Đợi Một Cơn Mưa Lớn - Bồ Mễ Áo
Chương 6
Bồ Mễ Áo
2025-02-18 09:31:50
Tôi ăn uống thỏa thích mà không nhận ra rằng, đây là lần đầu tiên sau bốn năm tôi nghiêm túc ngồi xuống bàn ăn, bát đũa, thìa đều đủ cả, thậm chí còn có một người ngồi bên cạnh liên tục gắp thức ăn cho tôi."Đừng bỏ thêm vào bát tôi nữa." Tôi cầm bát quay sang một bên, nhất quyết vạch rõ ranh giới tại đây, giữ ở mức bạn bè bình thường, có thể cùng nhau ăn cơm, nhưng không thể tiến xa hơn."Đũa của tôi còn chưa dùng mà." Anh giải thích, nhân lúc tôi không để ý, lại lén gắp một miếng thịt gà bỏ vào chén cơm của tôi."Vậy anh mau dùng đi, dùng rồi thì đừng gắp vào bát tôi nữa.""Được."Anh sảng khoái đồng ý, hơn nữa thật sự không làm thêm hành động nào quá giới hạn. Hai chúng tôi cứ thế ăn hết bữa cơm không rõ là bữa trưa hay bữa tối trong im lặng. Sau khi tôi ăn xong, anh còn tự nhiên thu dọn bát đũa của tôi."Để trong bồn rửa nhé?"Tôi lập tức lao vào bếp, muốn kéo anh ra khỏi chỗ đó: "Anh cứ để đấy đi, tôi rửa, tôi rửa."Nhưng trước khi tôi kịp chạm vào nước, anh đột nhiên nắm lấy tay tôi, xoay người một cái, thuận thế đặt tay lên lưng tôi đẩy ra ngoài."Lễ hội âm nhạc sắp bắt đầu rồi." Anh nói. "Chúng ta đi thôi.""Hả?" Tôi sững sờ, bước chân khựng lại, chợt nhớ đến lời hứa đã bị mình quẳng ra sau đầu từ lâu. Tôi muốn đổi ý, nhưng lại thấy như vậy không được đạo đức cho lắm, dù gì cũng đã ăn cơm anh nấu."Không muốn đi à?" Anh dường như nhận ra sự do dự của tôi, buông tay ra, quay đầu đi, trong mắt lại có chút hụt hẫng, trông hơi thất vọng. Rồi anh bình tĩnh chỉnh lại tay áo."Thế thì thôi vậy." Anh nhướng mày, khóe miệng hơi cong lên, nhưng tôi lại không thấy đó là nụ cười vui vẻ."Xem ra tôi chỉ có thể đi một mình...""Tôi đi thay đồ."Tôi thầm nghĩ trong bụng: Tôi có từ chối đâu, cũng chẳng nổi giận, chỉ là do dự một chút thôi mà, sao lại làm như bị bắt nạt thế? Đường đường là đàn ông con trai mà chẳng có chút khí phách nào, cứ như một đứa trẻ con học trường bên cạnh ấy.—Lễ hội âm nhạc có lẽ đã kiểm vé từ sớm. Khi chúng tôi đến nơi, bãi biển rộng lớn đã chật kín người, một mảng đen kịt nhìn thôi cũng thấy ngột ngạt. Tôi dừng lại bên hàng rào ven đường, trên đài quan sát có hai đứa trẻ đang vui vẻ chơi đùa. Nhận thấy tôi không muốn tiến lên, anh cũng thức thời mà dừng lại."Đứng đây thì chẳng nhìn thấy gì cả." Tôi nói."Nghe được là được.""Ừm... Cảm giác như đang nghe nhạc nền của một buổi khiêu vũ ngoài trời ấy, gu thẩm mỹ của anh quê mùa thật.""Lễ hội này năm nào cũng theo phong cách đó. Người ta vẫn hay phàn nàn, nhưng vé thì năm nào cũng bán chạy."Tôi lơ đễnh lướt điện thoại, còn anh thì cứ chăm chú nhìn về phía xa. Nhưng tôi chỉ thấy một biển người đông đúc, không biết anh đang nhìn gì.Một lúc sau, tôi thấy hơi khát, liếc quanh rồi trông thấy một tiệm đồ uống ở gần đó. Nghĩ rằng đứng đây đợi cũng chán, chi bằng đi dạo một chút, tôi quay sang nói với anh:"Anh cứ xem đi, tôi đi mua nước."Tôi bước đi, chợt nhớ ra điều gì bèn dừng lại: "Anh có muốn mua một cốc không?""Không cần."Nghe vậy, tôi cũng không khách sáo nữa, lao vào dòng người.Các bãi đỗ xe bên đường đã chật kín, xe nối xe thành hàng dài. Tôi không hiểu nổi lễ hội âm nhạc quê mùa thế này có gì hay mà lại đông nghịt thế. Cảnh sát giao thông ở ngã tư đang điều phối, người chen chúc nhau, tất cả đều chứng tỏ sự nhộn nhịp của sự kiện.Trước cửa tiệm đồ uống xếp hàng dài, cách mười mấy mét mà đã có bốn, năm tiệm cạnh nhau. Tôi chẳng quan tâm quán nào bán chạy hơn, nhưng cứ liên tục bị dòng người đẩy qua lại giữa các hàng khiến tôi phát cáu.Chờ mười mấy phút vẫn chưa mua được, tôi bực bội rời khỏi đám đông, rẽ vào một cửa hàng tiện lợi mua hai chai nước khoáng ướp lạnh.Tiệm tiện lợi có chỗ ngồi, lại còn bật điều hòa, mát mẻ hơn nhiều so với nắng gắt ngoài biển. Tôi quyết định ngồi nghỉ một lúc, tiện thể mở điện thoại xem lại vé tàu.Ba giờ rưỡi chiều nay mở bán.Tôi nhìn chằm chằm dòng chữ đỏ bên cạnh dấu hoa thị rất lâu.Tấm vé này sẽ đưa tôi đến dãy núi tuyết, đưa tôi đến nơi kết thúc cuộc đời mình. Chỉ cần ba giờ chiều nay tôi nhấn một cái, đặt được một chỗ trên chuyến tàu đó, tôi sẽ đến được chân núi.Tôi sẽ thử leo lên, chờ tuyết rơi dày, chờ nhiệt độ trên núi hạ xuống, chờ đến khi tay chân tôi tê cứng, hơi thở trở nên khó nhọc, tôi sẽ tìm một nơi có lớp tuyết dày, nằm xuống, nhắm mắt lại, ngủ một giấc.Khi tỉnh dậy, tôi sẽ gặp được những người tôi muốn gặp.Tôi cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi, rồi ngủ gục trên bàn lúc nào không hay.—Khi tỉnh dậy, chai nước khoáng lạnh đã làm ướt tay tôi. Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, ồn ào hơn lúc tôi đến rất nhiều.Tôi nhìn đồng hồ, đã một tiếng trôi qua.Hơn chục cuộc gọi nhỡ, có cuộc gọi và tin nhắn, tất cả đều từ Dương Tố.Tôi giật mình, có chút chột dạ gọi lại. Nhưng sau vài tiếng "tút tút", thứ tôi nghe thấy chỉ là: "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."Bên ngoài hình như đã xảy ra chuyện gì đó.Cửa hàng tiện lợi lúc nãy còn vắng người giờ cũng chật kín. Mọi người túm tụm lại bàn tán, có người nói: "Máu bắn tung tóe trên đất", có người bảo: "Xe cứu thương bị kẹt ở hàng rào."Lòng tôi bỗng nhiên hoảng hốt.Tôi lao ra cửa, nhanh chóng chạy về phía đài quan sát lúc trước.Lúc đó, tôi thật sự hơi hoảng. Nhưng tôi không nghĩ nhiều về lý do, có thể vì khuôn mặt ai nấy xung quanh đều tràn ngập hoảng loạn, nên tôi cũng bị cuốn theo.Mọi người đều đang đi ngược về phía xa, rời xa bãi biển, nhưng tôi lại cố sức len qua dòng người, ngược hướng về phía đó."Đừng đi về phía đó!"Một người lạ kéo áo tôi, định kéo tôi rời khỏi nơi này. Tôi vội vàng giằng ra, hỏi:"Có chuyện gì vậy?""Có người cãi nhau... bạo lực nổ ra, cảnh sát đang sơ tán mọi người. Lễ hội bị hủy rồi."Tôi gật đầu, sau đó tiếp tục bước về phía bờ biển.Người kia lại giữ tôi lại: "Cậu còn đi làm gì?""Tôi... bạn tôi vẫn còn ở đó.""Không còn ai nữa đâu, mọi người đã đi hết rồi—chỉ còn một chiếc xe cứu thương."Không có ai, một chiếc xe cứu thương, điện thoại tắt máy, không liên lạc được với Dương Tố, một vụ bạo lực, những sự việc này nhanh chóng kết nối lại trong đầu tôi, một dự cảm chẳng lành lập tức hình thành.Lần này tôi không dây dưa với người đàn ông xa lạ kia nữa mà lao thẳng vào đám đông, gạt hết người chắn đường, chạy một mạch về phía đài quan sát.Bên cạnh đài quan sát đã bị căng dây cảnh giới, cửa sau xe cứu thương mở toang, một người vừa được đặt lên cáng, trên mặt đất còn lấm tấm vết máu.Tôi không rõ lúc đó mình nghĩ gì, có thể do điện thoại hết pin mà tắt nguồn, có thể do mọi người bị giải tán, chắc chắn anh sẽ không còn ở đài quan sát nữa, có lẽ chỉ cần đi xa thêm một chút, đến mấy con phố lân cận là có thể tìm được.Nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi lại mặc định người nằm trên cáng chính là anh, và cảm thấy một nỗi bi thương sâu sắc trước khả năng mà mình tưởng tượng ra.Không phải bởi vì Dương Tố, mà bởi vì chính tôi.Hồi còn nhỏ, bố mẹ tôi làm những công việc lặt vặt để kiếm sống. Khi đó, họ chỉ có một chiếc xe ba gác chở tôi đến các khu chợ xung quanh để nhập hàng, chủ yếu là những món đồ gia dụng linh tinh, giá ở đâu rẻ thì đến đó mua, có khi phải đạp xe hàng chục dặm.Đó là một ngày mùa đông có tuyết rơi, bánh xe ba gác trượt trên lớp tuyết dày, mà con đường lại là đường núi, vừa hẹp vừa dốc. Tôi khi ấy mới bốn, năm tuổi, ngồi trên đống hàng cao hơn một mét để chèn xe, mẹ ngồi phía trước cầm lái, còn bố đẩy xe từ phía sau để leo dốc.Sau đó, bánh xe mắc vào một tảng đá, cả chiếc xe cứ thế lật nhào xuống dưới. Sườn núi bên cạnh vô cùng dốc, chiếc xe chở theo hàng hóa lao thẳng xuống thung lũng. Còn tôi, may mắn được một tảng đá lớn giữ lại giữa sườn núi, nhặt về một mạng sống.Tôi lớn lên nhờ chị gái nuôi nấng, vào đại học cũng có được chút thành tựu. Từ ngày bước chân vào cổng trường, tôi đã luôn nghĩ đến việc kiếm tiền, vươn lên thoát khỏi cảnh nghèo. Nhưng ngay khi kết thúc học kỳ đầu tiên, chị gái tôi lại được chẩn đoán mắc ung thư. Căn bệnh phát triển kỳ lạ, dù chạy chữa khắp nơi cũng không tìm được cách cứu chữa hiệu quả. Tiền bạc tiêu hết, mà chị tôi cũng không giữ được mạng sống.Cả nhà chỉ còn lại mình tôi.Từ đó, tôi dần dần hoài nghi, liệu có phải bất cứ ai thân thiết với tôi cuối cùng cũng sẽ rời đi theo cách này hay cách khác? Thế nên tôi vô thức né tránh những mối quan hệ thân mật, bạn bè, họ hàng, người yêu, tôi chỉ muốn trốn, trốn càng xa càng tốt.Nếu người đang nằm trên cáng thực sự là Dương Tố, vậy thì sợi dây liên kết cuối cùng giữa tôi và thế giới này cũng sẽ hoàn toàn biến mất.Tôi không nên nhận con vịt om trà của anh, không nên cho anh vào nhà, càng không nên vì muốn tiết kiệm tiền mà ngồi xe của anh hôm đó, rồi còn nhận lấy chiếc ô nữa."Những người không liên quan, xin hãy rời khỏi hiện trường... Thưa anh, anh tìm ai?""Không...""Mời anh rời khỏi đây.""Người bị thương đó... Thôi, tôi biết rồi, tôi đi ngay đây.""Thẩm Nhân!"Có người gọi tên tôi.Tôi nhìn về phía phát ra giọng nói, nhưng chẳng thấy gì cả.Rất nhanh sau đó, tiếng gọi thứ hai, rồi thứ ba, thứ tư vang lên. Trong đám đông phía tây, một chấm trắng nhỏ bắt đầu di chuyển, dần dần hiện rõ hình dáng.Lúc đó, mặt trời đang lặn, ánh sáng ngược chiều khiến tôi không nhìn rõ mặt anh, cho đến khi anh gọi tên tôi, bước đến trước mặt, nắm lấy cổ tay tôi.Dương Tố nói: "Cậu đi đâu vậy? Tôi tìm cậu khắp nơi không thấy.""Tôi đi mua nước." Tôi thành thật trả lời, theo phản xạ đưa cho anh một chai nước. "Của anh đây."Anh nhìn tôi, bật cười, nhận lấy chai nước nhưng không uống, chỉ kéo tôi rời khỏi bãi biển, vừa đi vừa lẩm bẩm:"Chai nước này quý quá đi mất, mua hơn một tiếng đồng hồ lận. Chắc tôi nên đem về nhà thờ, ngày nào cũng đốt một nén hương."Tôi lập tức nhận ra điều gì đó không ổn trong giọng điệu của anh. Chị gái tôi khi bệnh vào giai đoạn cuối, mỗi câu nói đều ẩn chứa cảm xúc này hay cảm xúc kia, lâu dần tôi trở nên đặc biệt nhạy cảm với điều đó.Tôi hỏi: "Anh giận gì à?"Anh nhìn tôi một cái, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Đồng thời, anh hơi nghiêng người, như thể ôm tôi vào trong khuỷu tay, che chắn tôi giữa đám đông, mở ra một lối đi."Tôi không giận." Dương Tố nói, "Tôi đoán cậu có thể đã ngủ quên, dù sao cậu cũng không hứng thú với mấy chuyện này lắm, tìm một chỗ trốn cũng là bình thường thôi. Tôi chẳng có gì để giận cả.""Ồ, tôi chẳng có gì để giận cả~"Tôi lập tức bắt chước giọng điệu của anh, châm chọc một câu, sau khi rời khỏi đám đông thì hất tay anh ra, đi dọc theo vỉa hè về phía khu trọ của mình. Dương Tố lặng lẽ đi theo sau.Đèn tín hiệu ở ngã tư chuyển sang đỏ, tôi dừng bước, cuối cùng quyết định nói với anh một câu."Tôi sắp rời khỏi đây rồi, có lẽ mai tôi sẽ bắt đầu dọn đồ."Tôi nói như ra một thông báo:"Anh đừng đến tìm tôi nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro