Đợi Một Cơn Mưa Lớn - Bồ Mễ Áo
Chương 4
Bồ Mễ Áo
2025-02-18 09:31:50
"Không ngờ cậu còn là người đam mê leo núi đấy."Tất nhiên rồi, vì ngay cả tôi cũng không ngờ.Từ nhỏ đến lớn, ngọn núi cao nhất tôi từng leo qua là một gò đất cao hơn năm mươi mét trước cửa nhà. Sau này người ta quy hoạch nó vào một công viên mới xây, còn làm thêm cầu thang đàng hoàng và bắt đầu thu phí vào cửa.Dương Tố lại nói: "Nhưng đi một chuyến như thế tốn kém lắm nhỉ? Chỉ riêng tiền xe khứ hồi cũng mất cả ngàn tệ rồi. Sau khi về thì định thế nào, đi làm à?""Cứ đi trước rồi tính sau, chuyện sau khi về... về rồi hãy nghĩ."Nghe tôi nói xong, anh ấy bật cười, giọng điệu có chút trêu chọc: "Người ta bảo phải lo xa trước khi trời mưa, cậu thì hay rồi, làm ngược lại. Đến lúc kẹt giữa đường mà không quay về được thì khổ."Tôi đáp: "Mỗi người có cách sống của riêng mình. Tôi còn chưa mua vé, cũng chưa chuẩn bị gì cả, thậm chí còn chẳng biết mình có leo lên được hay không. Còn chuyện quay về, đó là chuyện sau khi lên đến đỉnh rồi hẵng tính. Người ta cũng nói rồi đấy, đi một bước tính một bước. Tôi định phó mặc tất cả cho ông trời, dù sao ông ấy cũng có tiếng nói quyết định hơn tôi nhiều."Nói xong tôi thấy sảng khoái, nhưng Dương Tố thì chỉ há miệng như định nói gì đó, rồi lại thôi. Mãi đến khi xe sắp về đến nhà, anh mới đột nhiên đánh thức tôi:"Hai tuần nữa có một lễ hội âm nhạc bên bờ biển, cậu có muốn đi không?""Không đi." Tôi nhắm mắt trả lời. "Tôi ghét ồn ào.""Vậy à, xem ra lại phải đi một mình rồi.""Tùy tiện tìm một người bạn đi cùng không phải là được sao?""Tôi cũng giống cậu, coi như là dân tứ xứ nửa mùa... Cậu cũng biết đấy, phố Bắc Độ toàn là người già sinh sống. Tôi tuy có quen ông chủ tiệm tạp hóa, thỉnh thoảng tán gẫu được đôi câu nhưng cũng không thể mong ông ấy đi nhảy trong lễ hội âm nhạc cùng tôi được.""Nhảy sao..." Nghe thôi cũng thấy không hợp với tôi chút nào. "Thế thì tôi càng không dám đi rồi.""Nhưng tôi bình thường không nhảy, tôi thích đứng trên đài quan sát xa xa để nhìn hơn."Chuyện trò đến đây thì tôi cũng không còn buồn ngủ nữa. Tôi rút điện thoại ra xem vé tàu đi Tây Tạng.Kế hoạch của tôi là đi tàu đến Lhasa trước, sau đó chuyển sang Xigazê, rồi từ đó đến huyện Châu Phong, thẳng đến Everest. Mà Nghiêu Thanh nằm ở khu vực gần như cực đông của bản đồ, số lượng chuyến tàu không nhiều, chuyến gần nhất là tối nay, rõ ràng tôi chỉ có thể chọn chuyến sau.Chuyến sau là mười ngày nữa.Thấy anh nhìn tôi bằng ánh mắt mong chờ, tôi nghĩ... nhân tiện đi một chuyến đến lễ hội âm nhạc cũng không phải chuyện gì quá khó."Trước khi đi thì nhớ gọi tôi, nhưng nói trước... tôi không nhảy đâu."Anh đồng ý rất nhanh: "Được."Có lẽ chỉ là ảo giác của tôi, nhưng từ sau khi tôi đồng ý đến tận lúc xe dừng trước cửa nhà, tâm trạng của anh có vẻ rất tốt, như thể có người đi cùng đến lễ hội là một chuyện đáng để vui mừng vậy.Tôi không khỏi suy đoán, liệu nghề nghiệp trước đây của anh có liên quan gì đến chuyện này không. Nhưng vì sợ vô tình chạm vào vết thương lòng của người khác, tôi vẫn không mở miệng hỏi.Xe đỗ lại giữa cơn bão và mưa lớn. Cây hòe cao lớn trước cổng nhà bị gió quật nghiêng ngả. Cánh cửa nhà tôi ẩn mình trong màn mưa dày đặc, lặng lẽ đứng đó chờ đợi.Lần gần nhất tôi có cảm giác này là khi ngồi sau xe đạp của chị gái. Hôm đó chợ rất đông, tôi ôm chặt eo chị, còn chị thì bảo tôi giữ lấy bó khoai mỡ to bằng nửa người đừng để rơi xuống đất.Bó khoai dọc đường cứ nghiêng dần, tôi giữ đến mức tay sắp trật khớp, suýt chút nữa buông tay, nhưng khi ngẩng đầu lên, thấy cánh cửa quen thuộc từ xa, tôi chỉ nghĩ: về đến nhà rồi, cố thêm chút nữa, sắp về đến nhà rồi.Vậy là tôi bám chặt lấy bó khoai cho đến khi còn cách cửa nhà vài trăm mét. Nhưng ngay khi đến nơi, sợi dây nhựa buộc khoai cũng đứt lìa, củ khoai lăn lóc khắp mặt đất, có một củ còn gãy làm đôi. Mấy quả táo và cam tôi cầm trên tay cũng rơi tán loạn.Nhưng điều đó không quan trọng. Vì tôi đã về đến nhà.Dương Tố hỏi: "Bây giờ về nghỉ, hay muốn ngủ thêm một lát?""Đừng nhắc đến ngủ nữa. Ngủ một lát thôi mà như lăn vào hố bùn vậy, người ngợm khó chịu muốn chết.""Mang ô theo chứ?""Có mang." Tôi tháo dây an toàn, mở cửa xe. "Nhưng bay mất rồi."Nói xong, tôi liền chạy vội về phía nhà, sợ anh lại lôi từ đâu ra một cây ô khác đưa cho tôi, như vậy thì tôi lại phải nghĩ cách trả, mất công.Vừa vào nhà, việc đầu tiên tôi làm là cởi bỏ quần áo ướt sũng, thậm chí còn không đợi bình nóng lạnh đun nước xong, lập tức chui vào phòng tắm tắm nước lạnh.Cửa sổ đóng kín, cửa chính cũng đóng, quần áo phơi đã được thu vào, bên ngoài không có chiếc xe nào đậu. Tôi và căn hộ mấy chục mét vuông này đều rất an toàn. Cảm giác này thật sự không tệ.Cộc cộc cộc—Bọt xà phòng trên tóc còn chưa kịp xả sạch, bỗng có tiếng gõ cửa.Tiền điện, tiền nước đều vừa nộp cách đây mấy ngày, tôi cũng không gọi đồ ăn hay đặt hàng gì cả. Hơn nữa bên ngoài trời mưa lớn như thế, tôi thật không nghĩ ra ai lại đến vào lúc này.Rèm cửa phòng khách khép chặt, tôi tiện tay túm một chiếc khăn tắm quấn quanh người, đi đến cửa hỏi:"Ai đấy?""Là tôi, Dương Tố."Không đợi tôi hỏi tiếp, anh đã giải thích:"Nhà tôi bị dột, tôi gọi thợ sửa đến rồi, nhưng thời tiết thế này anh ta cũng không chắc khi nào mới tới. Tôi có thể vào nhà cậu ngồi tạm một lát không?"Ngay sau câu nói đó là một tiếng sét chói tai. Tia chớp rạch ngang bầu trời, khiến cả thành phố bừng sáng trong chốc lát.Tôi không kịp nghĩ nhiều, vội mở cửa: "Vào đi đã..."Sau đó, tôi nhìn thấy nụ cười trên mặt anh cứng đờ lại. Ánh mắt quét nhanh qua người tôi rồi lập tức dời đi chỗ khác. Dưới ánh đèn trong nhà, vành tai anh có vẻ hơi đỏ lên.Tôi chợt nhớ ra một chuyện. Hình như anh từng nói... mình thích đàn ông.Vậy thì tôi ăn mặc thế này... có vẻ không ổn lắm.Tôi bỗng thấy hơi xấu hổ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, kéo anh vào nhà rồi đóng cửa lại."Tôi đi thay đồ đã... anh ngồi chờ một chút."Anh gật đầu, ánh mắt lảng tránh. Cảnh tượng này thực sự có chút hài hước, Dương Tố cố giữ vẻ nghiêm túc, không biểu lộ cảm xúc, nhưng ngón tay lại vô thức siết chặt lấy vạt áo, rõ ràng là đang luống cuống.Tôi không nhịn được bật cười, vừa đi vào phòng ngủ vừa trêu chọc anh:"Xem ra anh đúng là chưa từng yêu đương thật. Nếu không biết anh hai mươi sáu tuổi, tôi còn tưởng anh mới mười sáu cơ đấy.""À... cũng coi như có rồi, nhưng là từ rất lâu trước." Dương Tố thở dài, giọng điệu lộ vẻ hoài niệm. "Hồi cấp ba, có một cô bé lớp bên tỏ tình với tôi, tặng kẹo mấy hôm liền, tôi mơ mơ màng màng liền đồng ý.""Thật sao?" Tôi phụ họa theo, mặc xong quần áo rồi rót cho anh một cốc nước nóng. "Rồi sau đó thì sao?""Sau đó à... cô ấy chia tay tôi." Dương Tố hờ hững kể tiếp. "Bảo tôi làm gì cũng chậm chạp như thằng ngốc đầu làng, quá cứng nhắc.""Ha ha ha ha ha ha ha!" Tôi bị câu chuyện của anh chọc cười. "Giờ thì không nhận ra nữa đấy, tôi thấy anh cũng... khá chu đáo mà. Còn mang ô đến cho tôi, rồi chạy đến bệnh viện tìm tôi nữa.""Có thể là do ngủ một giấc dậy thì nhất thời lên cơn điên." Anh nói. "Bỗng nhiên nhận ra từ trước đến nay mình chẳng có chút tình cảm nào với người khác. Dù là người thân hay bạn bè, lúc nào cũng có người nói tôi là kẻ vô tâm. Nghĩ lại thì đúng là như vậy. Nhưng đến khi tôi muốn gần gũi với ai đó, gia đình đã rời xa, bạn bè cũng bỏ đi hết, còn tôi thì không hiểu sao lại định cư ở cái nơi này.""Không hiểu sao?"Tôi không hiểu ý của anh. Người ta đi đâu cũng phải có mục đích, có nhà mà không về, vậy chỉ có thể là ngốc nghếch.Ít nhất, tôi nghĩ vậy."Tôi vốn đến đây để tìm luật sư. Thành phố lớn mà, chắc chắn đáng tin hơn ở huyện nhỏ của tôi.""Anh định kiện ai à?""Ừ, kiện. Kiện bố tôi, và kiện cả bạn tôi, hai vụ liền."Tôi nhận ra chủ đề này có phần nhạy cảm. Không biết giữa tôi và anh đã thân thiết đến mức có thể nghe chuyện riêng tư trong nhà hay chưa, vậy nên định cắt ngang.Thế là tôi nói: "Hình như người anh cũng bị ướt rồi, để tôi tìm cho anh bộ đồ thay, kẻo lại cảm lạnh."Tôi vừa đứng dậy thì Dương Tố đột ngột túm lấy tay tôi, kéo tôi ngồi xuống trở lại."Tôi bức bối quá, cậu nghe tôi nói một chút nha.""Ờ..." Tôi đành ngồi xuống nghe tiếp.Tôi tiện tay lấy một chiếc chăn phủ lên người anh. Gió bên ngoài luồn qua khe cửa sổ, thổi vào trong nhà, khá lạnh."Từ khi tôi còn nhỏ, bố tôi đã suốt ngày rượu chè, dính vào cờ bạc, nợ nần chồng chất hơn chục vạn. Khi đó sự nghiệp của tôi mới bắt đầu có chút khởi sắc, vừa lĩnh thưởng cuối năm liền mua một chiếc xe không quá đắt..."Tôi quan sát nét mặt anh, chuẩn bị nói vài câu an ủi, nhưng trông anh vẫn khá bình tĩnh, giọng điệu cũng đều đều:"Ông ta lén bán căn nhà của gia đình mà tôi không hề hay biết. Hôm đó, mẹ tôi vừa khóc vừa gọi điện cho tôi, bảo tôi mau về đi, có người đến đòi nợ, còn có người đến thu nhà, định đuổi bà ấy ra ngoài.Tôi đặt vé máy bay sớm nhất. Trên đường về, tôi đã nghĩ kỹ rồi, mất nhà thì thôi, cùng lắm tôi đón mẹ sang đây sống với tôi. Nhưng khi tôi về đến nơi thì không tìm thấy bà ấy nữa, gọi điện cũng không ai nghe. Tôi liền lái xe đi tìm.""Tìm được không?""Tìm được..." Anh ta chậm rãi nói. "Hôm đó, tôi lái xe đến một ngã tư, nơi đó đã bị giăng dây cảnh giới, bên cạnh còn đậu một chiếc xe cứu thương. Tôi nhìn thấy có người nằm trên cáng cứu thương bị khiêng đi."Anh dừng lại, một lúc lâu không nói gì nữa, như thể linh hồn đang trôi dạt đến một nơi xa xôi. Tôi vừa thấy lúng túng, vừa cảm thấy anh thật sự không may mắn, cũng hơi đáng thương."Đó là mẹ anh sao?" Để câu chuyện tiếp tục, tôi khẽ hỏi, còn dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào người anh."Ừm... Cậu có thể tưởng tượng không? Khi đó trên mặt đất toàn là máu, còn có những thứ... vương vãi. Tôi không chắc đó là tay chân hay thứ gì khác, chỉ biết suýt nữa thì tôi ngất xỉu. Sau đó tôi chạy lên xe cứu thương, đi theo vào bệnh viện, xe của tôi cứ thế bỏ lại giữa đường. Đến khi mẹ tôi được đưa vào phòng cấp cứu, tôi mới đột nhiên nhớ ra, cậu biết không, tôi còn chưa rút chìa khóa xe nữa.""Tôi liền gọi cho bạn mình, nhờ cậu ta giúp tôi lái xe đến đâu đó đỗ tạm. Cậu ta đồng ý, rồi sau đó... chiếc xe của tôi biến mất luôn. Cậu ta lái đi mất, còn chặn hết mọi liên lạc với tôi.""Kết giao bạn bè không cẩn thận."Tôi tổng kết một câu: "Phải chọn bạn mà chơi.""Nhưng chuyện này rất kỳ lạ." Lần đầu tiên tôi thấy biểu cảm của anh không còn dửng dưng nữa. Trên mặt Dương Tố xuất hiện thứ cảm xúc khác, vừa hoang mang, vừa đau khổ, vừa không cam lòng, đan xen rối loạn, cuối cùng hình thành một nét mặt khó tả."Khi tôi học đại học, trên cổ tôi mọc một khối u, phải nhập viện một tuần. Khi đó cũng chính cậu ta chăm sóc tôi, thậm chí còn giúp tôi ứng trước hai vạn, sau đó đút tôi ăn, lau tay lau chân cho tôi. Cũng vì vậy mà tôi mới nhận ra mình thích con trai. Nếu cậu ta không có bạn gái thì có khi tôi đã tỏ tình rồi."Nói đến đây, anh bật cười chua chát, quay sang nhìn tôi, vẫy tay:"Tôi không hiểu, cậu nói xem... rốt cuộc là vì sao chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro