạt.
Rồi một bóng người chợt xuất hiện đập vào tầm mắt, cô mặc một chiếc váy trắng mang đậm hương vị retro, váy trang trí sứ thanh hoa, chân nhỏ thon thả trắng mịn đẹp đẽ. Trong tay cô cầm chiếc mặt nạ màu bạc, che đi khuôn mặt mỹ lệ, môi đỏ hơi mím lại, có chút căng thẳng. Bước đi của cô ấy cũng rụt rè, giữ chặt tay cầm dài của mặt nạ, gian nan bước đi trên sàn catwalk.
Màu vàng rực rỡ xinh đẹp, màu lam nhạt lạnh lùng đạm bạc, màu đỏ rực lửa tinh tế và bất khả chiến bại……………. dáng người đậm chất phương đông, một cô gái nhỏ nhắn xinh xăn, giống như nàng tiên của mùa xuân, sự xuất hiện bất ngờ gây kinh ngạc như vậy đã thu hút sự chú ý của mọi người trong nháy mắt, không có cách nào dời đi được.
“Thật chấn động.” Lôi Thiệu Thành không quên đổ dầu vào lửa, đối với sự thèm thuồng xung quanh, tỏ ra thương tiếc cho người người đàn ông nào đó.
Khuôn mặt tuấn tú của Ngũ Hạ Liên càng lúc càng u ám, nhìn cô chầm chậm bước về phía anh. Vừa nghĩ đến những ý nghĩ có thể xuất hiện trong đầu những người đàn ông khác, tay trái đột ngột nắm chặt thành quyền, u ám phun ra mấy chữ, “Về sau loại chuyện thế này, đừng tìm tôi nữa.”
Lôi Thiệu Thành chỉ cười mà không nói, hiếm khi nhìn thấy bộ dạng ăn thịt rùa (có nghĩa là tức giận nhưng không thể làm gì được) của anh ta như thế này, nên rất vui sướng.
Một bước lại một bước, thả lỏng mạnh dạn bước đi.
Chỉ còn vài mét nữa thôi.
Nhưng tim Cố Hiểu Thần như đã muốn ngừng đập, lúc còn đang bối rối, nhìn thấy bóng dáng người nào đó trong biển người đông nghịt. Cô chợt vui mừng, ánh mắt lộ ra vài phần mong đợi. Chỉ là vừa mất tập trung, bước chân đi không vững, chân đi giày thuỷ tinh cao mười phân bị trẹo.
“Chết tiệt!” Có người lao như bay lên sàn catwalk, ôm lấy cô trước khi cô ngã xuống.
“Cầm chắc mặt nạ.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng căn dặn, túm lấy cô dẫn đi.
Một người đàn ông đột nhiên xuất hiện kéo người phụ nữ đi như bay ra khỏi sàn catwalk khiến người ta không khỏi choáng váng. Đến khi người đàn ông đó ra khỏi đại sảnh chìm trong ánh nắng, tiếng bấm máy ảnh đột ngột vang lên liên tục, ánh đèn flash chớp nháy điên cuồng, khiến cho người ta không có cách nào mở mắt được. Khoảnh khắc cuối cùng, chỉ có người phụ nữ hoảng sợ quay đầu, đôi mắt dưới lớp mặt nạ lấp lánh như những vì sao.
Một chiếc giày thuỷ tinh rơi trên thảm
Và bức ảnh này nhanh chóng xuất hiện trên tuần báo thời trang uy tín nhất của Pháp, khiến cả Paris ngày hôm đó phải kinh ngạc.
Trong phòng khách sạn, Cố Hiểu Thần mở to mắt cầm cuốn tạp chí.
Ngũ Hạ Liên im lặng không nói gì, cầm điện thoại lên, trầm giọng quát, “Tuần san thời trang kỳ mới nhất, có bao nhiêu mua hết cho tôi.”
Cố Hiểu Thần nghe thấy anh nói như vậy, tò mò nhìn về phía anh.
Ngũ Hạ Liên nhìn chằm chằm cô không chớp mắt cả nửa buổi, chỉ nặn ra được mấy chữ, “Sau này không có chuyện gì cần thiết, tuyệt đối không được phép tháo mắt kính!”
“Vâng.” Cô đứng dậy định đi lấy.
“Ở trước mặt anh thì không cần đeo!”
“……………..”
“Không được!” Đến khi Ngũ Hạ Liên rống lên một tiếng, khiến Cố Hiểu Thần không nhịn được tò mò nên quay đầu nhìn.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lôi Thiệu Thành quay đầu nhìn về phía phòng ăn, nhìn Cố Hiểu Thần áy náy mỉm cười. Anh ta lại thì thầm vài câu với Ngũ Hạ Liên, dường như đang bàn bạc chuyện gì đó.
Còn khuôn mặt tuấn tú của Ngũ Hạ Liên thì xám xịt lại.
“Vậy cứ thế nhé.” Lôi Thiệu Thành thong thả đứng dậy, tiêu sái rời đi. Lúc đi về phía cửa ra vào, anh nhìn về phía Cố Hiểu Thần lịch sự mỉm cười cáo biệt, “Tạm biệt.”
“Tạm biệt…………” Cố Hiểu Thần lập tức đáp lại, vẫn còn cầm thìa súp trong tay.
Ngũ Hạ Liên không biết từ lúc nào đã đi đến phía sau cô, thấy cô còn đang ngây ngốc chăm chú dõi theo hướng Lôi Thiệu Thành rời đi, trong lòng sao lại có chút không tiếp nhận được, lạnh giọng quát, “Ăn xong chưa? Thay quần áo đi cùng anh!”
***
Trời mùa đông rất lạnh, Paris chào đón Tuần lễ thời trang xuân hè.
Một giờ chiều, buổi biểu diễn thời trang sẽ được tổ chức tại Louvre bên bờ bắc sông Seine. Lần này quy tụ những sản phẩm mới nhất của ngành thời trang. Sàn catwalk được trải thảm giấy sơn mài màu đen lộng lẫy, và toàn bộ sảnh đường Carrousel khiến cho người ta cảm thấy khí thế hoành tráng. Ghế khách mời đã được sắp xếp ngay ngắn hai bên trái phải, sàn catwalk ở giữa kéo dài đến lối ra đại sảnh.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống đại sảnh tối tăm đặc biệt khiến người ta cảm thấy chói mắt.
Trong hậu trường, các chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho những người mẫu quyến rũ, ánh sáng, cách tạo dáng, phụ kiện…………. từng chi tiết đang ở những khâu chuẩn bị cuối cùng.
Trước đây chỉ nhìn thấy cảnh hậu trường trình diễn ở trên ti vi, Cố Hiểu Thần không ngờ đến lại có thể tận mắt chứng kiến. Đây là một thế giới đầy những điều kỳ lạ, đi đầu trong ngành thời trang. Chỉ là, anh dẫn cô đến đây làm gì? Trong lúc Cố Hiểu Thần đang hoài nghi, một người phụ nữ con lai xinh đẹp gợi cảm đi đến trước mặt.
“Ngũ tiên sinh, chào anh. Tôi là nhà thiết kế Daisy.” Người phụ nữ mỉm cười mở miệng, nói tiếng quốc ngữ không tính là lưu loát. Một đôi mắt đẹp quét về phía Cố Hiểu Thần, giống như đang đánh giá, “Vị tiểu thư này phải không? Mời đi theo tôi.”
Ngũ Hạ Liên quay đầu liếc về phía Cố Hiểu Thần, thấp giọng nói, “Đi đi.”
“A Hạ………” Cố Hiểu Thần có chút bất an.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Yên tâm, mạnh dạn đi đi.” Ngũ Hạ Liên dặn dò một câu, Cố Hiểu Thần đành phải buông tay, đi theo Daisy.
Daisy dẫn Cố Hiểu Thần đến phòng nghỉ riêng biệt, trong phòng có mấy người trợ lý đã đợi từ lâu. Nhìn thấy có người, Cố Hiểu Thần mỉm cười thân thiện. Daisy vỗ tay, nói với mấy người trợ lý
Lại là tiếng Pháp, Cố Hiểu Thần nghe cũng không hiểu, nhưng ánh mắt người đó lại khiến cô phát hoảng.
Bọn họ định làm gì?
Một giờ kém, các vị khách mời lần lượt đến.
Ở cuối hàng ghế VIP phía trước, hai người đàn ông thân hình tự phát sáng thu hút sự chú ý của mọi người. Sau một lúc lâu chờ đợi, ánh đèn trong hội trường mờ đi nhưng không có ai ngạc nhiên cả, vì biết buổi diễn đã sắp bắt đầu. Âm nhạc quanh quẩn trong không gian, giống như sự lãng mạn của Paris, đang phát bản nhạc Điệu Valse mùa xuân.
Những người mẫu đi giày cao gót lần lượt xuất hiện mở màn chương trình.
Lôi Thiệu Thành liếc nhìn những người mẫu nữ thân hình nóng bỏng, nhưng lại là cụt hứng.
Ngũ Hạ Liên chỉ nhắm mắt, hoàn toàn không có chút hứng thú nào.
Đến khi sắp kết thúc chương trình, âm nhạc đột nhiên đổi thành bài hát trong cơn mưa của phù thuỳ xứ Oz.
Lôi Thiệu Thành trầm giọng nói, “Người phụ nữ của anh ra sân khấu rồi.”
Ngũ Hạ Liên đột ngột mở mắt chim ưng, mày kiếm hơi cau lại.
Đầu bên kia sàn catwalk, những người mẫu trước đó xếp thành hàng dài, ý xuân dạt dào phả vào mặt khiến người ta ngột ngạt.
Rồi một bóng người chợt xuất hiện đập vào tầm mắt, cô mặc một chiếc váy trắng mang đậm hương vị retro, váy trang trí sứ thanh hoa, chân nhỏ thon thả trắng mịn đẹp đẽ. Trong tay cô cầm chiếc mặt nạ màu bạc, che đi khuôn mặt mỹ lệ, môi đỏ hơi mím lại, có chút căng thẳng. Bước đi của cô ấy cũng rụt rè, giữ chặt tay cầm dài của mặt nạ, gian nan bước đi trên sàn catwalk.
Màu vàng rực rỡ xinh đẹp, màu lam nhạt lạnh lùng đạm bạc, màu đỏ rực lửa tinh tế và bất khả chiến bại……………. dáng người đậm chất phương đông, một cô gái nhỏ nhắn xinh xăn, giống như nàng tiên của mùa xuân, sự xuất hiện bất ngờ gây kinh ngạc như vậy đã thu hút sự chú ý của mọi người trong nháy mắt, không có cách nào dời đi được.
“Thật chấn động.” Lôi Thiệu Thành không quên đổ dầu vào lửa, đối với sự thèm thuồng xung quanh, tỏ ra thương tiếc cho người người đàn ông nào đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khuôn mặt tuấn tú của Ngũ Hạ Liên càng lúc càng u ám, nhìn cô chầm chậm bước về phía anh. Vừa nghĩ đến những ý nghĩ có thể xuất hiện trong đầu những người đàn ông khác, tay trái đột ngột nắm chặt thành quyền, u ám phun ra mấy chữ, “Về sau loại chuyện thế này, đừng tìm tôi nữa.”
Lôi Thiệu Thành chỉ cười mà không nói, hiếm khi nhìn thấy bộ dạng ăn thịt rùa (có nghĩa là tức giận nhưng không thể làm gì được) của anh ta như thế này, nên rất vui sướng.
Một bước lại một bước, thả lỏng mạnh dạn bước đi.
Chỉ còn vài mét nữa thôi.
Nhưng tim Cố Hiểu Thần như đã muốn ngừng đập, lúc còn đang bối rối, nhìn thấy bóng dáng người nào đó trong biển người đông nghịt. Cô chợt vui mừng, ánh mắt lộ ra vài phần mong đợi. Chỉ là vừa mất tập trung, bước chân đi không vững, chân đi giày thuỷ tinh cao mười phân bị trẹo.
“Chết tiệt!” Có người lao như bay lên sàn catwalk, ôm lấy cô trước khi cô ngã xuống.
“Cầm chắc mặt nạ.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng căn dặn, túm lấy cô dẫn đi.
Một người đàn ông đột nhiên xuất hiện kéo người phụ nữ đi như bay ra khỏi sàn catwalk khiến người ta không khỏi choáng váng. Đến khi người đàn ông đó ra khỏi đại sảnh chìm trong ánh nắng, tiếng bấm máy ảnh đột ngột vang lên liên tục, ánh đèn flash chớp nháy điên cuồng, khiến cho người ta không có cách nào mở mắt được. Khoảnh khắc cuối cùng, chỉ có người phụ nữ hoảng sợ quay đầu, đôi mắt dưới lớp mặt nạ lấp lánh như những vì sao.
Một chiếc giày thuỷ tinh rơi trên thảm
Và bức ảnh này nhanh chóng xuất hiện trên tuần báo thời trang uy tín nhất của Pháp, khiến cả Paris ngày hôm đó phải kinh ngạc.
Trong phòng khách sạn, Cố Hiểu Thần mở to mắt cầm cuốn tạp chí.
Ngũ Hạ Liên im lặng không nói gì, cầm điện thoại lên, trầm giọng quát, “Tuần san thời trang kỳ mới nhất, có bao nhiêu mua hết cho tôi.”
Cố Hiểu Thần nghe thấy anh nói như vậy, tò mò nhìn về phía anh.
Ngũ Hạ Liên nhìn chằm chằm cô không chớp mắt cả nửa buổi, chỉ nặn ra được mấy chữ, “Sau này không có chuyện gì cần thiết, tuyệt đối không được phép tháo mắt kính!”
“Vâng.” Cô đứng dậy định đi lấy.
“Ở trước mặt anh thì không cần đeo!”
“……………..”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro