Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Toàn Bộ Chẳng Q...

Thác Bạt Thụy Thụy

2024-09-27 21:40:14

Ngày làm việc hôm sau, Cố Hiểu Thần quả nhiên thay đổi cách ăn mặc trang điểm.

“Này? Không phải tôi nói cô váy đổi loại ngắn trên đầu gối sao?” Ngũ Hạo Dương nhìn chằm chằm váy dài màu xám của cô, không vui cau mày.

Cố Hiểu Thần đã nghĩ xong phương pháp đối đáp, nhẹ giọng nói, “Trời lạnh rồi, tôi khá sợ lạnh.”

Lý do này không chê vào đâu được, quả nhiên làm cho Ngũ Hạo Dương không còn bất kỳ biện pháp nào nữa.

Cuộc sống rập khuôn vẫn trôi qua mỗi ngày, đi vào môi trường mới, cần phải dốc sức nhiều hơn, chỉ là Cố Hiểu Thần lại không có cách nào hoà nhập được với cấp trên Ngũ Hạo Dương. Ngũ Hạo Dương đối với việc của công ty toàn bộ đều là cợt nhả không nghiêm túc, một kiểu thái độ sao cũng được, “tuỳ tiện” hai chữ này dường như đã trở thành câu nói cửa miệng của anh ta.

Đối mặt với những chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng của trên dưới công ty, anh ta cũng đều không để ý.

Cố Hiểu Thần không khỏi hoài nghi, người này nghe nói là sinh viên xuất sắc, tốt nghiệp MBA đại học Havard ở Mỹ, sao không có một điểm gì giống với sinh viên loại giỏi vậy nhỉ?

Ngoài những điều này ra, Cố Hiểu Thần còn không đồng tình với tính khí thiếu gia của Ngũ Hạo Dương.

Thư ký đã không đơn thuần chỉ là thư ký đơn giản như vậy nữa rồi, tưởng chừng giống như nữ giúp việc.

Tại sao ngay cả ăn cơm, uống nước đều cần cô phải chuẩn bị? Ngũ Hạo Dương và người nào đó đều là mỹ nam ở bên ngoài, thậm chí còn yêu cầu cô giúp anh ta tặng hoa, sô cô la và những món quà nhỏ cho các nhân viên nữ của công ty. Có lúc, anh ta cũng sẽ yêu cầu cô tự tặng hoa cho mình trên danh nghĩa của anh ta, còn phải tận mắt chứng kiến cô ôm hoa.

Điều này làm cho cô vừa thấy xấu hổ vừa thấy nực cười.

Quả nhiên là anh trai thế nào thì em trai như vậy. Cố Hiểu Thần thầm nghĩ như thế.

Nghỉ trưa xong quay lại, Cố Hiểu Thần gõ cửa văn phòng. Đợi một lúc, không thấy có người trả lời, e là Ngũ Hạo Dương đã đi nhà ăn rồi, còn chưa quay lại. Cố Hiểu Thần về đến phòng thư ký, yên lặng chờ đợi. Xem lịch trình một ngày, thấy thời gian vẫn còn sớm.

Nhưng mắt thấy đã sắp đến hai giờ rồi, Ngũ Hạo Dương lại chậm trễ không thấy bóng dáng đâu.

Cố Hiểu Thần có chút sốt ruột, nhanh chóng bấm số điện thoại gọi anh ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Điện thoại kêu mấy tiếng ngắn ngủi, cuối cùng cũng có người bắt máy. Không đợi đối phương trả lời, Cố Hiểu Thần gấp rút nói, “Phó tổng, hai giờ chiều nay, quản lý của Điện tử Vạn Khoa hẹn anh gặp mặt thương lượng. Thời gian sắp tới rồi, anh bây giờ đang ở đâu?”

“Hai giờ? Vậy không phải vẫn còn thời gian sao? Đừng gấp, trước hai giờ tôi nhất định sẽ trở về. Cứ như vậy đi. Bye.” Ngũ Hạo Dương ở đầu dây bên kia trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Cố Hiểu Thần cầm điện thoại di động, trong lòng sốt ruột không biết phải làm thế nào cho đúng.

Đành phải tiếp tục chờ đợi, nhưng Ngũ Hạo Dương vẫn không quay lại.

Cố Hiểu Thần lại nhấn điện thoại gọi qua, nhưng phát hiện điện thoại di động đã khoá máy, không có cách nào liên lạc được. Trong lúc này, quản lý của Điện tử Vạn Khoa đã dẫn cấp dưới đến. Đối mặt với đối tác, Cố Hiểu Thần đành phải lịch sự xin lỗi. Nhưng mà rắc rối to rồi, người phụ trách của Vạn Khoa vô cùng không hài lòng, cảm thấy Ngũ thị thập phần không xem trong hợp tác.

Tình hình hỗn loạn như vậy đã náo thẳng đến chỗ Ngũ Hạ Liên.

Ngôn Húc Đông lập tức bị gọi đến tiếp đón quản lý Vạn Khoa, còn Cố Hiểu Thần đi đến văn phòng tổng tài.

Cô nhìn thấy anh, ngồi trên ghế giám đốc, mặc âu phục màu đen, áo sơ mi trắng đến loá mắt, không có một chút thay đổi nhỏ nào, vẫn trầm sâu lạnh lùng như cũ. Ngầm tính toánn một chút, từ sau khi cô trở thành thư ký phó tổng, số lần bọn họ gặp mặt còn chưa tới mười lần.

Trong đó bao gồm cả các buổi họp hàng tuần.

“Liên thiếu gia.” Cô mở miệng gọi, đúng là có chút lâu ngày không gặp.

Ngũ Hạ Liên chăm chú nhìn cô , giọng nam lạnh lẽo trực tiếp đâm thẳng vào lỗ tai cô, “Tại sao không báo cáo ngay từ đầu.”

“Phó tổng nói, anh ấy lập tức sẽ về ngay. Cho nên…” Cố Hiểu Thần trong lòng run rẩy.

“Cho nên, em không cần báo cáo.” Anh tiếp lời của cô, giọng nói đó càng làm cho cô phát hoảng, “Em ở bên cạnh tôi làm trợ lý cũng được một thời gian, sao ngay cả kiến thức cơ bản nhất cũng không biết? Không quản đối phương có hứa hẹn với em hay không, em cũng nên chuẩn bị tốt mọi thứ từ trước! Nếu được như vậy thì đã không giống như bây giờ, suýt nữa thì làm mất khách hàng !”

Cố Hiểu Thần cúi đầu, “Xin lỗi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hai chữ này tôi đã nghe chán ngấy rồi, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng tôi phải nghe thấy nó.” Mắt Ngũ Hạ Liên chợt căng thẳng, ánh mắt lạnh băng đủ để xuyên thủng cô, “Tôi bổ nhiệm em làm thư ký phó tổng, thì em nên đưa ra cách xử sự cần có ! Em nên học tập thư ký Hạ, cô ấy làm sao thập toàn thập mỹ hoàn thành chức trách công việc !”

Cố Hiểu Thần liền nắm chặt tay thành quyền, cắn chặt cánh môi.

Ấm ức nửa buổi, cô chậm rãi ngẩng đầu, “Liên thiếu gia, tôi thừa nhận lần này là tôi không đủ chu toàn. Nhưng tôi hiện tại là thư ký phó tổng. Chỉ thị của phó tổng bắt buộc tôi phải nghe theo. Nếu như Liên thiếu gia phái tôi đảm nhiệm chức vụ này, là muốn tôi từng giây từng phút giám sát nhất cử nhất động của phó tổng, vậy e rằng tôi không có năng lực để làm chuyện đó.”

“Tôi cho rằng em không phải là loại phụ nữ sẽ bị hoa hồng và sô cô la mua chuộc.” Ngũ Hạ Liên sắc bén nhìn chằm chằm cô, sâu thẳm nói, “Hai lần cự tuyệt tôi, chiêu lạt mềm buộc chặt của em rất cao minh.”

Lạt mềm buộc chặt? Cố Hiểu Thần cảm thấy tim bị người ta siết chặt trong tay, liền cảm thấy đau đớn.

Không nhạy bén nhưng cô cuối cùng cũng đã hiểu ra, hoá ra hai lần kia, toàn bộ chẳng qua chỉ là khảo nghiệm.

Khảo nghiệm xem cô có bị cám dỗ hay không.

Cái gì mà “Người phụ nữ Ngũ Hạ Liên tôi nhìn trúng”, cô chẳng qua bị xem như là con rối để anh tuỳ ý điều khiển.

Cố Hiểu Thần chỉ là cảm thấy thật nực cười, rồi sau đó cười lớn, vô nghĩa nói, “Liên thiếu gia nếu như đã cho là như vậy, vậy thì cứ cho là như vậy đi.”

Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu đến bao bọc lấy anh, khiến cho khuôn mặt điển trai lạnh nhạt của anh trông thật ảm đạm. Đôi mắt màu hổ phách lập loè ánh sáng mờ ảo, trong phút chốc phun ra một tia lạnh băng rùng mình. Anh mấp máy môi, phun ra hai chữ, “Ra ngoài !”

“Vâng.” Cố Hiểu Thần đáp lại, thẳng lưng đi ra khỏi văn phòng.

Nháy mắt cửa đóng lại, điện thoại di động trong túi áo rung ‘ù ù’, Cố Hiểu Thần nhanh chóng đi vào thang máy. Cô lấy điện thoại di động ra nhìn, cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình làm cho lòng cô càng thêm chua xót. Ấn nút nhận cuộc gọi, giọng nữ của Lâm Phân dịu dàng vang lên, “Hiểu Thần, có phải mẹ quấy rầy con làm việc rồi không?”

Cố Hiểu Thần nén xuống sự chua xót, “Dạ không có.”

“Giọng của con sao vậy? Hiểu Thần?” Lâm Phân nghi ngờ hỏi.

“Mẹ… con chỉ là bị cảm nhẹ…” Âm mũi Cố Hiểu Thần hơi nặng, trước mắt đã nhạt nhoà.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Số ký tự: 0