Mưu Tính Sẵn Từ...
Thác Bạt Thụy Thụy
2024-09-27 21:40:14
Trong phòng hội nghị, chủ quản, quản lý của bộ phận đều đã đến đông đủ.
Ngũ Hạo Dương một đoàn ba người tiến vào khiến mọi người nhìn chăm chú. Bàn hội nghị hình oval, Ngôn Húc Đông ngồi ở vị trí phía sau. Anh luôn thích ánh sáng mặt trời, nên chọn vị trí ngồi sát cửa sổ. Chỉ là nhìn thấy ba người, tầm mắt quét qua Cố Hiểu Thần, lại lướt qua Ngũ Hạo Dương, sau cùng dừng lại trên người cô gái tóc ngắn.
Diêu Vịnh Tâm? Ngôn Húc Đông kinh ngạc, sao cô ấy cũng về nước rồi?
Ba người vừa mới ngồi xuống, Hạ Viện nối gót đi vào.
“Liên thiếu gia.” Đám đông lập tức đứng dậy chào.
Hạ Viện là thư ký thân cận nhất của Ngũ Hạ Liên, từ sau khi anh tiếp nhận công ty cũng không thay đổi. Cho nên Hạ Viện đến, thì phần lớn là Ngũ Hạ Liên cũng đến.
Giây tiếp theo, Ngũ Hạ Liên trầm lặng đi về phía vị trí chủ toạ rồi ngồi xuống. Trầm tĩnh như anh ấy, không có nửa phần biểu tình dư thừa, chậm rãi nói, “Trước khi cuộc họp tuần bắt đầu, giới thiệu với mọi người phó tổng mới nhậm chức của công ty là Ngũ Hạo Dương và quản lý bộ phận đầu tư tài chính mới nhậm chức là Diêu Vịnh Tâm.”
“Tôi là Ngũ Hạo Dương, sau này xin quan tâm nhiều.” Ngũ Hạo Dương cũng đứng dậy, tản mạn cất tiếng chào hỏi.
Đám đông vừa nghe thấy tên anh, tự nhiên không dám có dị nghị.
Ngũ Hạo Dương, thiếu tam của Ngũ gia, em trai của Ngũ Hạ Liên.
Vẻ mặt Diêu Vịnh Tâm ung dung đứng dậy, mỉm cười nói, “Chào mọi người, tôi là Diêu Vịnh Tâm, vừa mới vào công ty nên có gì không hiểu chỗ nào, hy vọng quý vị chỉ điểm mọi lúc, rất vui được cùng quý vị làm việc, phấn đấu cho Ngũ thị.”
Một vài câu nói vang vang có lực, không kiêu ngạo cũng không tự ti làm cho hảo cảm của người ta lập tức tăng lên mấy phần.
Cuộc họp tuần cứ như vậy bắt đầu, Cố Hiểu Thần ngồi ghế phụ ở một bên, nhìn Ngũ Hạo Dương trước mắt, lại liếc về phía Ngũ Hạ Liên ở trị trí chủ toạ, tức khắc hiểu rõ mối quan hệ của hai người bọn họ.
Hoá ra là anh em.
Không có gì ngạc nhiên khi họ trông có chút giống nhau.
Đợi đến khi cuộc họp tuần kết thúc, mọi người lần lượt lặng lẽ rời khỏi. Cố Hiểu Thần nhạy bén nhìn Ngũ Hạo Dương, chuẩn bị đứng dậy bất cứ lúc nào. Nhưng người đều đã đi gần hết, ngay cả thư ký Hạ cũng đi rồi, Ngũ Hạo Dương vẫn không có bất kỳ động tác nào, mà phòng hội nghị còn có Diêu Vịnh Tâm, Ngôn Húc Đông, và cả… Ngũ Hạ Liên.
“Vịnh Tâm, sao cô cũng về nước rồi?” Ngôn Húc Đông đứng dậy, kinh ngạc hỏi.
Diêu Vịnh Tâm vuốt vuốt tóc ngắn, cau mày hỏi, “Húc Đông, không hoan nghênh tôi sao?”
“Sao có thể như vậy?” Ngôn Húc Đông đi đến bên cạnh cô, ôm cô một cái, “Chỉ là quá đột ngột nên thấy bất ngờ thôi.”
“Liên, sao cậu cũng không báo trước một tiếng.” Ngôn Húc Đông khoác vai Diêu Vịnh Tâm, trầm giọng hỏi.
Tầm nhìn của Diêu Vịnh Tâm chuyển từ Ngôn Húc Đông lên người Ngũ Hạ Liên, cười nói, “Đừng trách Liên. Đoán chừng là vừa mới nhận được tin tức thôi.”
Ngũ Hạ Liên đứng dậy, biểu thị ngầm thừa nhận.
Diêu Vịnh Tâm đi đến trước mặt Ngũ Hạ Liên, nhẹ nhàng ôm, “Liên, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Ngũ Hạ Liên nhàn nhạt một câu, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị lại có chút dịu dàng.
Nhóm ba người Diêu Vịnh Tâm và Ngũ Hạ Liên và Ngôn Húc Đông cùng nhau lớn lên, mối quan hệ rất tốt. Cha của Diêu Vịnh Tâm trước kia là nhân vật cấp cao của Ngũ thị. Sau khi cha bệnh chết, Diêu Vịnh Tâm đến Úc sống với người mẹ đã ly hôn của mình. Đó là năm thứ hai của trung học cơ sở.
“Hoá ra cậu về nước không phải để thăm tôi.” Ngũ Hạo Dương giễu cợt.
Diêu Vịnh Tâm xoay người nhìn về phía cậu ta, có ý gì đó, “Ai nói tôi không phải đến thăm cậu, từ bây giờ ngày ngày bắt đầu thăm hỏi cậu.”
“Vậy không phải tôi thảm rồi sao?” Ngũ Hạo Dương cau mày.
Mấy người vui vẻ tán gẫu nói cười, đã quên còn có một người khác trong phòng hội nghị. Cố Hiểu Thần cúi đầu, chỉ cầm văn kiện, im lặng. Ngũ Hạo Dương đứng dậy đi đến gần, cùng Diêu Vịnh Tâm nói chuyện vui vẻ, Ngũ Hạ Liên trầm lặng không nói. Lúc Ngôn Húc Đông quay đầu, liếc nhìn Cố Hiểu Thần một mình yên lặng.
Anh lẳng lặng đi đến bên cạnh cô, nghiêng người dựa vào cạnh bạn, “Cấp trên mới của em là Ngũ Hạo Dương, cậu ta là em trai của Hạ tổng.”
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu, nhìn Ngôn Húc Đông.
“Còn vị quản lý bộ phận đầu tư mới đến kia là Diêu Vịnh Tâm, cô ấy là bạn của anh và Hạ tổng.” Ngôn Húc Đông giải thích mối quan hệ của ba người, Cố Hiểu Thần gật đầu.
“Húc Đông, anh giấu giấu diếm diếm nói gì với thư ký Cố vậy?” Giọng nữ của Diêu Vịnh Tâm tò mò truyền đến.
Ngôn Húc Đông quay đầu nhìn về phía Diêu Vịnh Tâm, trầm giọng nói, “Tôi nói với thư ký Cố, năng lực làm việc của cô rất tốt, nói cô ấy học tập cô.”
“Xạo, anh nhất định đang nói xấu tôi.” Diêu Vịnh Tâm trêu đùa.
“Tôi đâu có lá gan như vậy.” Ngôn Húc Đông đáp lại một câu, Diêu Vịnh Tâm cười dựa đầu vào vai Ngũ Hạ Liên, nhẹ giọng nói, “Buổi trưa mọi người cùng nhau ăn cơm đi.”
“Tôi không có ý kiến.” Ngôn Húc Đông nhất trí.
“Vậy được, nhà hàng do tôi chọn.” Diêu Vịnh Tâm ngẩng đầu nhìn về phía Ngũ Hạ Liên, “Nhưng trả tiền vẫn là Liên trả.”
Ngôn Húc Đông giống như nhớ ra cái gì, lại nói, “Thư ký Cố cũng đi cùng nhé.”
“Không… không được đâu.” Cố Hiểu Thần vội vàng từ chối, nhẹ giọng nói, “Buổi trưa tôi hẹn đồng nghiệp cùng ăn cơm rồi, đã hẹn xong rồi.”
“Vậy lần sau nhé.” Ngôn Húc Đông đành phải bỏ cuộc.
“Liên, Hạo Dương, nhiều năm không gặp…” Diêu Vịnh Tâm một tay khoác Ngũ Hạ Liên, một tay khoác Ngũ Hạo Dương, “Hai anh em các cậu triệt để trở thành sát thủ đối với phụ nữ rồi.”
“Lực sát thương có tác động đến cậu không?” Ngũ Hạo Dương trêu đùa, giống như hoa hoa công tử.
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên lướt qua đỉnh đầu Diêu Vịnh Tâm, vô ý liếc về phía hai người khác khác trong phòng hội nghị. Nhưng chỉ trong nháy mắt, anh thu hồi tầm mắt, như thể chưa từng nhìn qua.
Ngũ Hạ Liên và Ngôn Húc Đông hai người đi cùng thang máy, ba người còn lại quay về bộ phận đầu tư tài chính.
Cố Hiểu Thần đứng ở phía sau, bên tai vang lên câu nói tâm huyết của Ngôn Húc Đông vừa mới thủ thỉ dặn dò, “Hiểu Thần, phó tổng vừa mới vào công ty, rất nhiều chỗ không hiểu. Hạ tổng đã hao tốn rất nhiều tâm ý, cũng rất xem trọng em. Em cũng nên hiểu. Sau này có tình hình gì thì em hãy hồi báo kịp thời.”
Cố Hiểu Thần im lặng đi vào phòng làm việc mới hoàn toàn độc lập, hoang mang đưa tay đóng cửa lại.
Hoá ra, anh ta bồi dưỡng cô như vậy, chỉ là để phái cô đi làm thư ký cho người khác.
Hoặc có lẽ đây đã là một mưu tính sẵn từ đầu đến cuối rồi.
Ngũ Hạo Dương một đoàn ba người tiến vào khiến mọi người nhìn chăm chú. Bàn hội nghị hình oval, Ngôn Húc Đông ngồi ở vị trí phía sau. Anh luôn thích ánh sáng mặt trời, nên chọn vị trí ngồi sát cửa sổ. Chỉ là nhìn thấy ba người, tầm mắt quét qua Cố Hiểu Thần, lại lướt qua Ngũ Hạo Dương, sau cùng dừng lại trên người cô gái tóc ngắn.
Diêu Vịnh Tâm? Ngôn Húc Đông kinh ngạc, sao cô ấy cũng về nước rồi?
Ba người vừa mới ngồi xuống, Hạ Viện nối gót đi vào.
“Liên thiếu gia.” Đám đông lập tức đứng dậy chào.
Hạ Viện là thư ký thân cận nhất của Ngũ Hạ Liên, từ sau khi anh tiếp nhận công ty cũng không thay đổi. Cho nên Hạ Viện đến, thì phần lớn là Ngũ Hạ Liên cũng đến.
Giây tiếp theo, Ngũ Hạ Liên trầm lặng đi về phía vị trí chủ toạ rồi ngồi xuống. Trầm tĩnh như anh ấy, không có nửa phần biểu tình dư thừa, chậm rãi nói, “Trước khi cuộc họp tuần bắt đầu, giới thiệu với mọi người phó tổng mới nhậm chức của công ty là Ngũ Hạo Dương và quản lý bộ phận đầu tư tài chính mới nhậm chức là Diêu Vịnh Tâm.”
“Tôi là Ngũ Hạo Dương, sau này xin quan tâm nhiều.” Ngũ Hạo Dương cũng đứng dậy, tản mạn cất tiếng chào hỏi.
Đám đông vừa nghe thấy tên anh, tự nhiên không dám có dị nghị.
Ngũ Hạo Dương, thiếu tam của Ngũ gia, em trai của Ngũ Hạ Liên.
Vẻ mặt Diêu Vịnh Tâm ung dung đứng dậy, mỉm cười nói, “Chào mọi người, tôi là Diêu Vịnh Tâm, vừa mới vào công ty nên có gì không hiểu chỗ nào, hy vọng quý vị chỉ điểm mọi lúc, rất vui được cùng quý vị làm việc, phấn đấu cho Ngũ thị.”
Một vài câu nói vang vang có lực, không kiêu ngạo cũng không tự ti làm cho hảo cảm của người ta lập tức tăng lên mấy phần.
Cuộc họp tuần cứ như vậy bắt đầu, Cố Hiểu Thần ngồi ghế phụ ở một bên, nhìn Ngũ Hạo Dương trước mắt, lại liếc về phía Ngũ Hạ Liên ở trị trí chủ toạ, tức khắc hiểu rõ mối quan hệ của hai người bọn họ.
Hoá ra là anh em.
Không có gì ngạc nhiên khi họ trông có chút giống nhau.
Đợi đến khi cuộc họp tuần kết thúc, mọi người lần lượt lặng lẽ rời khỏi. Cố Hiểu Thần nhạy bén nhìn Ngũ Hạo Dương, chuẩn bị đứng dậy bất cứ lúc nào. Nhưng người đều đã đi gần hết, ngay cả thư ký Hạ cũng đi rồi, Ngũ Hạo Dương vẫn không có bất kỳ động tác nào, mà phòng hội nghị còn có Diêu Vịnh Tâm, Ngôn Húc Đông, và cả… Ngũ Hạ Liên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vịnh Tâm, sao cô cũng về nước rồi?” Ngôn Húc Đông đứng dậy, kinh ngạc hỏi.
Diêu Vịnh Tâm vuốt vuốt tóc ngắn, cau mày hỏi, “Húc Đông, không hoan nghênh tôi sao?”
“Sao có thể như vậy?” Ngôn Húc Đông đi đến bên cạnh cô, ôm cô một cái, “Chỉ là quá đột ngột nên thấy bất ngờ thôi.”
“Liên, sao cậu cũng không báo trước một tiếng.” Ngôn Húc Đông khoác vai Diêu Vịnh Tâm, trầm giọng hỏi.
Tầm nhìn của Diêu Vịnh Tâm chuyển từ Ngôn Húc Đông lên người Ngũ Hạ Liên, cười nói, “Đừng trách Liên. Đoán chừng là vừa mới nhận được tin tức thôi.”
Ngũ Hạ Liên đứng dậy, biểu thị ngầm thừa nhận.
Diêu Vịnh Tâm đi đến trước mặt Ngũ Hạ Liên, nhẹ nhàng ôm, “Liên, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Ngũ Hạ Liên nhàn nhạt một câu, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị lại có chút dịu dàng.
Nhóm ba người Diêu Vịnh Tâm và Ngũ Hạ Liên và Ngôn Húc Đông cùng nhau lớn lên, mối quan hệ rất tốt. Cha của Diêu Vịnh Tâm trước kia là nhân vật cấp cao của Ngũ thị. Sau khi cha bệnh chết, Diêu Vịnh Tâm đến Úc sống với người mẹ đã ly hôn của mình. Đó là năm thứ hai của trung học cơ sở.
“Hoá ra cậu về nước không phải để thăm tôi.” Ngũ Hạo Dương giễu cợt.
Diêu Vịnh Tâm xoay người nhìn về phía cậu ta, có ý gì đó, “Ai nói tôi không phải đến thăm cậu, từ bây giờ ngày ngày bắt đầu thăm hỏi cậu.”
“Vậy không phải tôi thảm rồi sao?” Ngũ Hạo Dương cau mày.
Mấy người vui vẻ tán gẫu nói cười, đã quên còn có một người khác trong phòng hội nghị. Cố Hiểu Thần cúi đầu, chỉ cầm văn kiện, im lặng. Ngũ Hạo Dương đứng dậy đi đến gần, cùng Diêu Vịnh Tâm nói chuyện vui vẻ, Ngũ Hạ Liên trầm lặng không nói. Lúc Ngôn Húc Đông quay đầu, liếc nhìn Cố Hiểu Thần một mình yên lặng.
Anh lẳng lặng đi đến bên cạnh cô, nghiêng người dựa vào cạnh bạn, “Cấp trên mới của em là Ngũ Hạo Dương, cậu ta là em trai của Hạ tổng.”
Cố Hiểu Thần ngẩng đầu, nhìn Ngôn Húc Đông.
“Còn vị quản lý bộ phận đầu tư mới đến kia là Diêu Vịnh Tâm, cô ấy là bạn của anh và Hạ tổng.” Ngôn Húc Đông giải thích mối quan hệ của ba người, Cố Hiểu Thần gật đầu.
“Húc Đông, anh giấu giấu diếm diếm nói gì với thư ký Cố vậy?” Giọng nữ của Diêu Vịnh Tâm tò mò truyền đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngôn Húc Đông quay đầu nhìn về phía Diêu Vịnh Tâm, trầm giọng nói, “Tôi nói với thư ký Cố, năng lực làm việc của cô rất tốt, nói cô ấy học tập cô.”
“Xạo, anh nhất định đang nói xấu tôi.” Diêu Vịnh Tâm trêu đùa.
“Tôi đâu có lá gan như vậy.” Ngôn Húc Đông đáp lại một câu, Diêu Vịnh Tâm cười dựa đầu vào vai Ngũ Hạ Liên, nhẹ giọng nói, “Buổi trưa mọi người cùng nhau ăn cơm đi.”
“Tôi không có ý kiến.” Ngôn Húc Đông nhất trí.
“Vậy được, nhà hàng do tôi chọn.” Diêu Vịnh Tâm ngẩng đầu nhìn về phía Ngũ Hạ Liên, “Nhưng trả tiền vẫn là Liên trả.”
Ngôn Húc Đông giống như nhớ ra cái gì, lại nói, “Thư ký Cố cũng đi cùng nhé.”
“Không… không được đâu.” Cố Hiểu Thần vội vàng từ chối, nhẹ giọng nói, “Buổi trưa tôi hẹn đồng nghiệp cùng ăn cơm rồi, đã hẹn xong rồi.”
“Vậy lần sau nhé.” Ngôn Húc Đông đành phải bỏ cuộc.
“Liên, Hạo Dương, nhiều năm không gặp…” Diêu Vịnh Tâm một tay khoác Ngũ Hạ Liên, một tay khoác Ngũ Hạo Dương, “Hai anh em các cậu triệt để trở thành sát thủ đối với phụ nữ rồi.”
“Lực sát thương có tác động đến cậu không?” Ngũ Hạo Dương trêu đùa, giống như hoa hoa công tử.
Ánh mắt Ngũ Hạ Liên lướt qua đỉnh đầu Diêu Vịnh Tâm, vô ý liếc về phía hai người khác khác trong phòng hội nghị. Nhưng chỉ trong nháy mắt, anh thu hồi tầm mắt, như thể chưa từng nhìn qua.
Ngũ Hạ Liên và Ngôn Húc Đông hai người đi cùng thang máy, ba người còn lại quay về bộ phận đầu tư tài chính.
Cố Hiểu Thần đứng ở phía sau, bên tai vang lên câu nói tâm huyết của Ngôn Húc Đông vừa mới thủ thỉ dặn dò, “Hiểu Thần, phó tổng vừa mới vào công ty, rất nhiều chỗ không hiểu. Hạ tổng đã hao tốn rất nhiều tâm ý, cũng rất xem trọng em. Em cũng nên hiểu. Sau này có tình hình gì thì em hãy hồi báo kịp thời.”
Cố Hiểu Thần im lặng đi vào phòng làm việc mới hoàn toàn độc lập, hoang mang đưa tay đóng cửa lại.
Hoá ra, anh ta bồi dưỡng cô như vậy, chỉ là để phái cô đi làm thư ký cho người khác.
Hoặc có lẽ đây đã là một mưu tính sẵn từ đầu đến cuối rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro