Đôi Môi Ướt Át

Chương 45

Đại Huyền

2024-07-23 17:37:46

Lâm Kiều vừa khóc vừa gọi xe đi về nhà cưới của mình và Lưu Vĩnh Quân.

Lúc gõ cửa mới nhận ra anh ta còn đi xã giao chưa về nên cô gọi một cuộc điện thoại.

Tuy điện thoại nhanh chóng được nối máy, nhưng giọng điệu của Lưu Vĩnh Quân ở đầu dây bên kia rất lạnh lùng, ngạo mạn. Anh ta để lại địa chỉ cho cô rồi nói cô có lời gì thì qua đó bàn bạc.

Lúc này Lâm Kiều mới ý thức được tình cảnh của mình hỏng bét thật rồi.

Trước khi kết hôn không đề phòng, sau cưới về mới phát hiện cơ thể Lưu Vĩnh Quân có vấn đề; sau khi kết hôn cũng không đề phòng, bây giờ bị người ta nắm chặt trong lòng bàn tay đến không thể nhúc nhích.

Cô cầm di động dựa vào cửa khóc rống, dằn xuống xúc động gọi điện cho Trần Hoài Xuyên dốc hết bầu tâm sự. Cô cắn môi, gắng sức lau khô nước mắt mình.

Cũng may mấy ngày nay Trần Hoài Xuyên bay đến Mỹ ăn sinh nhật mẹ anh, vậy nên tất cả những chuyện này mới có thể giấu diếm anh làm trong bí mật.

Vốn Lâm Kiều muốn bất chấp ly hôn với Lưu Vĩnh Quân, sau đó có thể quang minh chính đại ở bên Trần Hoài Xuyên.

Đương nhiên cô không nghĩ đến việc sẽ gả cho anh, dù sao nhà họ Trần cũng là thế gia quý tộc, cô là phụ nữ một đời chồng sao có thể si tâm vọng tưởng đây. Nhưng cô cũng chẳng muốn làm tình nhân bạn giường với anh, chờ đợi anh thi thoảng cưng chiều hoặc đòi hỏi từ anh thứ gì đó.

Cô chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương tốt đẹp với anh mà thôi. Dốc cạn sức lực, bất kể hậu quả, chẳng cầu ngày mai.

Cuối cùng nếu đột nhiên hết yêu mà chia tay thì cũng là một kết cục tốt đẹp.

Đã thưởng qua nhiều ngọt ngào như thế, chừng đó cũng đủ dư vị cho cô nhấm nháp cả đời này.

Nguyện vọng chỉ đơn giản như vậy mà cô đã dùng hết tất cả can đảm và sức lực, nhưng dường như không thể có được rồi.

Vốn muốn dùng sự chân thành khờ dại đi yêu một người hóa ra lại khó đến thế.

Người phụ nữ khóc đến hai mắt sưng đỏ chống người đứng dậy. Cuối cùng cô vẫn cầm túi lên, đi đến địa chỉ Lưu Vĩnh Quân nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhân viên phục vụ đưa Lâm Kiều đến cửa ghế lô của Lưu Vĩnh Quân.

Xuyên qua tấm cửa thủy tinh bóng loáng cô nhìn thấy mặt mày hớn hở của Lưu Vĩnh Quân khi được cả đám gái trai vây quanh. Uống rượu hát ca, vẻ mặt vô cùng sung sướng,

"Vợ, em đến rồi à." Lưu Vĩnh Quân thấy Lâm Kiều đi về phía mình thì làm như không có chuyện gì ôm người vào ngực, dáng vẻ cực kỳ ân ái thân mật.

"Ôi, bà Lưu đến kiểm tra rồi, tổng giám đốc Lưu phải dỗ dành thật tốt nha!" Mấy người đàn ông nhao nhao ồn ào.

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện." Lâm Kiều cảm thấy buồn nôn, cô lui về sau, tránh cánh tay đang đưa đến của Lưu Vĩnh Quân.

"Được. Mọi người uống trước đi, tôi đi ra ngoài dỗ vợ đã." Lưu Vĩnh Quân vui vẻ đến đắc ý vênh váo.

Mấy người có mặt hôm nay đều là nhà cung ứng hàng anh ta sắp ký hợp đồng, cả một đám thổi phồng nịnh bợ anh ta, làm cho anh ta có hơi lâng lâng. Hơn nữa thời gian trước anh ta tìm luật sư, biết được rằng trong chuyện ly hôn này mình chiếm ưu thế, vậy nên Lưu Vĩnh Quân cũng biết rõ rằng mình không cần hèn mọn cúi đầu trước mặt Lâm Kiều nữa.

Mặc dù ly hôn buộc phải chia một nửa tài sản cho Lâm Kiều, thế nhưng chuyện bán khống[1] tài sản này đối với Lưu Vĩnh Quân cũng không khó. Tuy có hơi phiền một chút nhưng anh ta không chỉ làm cho Lâm Kiều một phân tiền cũng không chiếm được, mà ngay cả ba mẹ Lâm mấy năm nay ăn được bao nhiêu cũng phải nhổ hết ra.

"Lưu Vĩnh Quân, chuyện tôi và anh ly hôn không cần kéo ba mẹ tôi vào."

"Vợ à, em nói mấy lời này làm anh buồn lắm đó." Lưu Vĩnh Quân cầm ly rượu uống một ngụm, cười đắc ý: "Anh còn thành tâm đi tìm ba mẹ vợ giúp đôi mình hòa giải, cứu vãn hôn nhân của chúng ta. Anh nói rồi, chỉ cần em chịu trở về thì anh sẽ bỏ qua chuyện cũ."

"Ba mẹ tôi thiếu tiền anh thì tôi sẽ kêu họ trả lại cho anh. Nhưng chuyện căn nhà, Lưu Vĩnh Quân, anh không thấy mình vô liêm sỉ lắm hả?" Lâm Kiều không có kiên nhẫn ở đây thảo mai với Lưu Vĩnh Quân. Cô hơi kích động, tâm trạng cũng rối loạn, thầm nghĩ phải xé tấm màn che này ra.

"Nếu không phải năm đó tôi đưa ba mẹ cô lên thành phố phát triển, đừng nói là nhà cửa, chuyện ba mẹ cô có phá sản hay không còn khó nói kìa. Lâm Kiều, cô vẫn cho rằng ba mẹ cô không cần vay tiền thì vẫn có thể đặt cọc mua căn nhà nhỏ kia sao? Tôi vì nhà mấy người tận tâm tận lực, giờ cô xem đi, cả ông trời cũng giúp tôi."

"Anh đê tiện vô sỉ! Rõ ràng là anh đã tính toán từ lâu rồi..." Lâm Kiều thẹn quá hóa giận túm ống tay áo của Lưu Vĩnh Quân, lệ trong mắt không cách nào kìm lại mà rơi xuống.

[1]: Bán không trong tài chính nghĩa là kiếm lợi nhuận từ sự sụt giảm của cổ phẩn hay trái phiếu. (Wiki). Ở đây tác giả đang đề cập đến chuyện căn nhà. Lưu Vĩnh Quân vay tiền mua lúc giá nhà còn thấp, bây giờ giá nhà tăng gấp 5 gấp 6 thì bán đi. (Nhà vẫn do Lưu Vĩnh Quân đứng tên.)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đôi Môi Ướt Át

Số ký tự: 0