Đôi Môi Ướt Át

Chương 43

Đại Huyền

2024-07-23 17:37:46

Lâm Kiều thừa dịp Lưu Vĩnh Quân không có ở nhà thu dọn hành lý của mình.

Đồ của cô không nhiều lắm, thuê một căn trọ nhỏ một phòng ngủ một phòng khách vẫn còn dư chỗ.

Những thứ có giá trị, đồ cô mua thêm, thậm chí là nhẫn kết hôn cô đều để lại trong nhà. Bản thân cô mang đi cũng chỉ có một ít quần áo và tiền lương nhiều năm tích góp được, không nhiều nhưng cũng là tiền tiết kiệm của cô.

Nhưng cuối cùng vẫn có hơi khó chịu.

Dù sao trước đó cũng từng nghĩ rằng đây chính là cuộc đời của mình.

Những đêm khuya trong mấy năm nay, đã từng rơi nước mắt, cũng từng ngốc nghếch chịu đựng dày vò vô số lần, rốt cuộc cô cũng đã đặt xuống một dấu chấm hết.

Lâm Kiều khá hối hận. Mấy năm nay cô không chịu phát triển, đần độn u mê, đến cuối cùng cũng không tích góp đủ tiền tiết kiệm để có thể làm chỗ dựa cho bản thân.

Sớm biết như thế cô đã tiết kiệm ít tiền rồi.

Vài ngày sau, Lâm Kiều còn nghĩ rằng mọi thứ đã sóng yên biển lặng, cuối cùng lại nghênh đón mưa to gió lớn còn kịch liệt hơn so với tưởng tượng.

Ba mẹ từng người một gọi điện cho cô, cô không có cách nào giải thích. Điện thoại cô chuyển sang chế độ máy bay thì ba mẹ trực tiếp gọi đến công ty tìm cô. Cô tránh cũng không thể tránh được, chỉ có thể đồng ý gặp mặt họ thôi.

Tính ra, cũng lâu lắm rồi Lâm Kiều chưa về nhà thăm ba mẹ.

Nhà cô nằm ở một huyện nhỏ trong thành phố bên cạnh, làm kinh doanh nhỏ. Sau khi cô gả cho Lưu Vĩnh Quân thì dựa vào anh ta kiếm được chút tiền, vậy nên mới miễn cưỡng mua được một căn nhà trên tỉnh. Tuy nhiên mấy năm nay kinh tế phát triển tốt, giá phòng đã tăng gấp năm sáu lần, cũng có thể xem là gia đình khá giả rồi.

Lúc Lâm Kiều gõ cửa là mẹ Vương Hồng Mai ra mở cửa. Sau khi cả nhà ngồi xuống ghế sofa quanh bàn trà, ba chau mày, hút thuốc liên tục, gương mặt hoàn toàn là vẻ không vui.

"Chị, chị nói xem có chuyện gì xảy ra vậy. Anh rể tốt với chị như vậy, đối với gia đình mình cũng tốt cực kỳ vậy mà chị ầm lên đòi ly hôn." Lâm Siêu còn trẻ, vừa mới mười chín tuổi nhưng đã bị ba mẹ chiều hư từ lâu, luôn thích giả vờ ra vẻ lão luyện chỉ điểm toàn cục.

Thế nên Lâm Kiều chưa kịp mở miệng thì đã tức đến nổi không muốn nói chuyện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong lòng cô thầm tìm lời nói, còn chưa kịp nói gì thì mẹ ngồi bên cạnh đã lên tiếng: "Kiều Kiều à, Vĩnh Quân là đứa trẻ không tồi, điều kiện lại tốt còn quan tâm con. Đàn ông mà, đôi khi sẽ ở bên ngoài gặp dịp rồi chơi cũng là bình thường thôi. Người đàn ông như Lưu Vĩnh Quân thì miễn bàn rồi, chắc chắn được rất nhiều phụ nữ yêu thích. Con thỉnh thoảng ghen tuông làm loạn cũng không sao, nhưng ly hôn thì quá mức rồi? Ầm ĩ cũng phải chú ý chừng mực nghe con. Hơn nữa, sự thật là hai người đều ly hôn nhưng con lại là phụ nữ một đời chồng, tìm đâu ra một người đàn ông ưu tú đây."

"Đúng rồi, hiện tại một năm anh rể kiếm được bao nhiêu chị không rõ sao? Không biết trân trọng ngày tháng tươi đẹp, em thấy chị đúng là hồ đồ rồi đó."

"Lâm Siêu em nói chuyện kiểu gì vậy!" Từ tận đáy lòng Lâm Kiều không thể chịu được giọng điệu này của em trai. Đương nhiên, nghe những lời kia của mẹ xong cô cũng vừa tức vừa muốn khóc.

Ở trong mắt người nhà, từ đầu đến cuối Lưu Vĩnh Quân là món bánh trái thơm ngon do cô trèo cao mới có được. Mà cô, bất quá chỉ là người phụ nữ đã từng kết hôn bị chồng bỏ rơi. Cho nên, vì ngày tháng tươi đẹp của nhà họ Lâm, cô cần nén giận, cần thận trọng nịnh nọn, cần hèn mọn cảm ơn quý trọng những gì Lưu Vĩnh Quân ban cho mình.

"Ba, mẹ, mọi người lầm rồi. Lưu Vĩnh Quân không trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài." Vì để cho ba mẹ hiểu được hoàn cảnh của mình, Lâm Kiều suy nghĩ, cuối cùng cũng mở miệng nói: "Con muốn ly hôn không phải vì anh ấy có người phụ nữ khác gì cả. Mà là vì anh ấy không có năng lực, bị bệnh liệt dương. Con mới hai mươi lăm tuổi, không thể vì anh ta thủ tiết cả đời được."

Lời vừa nói ra, sắc mặt của cả nhà đều có vài phần xấu hổ.

Lâm Siêu huyết khí phương cương[1] lúc này im lặng.

[1]: 血气方刚: Thành ngữ Trung Quốc. Dùng để chỉ người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng (Baidu).

Mẹ Vương Hồng Mai mấy lần muốn nói lại nuốt xuống, rốt cuộc cũng hậm hực nói ra: "Thì.. Tuy vậy cũng đâu có sao đâu... Hai đứa con tình cảm vợ chồng nhiều năm như vậy rồi, nhịn một chút tìm cách khác vậy, cả đời cũng không phải cứ thế này. Phụ nữ mà, cái quan trọng nhất là có một gia đình ổn định. Bây giờ tuổi trẻ của con cũng qua đi, vài năm sau nghĩ cách để có em bé, cũng không phải điều gì đáng bận tâm. Vĩnh Quân ưu tú, điều kiện như vậy giờ cũng không dễ tìm. Cá và chân gấu không thể có cả hai[2], con đừng có vì chuyện lớn đâu đâu cũng có này mà hồ đồ."

[2]: 鱼与熊掌不可兼得: Nhấn mạnh việc nên lựa chọn thế nào khi không có cả hai.

"Nhưng anh ta cưỡng gian con đấy? Ngày đó anh ta uống rượu, suýt nữa thì ra tay với con, nếu không phải con chạy nhanh thì ai biết sẽ phát sinh chuyện gì? Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, vậy sau này con có còn mạng nữa không?” Lâm Kiều yếu ớt nói ra toàn bộ tủi thân trong lòng mình.

"Con cái đứa nhỏ này! Giữa vợ chồng với nhau mà cưỡng gian cái gì? Vĩnh Quân chỉ muốn đùa với con thôi. Ngày thường nó đối xử tốt với con như vậy, con phối hợp với nó thì chẳng phải cả hai đều vui vẻ à."

Đến tột cùng Lâm Kiều cũng không hiểu Lưu Vĩnh Quân cho ba mẹ cô ăn bùa mê thuốc lú gì, mỗi lời nói ra đều suy nghĩ cho anh ta, còn chỉ trích thì phần cô gánh lấy. Cô mở tay ra, dứt khoát bất chấp tất cả nói: "Con không muốn sống như vậy nữa! Mọi người hoàn toàn không hiểu được con khổ sở thế nào! Dù sao chuyện ly hôn này con đã quyết định rồi, dù anh ta có tiền con cũng không muốn sống tháng ngày như vậy nữa!"

"Chát" một tiếng, bàn tay của Vương Hồng Mai bất ngờ rơi xuống mặt Lâm Kiều.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đôi Môi Ướt Át

Số ký tự: 0