Đôi Môi Ướt Át

Chương 44

Đại Huyền

2024-07-23 17:37:46

Nước mắt bất ngờ rơi xuống, Lâm Kiều sững sờ mở to hai mắt, cô nhìn thấy mẹ cũng đang khóc quỳ gối trước mặt mình.

"Kiều Kiều... con không thể muốn làm gì thì làm như vậy được..."

"Mẹ, mẹ làm cái gì đấy! Mẹ đứng dậy... đứng dậy đi..." Từ trước đến nay Lâm Kiều chưa từng nhìn thấy bộ dạng như này của mẹ.

Cô có thể cãi nhau với Vương Hồng Mai, có thể làm ầm làm ĩ, thậm chí một cái tát cũng chẳng sao. Thế nhưng bà lại trực tiếp quỳ gối trước mặt cô, ngược lại Lâm Kiều chịu không nổi.

"Mẹ biết rõ con có tủi hờn của mình, nhưng con không thể ly hôn... Những năm nay Vĩnh Quân đều đặn đưa chúng ta không ít tiền, lần nào chúng ta cũng trực tiếp đi tìm kế toán công ty của nó ký ghi nợ vào hóa đơn tạm... Con chân trước đề đơn ly hôn, chân sau kế toán Trương sẽ dẫn người đến. Từng tờ từng tờ chất đống trước mặt chúng ta, cộng lại cũng tầm 200 đến 300 vạn..."

"Tại sao mọi người lại tìm anh ta mượn tiền nhiều như vậy?!" Lâm Kiều kinh ngạc, cô khó mà tin được.

"Lúc trước Lưu Vĩnh Quân nói dời việc buôn bán của chúng ta đến đây. Mẹ và ba con nói dối là có đủ tiền, nhưng thật ra lúc ấy nhà máy sắp đóng cửa rồi, ba mẹ còn thiếu một khoản tiền hàng không nhỏ nữa. Vĩnh Quân thân mật nói rằng chuyện này nó có thể giải quyết, cần tiền thì tìm nó. Nhưng sợ con nóng giận nên mới giấu con... Mỗi lần nó cho ba mẹ mượn tiền đều rất dứt khoát, chỉ cần ký tên để cho nó dễ làm sổ sách thôi. Vài năm như thế nó cũng không có đòi ba mẹ một phân tiền nào, ba mẹ cũng không để ý. Về sau khi ba mẹ an tâm rồi, liên tục mượn tiền rồi ký thêm vài cái nữa... Ai ngờ đâu những chữ ký đó đều có giá trị pháp luật..." Vương Hồng Mai ôm chặt bắp chân Lâm Kiều, nước mắt tuôn đầy mặt, dáng vẻ làm cho ai nhìn cũng cảm thấy không đành lòng.

"Vậy thì trả tiền lại cho anh ta thôi..." Lâm Kiều nắm chặt tay. Trong khoảng thời gian ngắn cô chưa thể tiêu thụ được lượng tin tức cực lớn làm cô sợ hãi từ mẹ

Cô suy nghĩ một lúc lâu mới có thể khiến đầu óc mình rõ ràng: "Mấy năm nay trong nhà có lẽ cũng kiếm được không ít tiền. Nếu thật sự không được thì bán nhà này đổi căn nhỏ hơn đi, 300 vạn thì cũng có thể gom góp mà..."

Cô nhìn mẹ lệ rơi đầy mặt, sau đó nhìn qua ba đang buồn bực chẳng nói chi. Định theo nét mặt của họ tìm ra một câu trả lời thuyết phục.

"Kiều Kiều... Căn nhà này... căn nhà này lúc trước mua... người ta nói là có sổ hộ khẩu địa phương thì được giảm giá... Hơn nữa mẹ và ba con kinh doanh nhiều năm như thế không có mua bảo hiểm an sinh xã hội, còn thiếu nợ nữa, nên căn nhà này là vay tiền để mua. Lúc ấy dùng danh nghĩa của Lưu Vĩnh Quân để mua nhà, khoản vay trả trước cũng do nó vay... Vốn định kêu Lưu Vĩnh Quân sang tên giấy chứng nhận bất động sản qua cho chúng ta, nhưng sau đó Lưu Vĩnh Quân cử người đi cục bất động sản hỏi thì phải đợi trả hết khoản vay mới sang tên được. Ba mẹ cũng không nghĩ gì nhiều nên đợi đến bây giờ... Con ly hôn với nó giờ này thì làm sao mà Vĩnh Quân có thể sang tên nhà qua cho ba mẹ được..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Mẹ biết rõ mấy năm nay con phải chịu thiệt thòi... Nhưng nói đến cùng thì Lưu Vĩnh Quân đối xử với con cũng tốt mà... Kiều Kiều... mẹ và ba con có tuổi rồi, em trai con lại còn nhỏ. Những năm nay nhà chúng ta dãi nắng dầm mưa, vừa mới trải qua vài năm tốt đẹp... Nếu nhà còn không có mà lại gánh trên lưng một khoản nợ lớn như vậy, con để cho ba và mẹ phải sống thế nào đây..."

"Vĩnh Quân và ba mẹ không còn tức giận nữa rồi... Chỉ cần con chịu trở về sống hòa hợp với nó thì nó sẽ lập tức bỏ qua chuyện cũ, lập tức kêu người đem nhưng những hóa đơn kia tới, căn nhà cũng lập tức sang tên cho Lâm Siêu... Kiều Kiều... Vì mẹ và ba con... Con chịu thiệt thòi một chút, nói với Vĩnh Quân vài lời đi... Xem như mẹ và ba van con..."

Vương Hồng Mai nằm rạp trên đất, khóc không thành tiếng.

Trong tiếng khóc ấy còn có vài phần tính toán, nhưng bao hàm chính xác là kiểu người phụ nữ trung niên sợ hãi khẩn cầu.

"Chỉ cần hai đứa làm hòa với nhau... Chúng ta sẽ dần dà hòa hợp lại... Kiều Kiều... Mẹ và ba con nhiều năm như vậy sống không dễ dàng, con để cho ba mẹ thở một cái được không, qua vài ngày tốt lành đi..." Vương Hồng Mai nhìn đứa con gái từ đầu đến cuối không tỏ thái độ gì, kêu la thảm thiết như thể muốn lăn qua lăn lại trên đất.

"Cho nên muốn con hy sinh cuộc đời của mình để đổi lấy hạnh phúc của các người sao?" Lâm Kiều đã khóc đỏ mắt từ lâu: "Lúc mọi người làm chuyện này đều gạt con. Mỗi một khoản tiền mượn là đều dùng trên người các người. Mua nhà thì đừng nói chừa lại cho con một phòng, ngay cả một cái chìa khóa cũng không cho con. Hiện tại lại muốn con ở cạnh bên Lưu Vĩnh Quân chịu tra tấn, các người sống tiếp ngày tháng an nhàn của các người? Sao lúc vay tiền các người không nghĩ đến chuyện trả lại đi!"

"Bây giờ mày cũng muốn ba quỳ xuống đúng không!" Người ba Lâm Tiền Hào từ đầu tới cuối chẳng nói gì rốt cuộc cũng lên tiếng.

Bầu không khí trong nháy mắt dường như bị cứng lại. Lâm Tiền Hào đỏ mắt, còn Lâm Siêu vốn chẳng biết tình huống gì cũng ủ rũ cụp đuôi.

Cả nhà họ Lâm đều bị Lưu Vĩnh Quân dồn chết bên trong, anh ta ôm cây đợi thỏ, chỉ chờ Lâm Kiều chui đầu vào lưới.

"Không... Mọi người không nên ép con..." Tình huống đã sớm vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng và chấp nhận của Lâm Kiều. Cô cắn môi lặng yên rơi nước mắt, im lặng vài giây rồi chậm rãi nói: "Con muốn đi tìm Lưu Vĩnh Quân hỏi rõ ràng... Nhiều chuyện dồn lại một chỗ như vậy, không thể nào là trùng hợp được..."

Nói xong cô mở cửa đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đôi Môi Ướt Át

Số ký tự: 0