Chương 38
Đại Huyền
2024-07-23 17:37:46
Mồ hôi ẩm ướt dinh dính quanh vành tai trắng nõn và cổ, môi đỏ mọng khẽ thở dốc. Cô cảm nhận được bên trong âm huyệt mình đang mãnh liệt co rút, tiết ra từng đợt chất lỏng. Lúc này người đàn ông gầm lên hệt dã thú, một mảng nóng rực tràn vào trong tử cung cô.
Tinh dịch tích tụ nhiều ngày của anh hết thảy đều đút cho người phụ nữ nhỏ bé tham ăn này.
Tay Lâm Kiều đang cầm áo tắm vì dùng quá nhiều sức mà khớp xương trắng bệch.
Cô giống như thú con đã mất đi sức lực, bởi vì đạt cao trào sảng khoái nên không kìm được, ở dưới thân người đàn ông phát ra tiếng rên rỉ từng hồi.
Hai cơ thể khô nóng dính lại kín kẽ với nhau, ở cạnh bên đối phương thở từng hơi nặng nề.
Bụng dưới càng ngày càng nóng, huyệt nhỏ bên dưới của Lâm Kiều vẫn còn đang trong dư vị cao trào không ngừng co rút lại. Mật dịch màu trắng ấm áp từ hai chân chầm chậm chảy ra sàn nhà màu xám, từ trong gương có thể nhìn thấy được rõ ràng.
Lâm Kiều kẹp chặt chân không cho chất lỏng chảy ra, thẹn thùng chôn mặt vào lồng ngực của người đàn ông.
"Ngại à? Dâm dịch chảy đầy sàn rồi kìa." Trần Hoài Xuyên càng cố ý muốn nói cho cô đỏ mặt.
"Anh... Không cho anh nói..." Người phụ nữ muốn nhấc chân lên cho anh một đạp nhưng cả người bủn rủn, không có sức lực. Cô chỉ có thể véo cơ bắp bên hông của người đàn ông, hung hăng cắn bả vai anh một cái.
"Còn tung tăng nhảy nhót được à, xem ra chồng còn chưa cho em ăn no bụng rồi." Người đàn ông vẫn còn sức để làm người phụ nữ trước mặt, anh còn chưa dùng hết sức lực đâu.
Anh ôm người phụ nữ mông đã ướt sũng lên, không lời giải thích đã đặt người lên tường phòng tắm lạnh buốt.
Cơ thể đang khô nóng của Lâm Kiều vì đá lát mát lạnh nên dịu lại. Cô hé mắt thì thấy người đàn ông tách hai chân của mình ra, muốn cắm cự vật ngẩng cao đầu vào giữa hai chân cô.
"Hoài Xuyên... Không được... Lớn quá..." Bụng nhỏ căng đầy tinh dịch người đàn ông rót vào, Lâm Kiều đã mềm nhũn không đứng dậy nổi.
"Em yêu, đêm nay không thể nói ‘không được’." Đã nói làm cô đến tiểu ra rồi, sao có thể cho phép người phụ nữ này lâm trận chạy trốn được.
Bàn tay ấm áp của người đàn ông ấn vài cái lên phần bụng mềm mại hơi phồng lên của Lâm Kiều. Không bao lâu sau, từ giữa chân của người phụ nữ chảy ra rất nhiều tinh dịch nồng đặc. Từ bắp đùi mê người nhỏ giọt xuống, hình ảnh phóng túng như vậy làm cho ai nhìn thấy cũng phải siết chặt huyệt thái dương.
"A..." Lâm Kiều cau mày chẳng kìm được tiếng rên rỉ.
Lúc này Trần Hoài Xuyên đã ngồi xổm xuống. Cơ thể dán chặt vào tường, chân của người phụ nữ mềm đến độ suýt không đứng vững được nữa. Anh đặt hai đùi của người phụ nữ lên bả vai, chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể.
Hoa huyệt tản ra hương ngọt ngào bên cạnh miệng anh.
"Trần Hoài Xuyên... Ưm ưm... Không muốn tư thế này... A... Bẩn lắm... Không được liếm... A a..."
Cái lưỡi thô ráp của người đàn ông không hề do dự đưa ra, liếm qua làn nước giàn giụa nơi khe thịt nho nhỏ. Lúc anh thổi qua viên trân châu, chạm đến điểm mẫn cảm khiến Lâm Kiều kêu ra tiếng.
Giống như trước kia dùng khăn giấy lau mật huyệt của người phụ nữ, lần này anh lấy môi lưỡi làm dụng cụ, từng chút một liếm mật dịch và tinh dịch nơi vách thịt, huyệt nhỏ đến sạch sẽ.
Lâm Kiều ở trên vai người đàn ông nhịn không được kẹp chân lại, sau đó lại bị người đàn ông bá đạo tách ra.
Môi Trần Hoài Xuyên bao trùm lên vách tường ấm áp ẩm ướt. Giống như khi hôn môi cô, bao lấy mật huyệt dùng sức mút vào, hút cả thảy mật dịch bên trong hoa huyệt ra ngoài.
"A..." Nước mắt sinh lý trào ra từ khóe mắt. Lâm Kiều chẳng phân rõ đến tột cùng là mình đang quá thẹn hay khoái cảm quá sâu.
Chất lỏng trong cơ thể từng chút một bị người đàn ông dùng miệng mút ra theo một đường, dịu dàng nuốt tất cả vào trong bụng.
Rất nghiêm túc, rất tận tâm, là Trần Hoài Xuyên dịu dàng.
Lâm Kiều nghe âm thanh thỉnh thoảng lên xuống của yết hầu khi người đàn ông nuốt vào, huyệt nhỏ bị mút lấy liên tục nhanh chóng tê dại lần nữa. Lúc khoái cảm không cơ thể không ngừng xông tới, Lâm Kiều bỗng dưng nghĩ đến, cả đời này của cô tựa như chưa từng được ai nâng niu đối xử như vậy.
Khoảnh khắc người đàn ông buông cô ra để đứng dậy, người phụ nữ ngậm nước mắt vội vàng ôm lấy gương mặt người đàn ông, hôn lên đôi môi ướt át ấy.
Hương vị vừa tanh vừa ngọt không ngừng trao đổi trong miệng hai người, lưỡi ẩm ướt gần như muốn quấn lại một chỗ. Rất lâu sau đó, đợi đến khi lưỡi hai người tách ra, bờ môi Lâm Kiều đã sưng thành màu đỏ đậm quyến rũ.
Gương mặt người phụ nữ nhỏ bé ngậm tình tựa hoa lê ướt mưa*. Dục vọng no căng của người đàn ông xông lên đại não, gậy thịt trực tiếp đứng thẳng, trong tiếng rên rỉ đi vào chỗ sâu nhất trong cơ thể người phụ nữ.
(*): 梨花带雨 (lê hoa đái vũ): Như hoa lê dính mưa. Câu này vốn dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, nhưng về sau dùng để diễn tả sự kiều diễm của người con gái.
Tinh dịch tích tụ nhiều ngày của anh hết thảy đều đút cho người phụ nữ nhỏ bé tham ăn này.
Tay Lâm Kiều đang cầm áo tắm vì dùng quá nhiều sức mà khớp xương trắng bệch.
Cô giống như thú con đã mất đi sức lực, bởi vì đạt cao trào sảng khoái nên không kìm được, ở dưới thân người đàn ông phát ra tiếng rên rỉ từng hồi.
Hai cơ thể khô nóng dính lại kín kẽ với nhau, ở cạnh bên đối phương thở từng hơi nặng nề.
Bụng dưới càng ngày càng nóng, huyệt nhỏ bên dưới của Lâm Kiều vẫn còn đang trong dư vị cao trào không ngừng co rút lại. Mật dịch màu trắng ấm áp từ hai chân chầm chậm chảy ra sàn nhà màu xám, từ trong gương có thể nhìn thấy được rõ ràng.
Lâm Kiều kẹp chặt chân không cho chất lỏng chảy ra, thẹn thùng chôn mặt vào lồng ngực của người đàn ông.
"Ngại à? Dâm dịch chảy đầy sàn rồi kìa." Trần Hoài Xuyên càng cố ý muốn nói cho cô đỏ mặt.
"Anh... Không cho anh nói..." Người phụ nữ muốn nhấc chân lên cho anh một đạp nhưng cả người bủn rủn, không có sức lực. Cô chỉ có thể véo cơ bắp bên hông của người đàn ông, hung hăng cắn bả vai anh một cái.
"Còn tung tăng nhảy nhót được à, xem ra chồng còn chưa cho em ăn no bụng rồi." Người đàn ông vẫn còn sức để làm người phụ nữ trước mặt, anh còn chưa dùng hết sức lực đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ôm người phụ nữ mông đã ướt sũng lên, không lời giải thích đã đặt người lên tường phòng tắm lạnh buốt.
Cơ thể đang khô nóng của Lâm Kiều vì đá lát mát lạnh nên dịu lại. Cô hé mắt thì thấy người đàn ông tách hai chân của mình ra, muốn cắm cự vật ngẩng cao đầu vào giữa hai chân cô.
"Hoài Xuyên... Không được... Lớn quá..." Bụng nhỏ căng đầy tinh dịch người đàn ông rót vào, Lâm Kiều đã mềm nhũn không đứng dậy nổi.
"Em yêu, đêm nay không thể nói ‘không được’." Đã nói làm cô đến tiểu ra rồi, sao có thể cho phép người phụ nữ này lâm trận chạy trốn được.
Bàn tay ấm áp của người đàn ông ấn vài cái lên phần bụng mềm mại hơi phồng lên của Lâm Kiều. Không bao lâu sau, từ giữa chân của người phụ nữ chảy ra rất nhiều tinh dịch nồng đặc. Từ bắp đùi mê người nhỏ giọt xuống, hình ảnh phóng túng như vậy làm cho ai nhìn thấy cũng phải siết chặt huyệt thái dương.
"A..." Lâm Kiều cau mày chẳng kìm được tiếng rên rỉ.
Lúc này Trần Hoài Xuyên đã ngồi xổm xuống. Cơ thể dán chặt vào tường, chân của người phụ nữ mềm đến độ suýt không đứng vững được nữa. Anh đặt hai đùi của người phụ nữ lên bả vai, chống đỡ toàn bộ trọng lượng cơ thể.
Hoa huyệt tản ra hương ngọt ngào bên cạnh miệng anh.
"Trần Hoài Xuyên... Ưm ưm... Không muốn tư thế này... A... Bẩn lắm... Không được liếm... A a..."
Cái lưỡi thô ráp của người đàn ông không hề do dự đưa ra, liếm qua làn nước giàn giụa nơi khe thịt nho nhỏ. Lúc anh thổi qua viên trân châu, chạm đến điểm mẫn cảm khiến Lâm Kiều kêu ra tiếng.
Giống như trước kia dùng khăn giấy lau mật huyệt của người phụ nữ, lần này anh lấy môi lưỡi làm dụng cụ, từng chút một liếm mật dịch và tinh dịch nơi vách thịt, huyệt nhỏ đến sạch sẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Kiều ở trên vai người đàn ông nhịn không được kẹp chân lại, sau đó lại bị người đàn ông bá đạo tách ra.
Môi Trần Hoài Xuyên bao trùm lên vách tường ấm áp ẩm ướt. Giống như khi hôn môi cô, bao lấy mật huyệt dùng sức mút vào, hút cả thảy mật dịch bên trong hoa huyệt ra ngoài.
"A..." Nước mắt sinh lý trào ra từ khóe mắt. Lâm Kiều chẳng phân rõ đến tột cùng là mình đang quá thẹn hay khoái cảm quá sâu.
Chất lỏng trong cơ thể từng chút một bị người đàn ông dùng miệng mút ra theo một đường, dịu dàng nuốt tất cả vào trong bụng.
Rất nghiêm túc, rất tận tâm, là Trần Hoài Xuyên dịu dàng.
Lâm Kiều nghe âm thanh thỉnh thoảng lên xuống của yết hầu khi người đàn ông nuốt vào, huyệt nhỏ bị mút lấy liên tục nhanh chóng tê dại lần nữa. Lúc khoái cảm không cơ thể không ngừng xông tới, Lâm Kiều bỗng dưng nghĩ đến, cả đời này của cô tựa như chưa từng được ai nâng niu đối xử như vậy.
Khoảnh khắc người đàn ông buông cô ra để đứng dậy, người phụ nữ ngậm nước mắt vội vàng ôm lấy gương mặt người đàn ông, hôn lên đôi môi ướt át ấy.
Hương vị vừa tanh vừa ngọt không ngừng trao đổi trong miệng hai người, lưỡi ẩm ướt gần như muốn quấn lại một chỗ. Rất lâu sau đó, đợi đến khi lưỡi hai người tách ra, bờ môi Lâm Kiều đã sưng thành màu đỏ đậm quyến rũ.
Gương mặt người phụ nữ nhỏ bé ngậm tình tựa hoa lê ướt mưa*. Dục vọng no căng của người đàn ông xông lên đại não, gậy thịt trực tiếp đứng thẳng, trong tiếng rên rỉ đi vào chỗ sâu nhất trong cơ thể người phụ nữ.
(*): 梨花带雨 (lê hoa đái vũ): Như hoa lê dính mưa. Câu này vốn dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, nhưng về sau dùng để diễn tả sự kiều diễm của người con gái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro