Đợi Một Cơn Mưa Lớn - Bồ Mễ Áo
Chương 5
Bồ Mễ Áo
2025-02-18 09:31:50
"Đây đúng là một câu hỏi hay, có lẽ anh nên đi hỏi mấy người học tâm lý xem sao. Tôi vẫn còn đơn thuần lắm, không hiểu đâu."Tôi nhún vai, ném lại câu hỏi mà anh vừa đặt ra cho mình. Dù sao tôi cũng không có tư cách phát biểu về chuyện này."Không sao... Sau đó mẹ tôi vào ICU, chỉ trong hai ngày đã tốn đến năm con số. Tiền tiết kiệm của tôi nhanh chóng cạn sạch... Con người vất vả kiếm tiền, năm này qua năm khác tích cóp từng chút một, vậy mà chỉ trong vài ngày, số dư tài khoản chỉ còn lại một con số lẻ.""Hết tiền rồi thì lại kiếm được."Tôi cố an ủi anh bằng một câu nói nhạt nhẽo, dù chính tôi cũng biết đó chỉ là lời vô nghĩa."Hết tiền rồi có thể kiếm lại, nhưng đến lúc đó, người cũng không còn nữa.""...Tôi đi lấy cho anh bộ đồ khác nhé—cái ghế sofa yêu quý của tôi hơi ướt rồi."Anh lập tức bật dậy, dáng vẻ có phần hoảng hốt, cầm lấy tấm chăn tôi đưa lúc nãy mà lau lau chỗ ngồi. Nhưng làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ khiến anh trông càng vụng về hơn. Thế mà anh vẫn làm rất nghiêm túc, trông thật ngốc.Tôi tìm cho anh một bộ quần áo đã lâu không mặc, vì mua hơi rộng nên gần như chưa từng dùng đến. Tôi nhét bộ đồ vào lòng anh, đẩy anh vào phòng ngủ của mình rồi đóng cửa lại.Từng khe hở trên cửa sổ vẫn không ngừng rỉ nước, tôi kiếm vài cái khăn lau nhét vào. Gió giật mạnh làm cửa kính rung lên bần bật, mưa trút xuống xối xả, từng hạt bị gió ép chặt vào kính rồi vỡ tung, trượt dài thành những vệt nước.Lạnh thật đấy."Anh gọi thợ sửa rồi mà, sao vẫn chưa tới?""Anh ta vừa bảo không đến được, bên ngoài mưa to quá.""Vậy giờ phải làm sao?""Cứ để nó dột vậy đi, trời nắng rồi dọn dẹp sau... Nếu cậu đồng ý cho tôi ở lại đây.""Tôi không có ý kiến gì cả, chỉ cần đừng ngủ trên giường tôi là được."Chúng tôi ngầm hiểu với nhau rằng không cần tiếp tục bàn về chuyện trước đó nữa. Sau đó, chúng tôi nói linh tinh về đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.Tôi vào bếp rán hai quả trứng, nấu một nồi canh. Lúc đầu, anh đứng tựa vào khung cửa, có vẻ muốn giúp đỡ, nhưng chẳng có việc gì để làm, thế là lại chạy ra phòng khách quét dọn, lau bàn.Có lẽ anh đã nhìn thấy gì đó. Đến tối, khi ăn cơm, anh đột nhiên hỏi tôi:"Cậu sống một mình ở đây à? Gia đình cậu đâu?""Họ ở một nơi rất xa." Tôi đáp."Sao cậu không về đó làm việc?""Họ ở trên trời. Nếu muốn về đó thì tôi phải tu tiên trước đã.""...Xin lỗi.""Không sao.""Sau này cậu định làm gì?""Đi leo núi, chinh phục Everest.""Sau đó thì sao?""Ai mà biết có 'sau đó' hay không, để sau rồi tính.""Cậu không định quay về à?"Tôi không đoán được câu này có ý gì. Anh đang nói về định cư? Hay muốn hỏi rằng sau khi xuống núi, tôi sẽ đến nơi khác? Hay là...Tôi không hiểu lắm, nên không trả lời, chỉ im lặng cắn một miếng trứng rán."Thẩm Nhân? Cậu có nghe tôi nói không?""Ừm.""Ở lại đi.""...Ừm." Tôi đáp hờ hững, chỉ mong nhanh chóng kết thúc chủ đề này. "Sau này tôi sẽ quay lại Nghiêu Thanh chơi, cảnh biển bên đó đẹp lắm...""Tôi không bảo cậu ở lại đây. Cậu muốn đi đâu cũng được, nhưng đừng lên Everest."Thìa khuấy nhẹ bát cháo nóng hổi, tôi cúi đầu. Tôi biết anh đang nhìn mình, là kiểu nhìn chằm chằm không nhúc nhích, có lẽ đang đợi tôi ngẩng lên đáp lại. Nhưng tôi không muốn tranh luận với anh.Anh chẳng là gì với tôi cả, một người không quan trọng. Tôi tự nhủ mình nên từ chối như khi đối mặt với những khách hàng ngang ngược, bảo anh đừng xen vào chuyện của tôi.Nhưng ngoài trời, sấm rền vang dội, mưa gió điên cuồng. Tôi không thể làm ngơ trước cảnh tượng ấy, cũng như không thể làm ngơ trước chiếc ô anh đưa ra giữa cơn mưa như trút nước, hay bóng dáng trong sảnh bệnh viện hôm đó—một người đã đến vì tôi.Đã rất lâu, rất lâu rồi... không có ai đưa tôi về nhà mà không đòi hỏi bất cứ điều gì.Thế nên tôi chỉ có thể nói: "Trong phòng anh có gì quan trọng thì nhớ bọc lại, đừng để bị ướt.""Tôi không nói về chuyện đó.""Anh lấy tư cách gì để quản tôi? Bạn bè? Người thân? Tôi nói thật, ngay cả họ cũng rất ít khi quan tâm đến tôi."Có lẽ lời tôi hơi nặng nề, anh thoáng ngây người. Nhưng nổi giận là cách nhanh nhất để kết thúc một cuộc trò chuyện, nhất là với những người chưa quá thân thiết.Dù tôi không cảm thấy giọng điệu của mình quá gay gắt hay giận dữ, nhưng cách này vẫn hiệu quả."...Xin lỗi. Cậu cứ coi như tôi chưa nói gì đi.""Không có gì."Vậy là chuyện này cứ thế trôi qua một cách hời hợt.Đêm đó, tôi ngủ trong phòng, còn anh nằm trên ghế sofa ngoài phòng khách. Trong nhà chẳng có thứ gì đáng giá, tôi ngủ rất sâu, hình như còn mơ nữa.Và từ đó, những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra.—Sáng hôm sau tỉnh dậy, ngoài cửa sổ vẫn là một màu xám xịt, mưa đã nhỏ hơn, gió cũng nhẹ đi, nhưng mấy chiếc lá dính trên cửa kính chứng tỏ đêm qua không yên bình chút nào.Tôi mở điện thoại ra xem, đã là tám giờ hai mươi bảy phút."Tỉnh rồi?"Lúc này có người đẩy cửa bước vào, đặt một cốc nước ấm lên đầu giường. Tôi nhìn người tự ý vào phòng mình mà không hiểu gì, hỏi anh: "Anh vào đây làm gì?""Tối qua cậu ho rất to, tôi nghe thấy từ phòng khách.""Ồ, chắc là bị cảm rồi.""Tôi gọi mà cậu không trả lời, sáng nay gõ cửa, gõ mãi cũng không ai mở, nên tôi tự ý vào đây."Tôi nhìn về phía đầu giường, ở đó có một chiếc nhiệt kế và một vỉ thuốc ibuprofen, không phải đồ của tôi."Cảm ơn.""Nhớ uống thuốc đúng giờ, không có gì thì tôi đi trước.""À... nhà anh...""Thợ sửa chữa đến rồi."Nói xong, anh liền đi thẳng, không ngoái đầu lại. Bộ quần áo thay ra hôm qua được xếp gọn gàng trên ghế sô pha, phòng khách đã được dọn dẹp, bếp cũng được lau chùi sạch sẽ, sàn nhà dính đầy bùn đất hôm qua giờ bóng loáng.Những ngày sau đó, anh không đến đây nữa, nhưng thỉnh thoảng gửi tin nhắn hỏi tôi đã đỡ cảm chưa. Tôi đoán chắc anh bận chạy xe kiếm tiền, nhưng mấy ngày nay trời mưa, có lẽ đường sẽ trơn trượt...Mà cũng không phải chuyện tôi nên lo lắng.[Thẩm Nhân]: Nhà anh sửa xong chưa?[Dương Tố]: Hiện tại thì xong rồi, nhưng một góc khác lại hơi rỉ nước, nếu mưa thêm hai ngày nữa chắc cũng dột thôi.[Thẩm Nhân]: Chắc sắp nắng rồi.Tầm hơn bảy giờ tối, tôi đứng bên cửa sổ, thấy một chiếc xe quen thuộc lái vào con đường trước nhà mình. Tôi mở cửa sổ ra, chiếc xe dừng trước một tiệm tạp hóa bán thuốc lá và rượu.Tôi đóng cửa sổ lại, cũng không nhìn thêm nữa, chủ yếu là sợ bị anh thấy rồi chào hỏi, sau đó lại phải nói chuyện vài câu, như thế rất nhàm chán.Căn phòng sau khi được dọn dẹp có vài thay đổi tinh tế, đồ đạc bị di chuyển nhưng không nhiều. Chậu cây bên trái chuyển sang bên phải, cái cốc trên bàn trà được đặt lên bàn ăn, đống gối tựa vốn xếp lộn xộn giờ ngay ngắn thành một hàng.Mỗi lần tôi chỉnh chúng về chỗ cũ, đều nhớ đến kẻ khởi xướng mấy chuyện này. Chẳng lẽ đây là mục đích của anh? Nhưng tôi cũng không đoán ra được động cơ của anh là gì.Một lát sau, tôi vén rèm lên, chiếc xe kia đã khuất khỏi tầm nhìn, nhưng khi thu mắt lại, tôi chợt phát hiện trên bệ cửa sổ ẩm ướt có một bó hoa màu hồng.Giữa bó hoa, có một bông nổi bật nhất, đọng nước mưa đang nở rộ.Có thể ai đó vô tình để ở đây, tôi nghĩ. Thế nên tôi mở cửa sổ, nhìn sang hai bên, không thấy ai.Tôi cũng không bận tâm, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có người đến lấy, người tặng hoa sao có thể để người nhận chờ quá lâu chứ?Tôi kéo rèm lại lần nữa, đúng lúc đó điện thoại trên bàn rung lên."Dương Tố?""Là tôi... cậu thấy chưa?""Thấy gì cơ?""Hoa.""Hoa? Hoa gì?"Đến đây tôi vẫn chưa phản ứng kịp, cho đến khi anh nói tiếp:"Màu hồng, ở giữa có một bông hồng, đặt trên bệ cửa sổ nhà cậu, bên phải."Tôi giật nảy mình, đùi đập vào bàn, suýt làm đổ cái cốc trên đó."Tặng tôi?""Ừ, tặng cậu.""Tặng tôi?!" Tôi xác nhận lại, bước nhanh đến bệ cửa sổ, cẩn thận cầm bó hoa lên."Tổng cộng chín bông, một bông mua, mấy bông còn lại hái ở bờ sông.""Hái hoa bị phạt tiền đấy." Tôi không biết đầu óc mình có vấn đề gì không mà lại buột miệng câu này, nhưng rất nhanh đã nhận ra mình nói năng lộn xộn: "Không phải, ý tôi là... anh tặng tôi hoa làm gì?"Tặng hoa, tặng cho người yêu, tặng người đã khuất, tặng thầy cô, tặng cha mẹ. Tôi nghĩ xem mình thuộc loại nào, nghĩ mãi, cuối cùng cảm thấy, nếu anh muốn nhận tôi làm bố, cũng không phải không được."Không có gì, chỉ là lúc đi ngang qua thấy mấy bông hoa này bị gió thổi tứ tung, bờ sông còn sót lại mấy bông, bị gãy mất một nửa, nên tôi nhặt về thôi."Tôi còn chưa kịp trả lời, anh đã nói tiếp: "Còn nữa, tôi muốn theo đuổi cậu."Theo đuổi tôi?Chuyện này còn khó tin hơn việc tôi được tặng hoa. Lúc nhỏ tôi từng bị gà đuổi, lớn hơn một chút thì bị ngỗng đuổi, lên cấp ba thì suýt bị một chiếc xe tải không có mắt cuốn vào gầm.Nhưng khi đó tôi trộm trứng gà, chọc vào mông ngỗng, đi đường thì ngủ gà ngủ gật—mấy chuyện đó đều có lý do cả. Chỉ có lần này, bị người ta theo đuổi đến quá bất ngờ.Thích đàn ông thì cũng đâu thể cứ gặp một người là thích ngay được.Tôi khẽ chạm vào cánh hoa trong bó. Ngoài đóa hồng ở giữa còn nguyên vẹn ra, mấy bông còn lại đều mềm oặt, có bông gần như rụng hết cánh, trông rất tội nghiệp.Nhận cũng không được, mà không nhận cũng chẳng xong. Cuối cùng, tôi giơ tay đặt bó hoa lên bệ cửa sổ trong nhà, quệt vạt áo lau qua mấy giọt nước mưa đọng trên cánh hoa rồi nhanh chóng rời khỏi đó.Cứ coi như gió thổi bay vào đi."Thẩm Nhân," trong điện thoại vang lên giọng Dương Tố: "Cậu nghe không đấy?""Ừm...""Chiều ăn gì?""Không biết.""Bông cải xanh?""Không thích.""Đậu que?""Càng không.""Cải thảo? Nấm kim châm? Cần tây, hay thịt xào?""... Anh định làm gì?""Hôm trước tôi đến nhà cậu, thấy góc tường chất hai thùng mì gói, một thùng bò hầm, một thùng dưa chua. Bình thường cậu chỉ ăn mấy thứ đó thôi à? Những món đó ít ăn một chút thì hơn...""Dương Tố," tôi ngắt lời màn càm ràm vô duyên vô cớ của anh, "Rốt cuộc anh muốn gì?"Thật ra có một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đã muốn nghe anh nói tiếp. Đã lâu lắm rồi không có ai càm ràm tôi như thế. Càm ràm đôi khi hơi phiền thật, nhưng đó cũng là đặc quyền của những người có gia đình.Giờ tôi sắp đi tìm người nhà của mình rồi, tôi muốn nghe họ càm ràm, chứ không phải một người đàn ông mới quen chưa lâu."Thật ra tôi biết nấu mấy món đơn giản, cậu có muốn thử không?"Tôi vừa định nói "Không cần, đừng đến", thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi vội vàng cúp máy và mở cửa ra, nhưng không để anh vào nhà.Tôi nghĩ mình nên tỏ vẻ nghiêm túc một chút, để anh biết tôi thật sự không có ý đó. Nhưng cửa vừa mở ra, một làn hương thơm đã tràn vào. Tôi còn chưa kịp nói gì, cổ họng đã bất giác nuốt nước bọt.Dương Tố giơ lên một túi giấy dầu còn bốc khói, hỏi tôi: "Vịt xào dầu trà, tiệm ở đầu ngõ hay xếp hàng ấy. Tôi chờ nửa tiếng mới mua được."Ôi trời, đúng là một bài toán khó.Trước đây, khi chị tôi còn sống, tôi thường cầm tiền tiêu vặt đi xếp hàng mua món này. Tiệm rất đông khách, chiều tầm năm giờ là bán hết sạch.Sau này chị mất rồi, tôi ăn một mình không hết, cũng chẳng có tâm trạng đi xếp hàng. Hơn nữa, món vịt xào dầu trà ở đó không rẻ, một con đủ để tôi ăn mì gói ba ngày.Tôi không nhớ Dương Tố vào nhà bằng cách nào, hình như theo mùi thơm trôi vào thì phải. Dù sao thì, mười phút sau, tôi đã ngồi ở bàn ăn, đeo găng tay ni lông, trong bếp vang lên tiếng máy hút khói. Không quá ồn ào để khiến người ta phiền lòng, nhưng cũng không thể phớt lờ.Dầu trong chảo xèo xèo, vá kim loại chạm vào đáy chảo vang lên những tiếng leng keng. Anh thỉnh thoảng ló đầu ra hỏi tôi có thích ăn mặn không, có ăn ngò không, có ăn cay không.Tôi đáp lời một cách miễn cưỡng, mắt vẫn dán vào chiếc đùi vịt bóng dầu trong túi giấy."Không cần đợi tôi, cậu ăn trước đi."Anh đi tới, nhét vào tay tôi cái đùi vịt mà tôi đã thèm thuồng từ nãy đến giờ.Chỉ lần này thôi.Tôi thầm nhủ trong lòng: Chỉ lần này thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro