Đợi Một Cơn Mưa Lớn - Bồ Mễ Áo

Chương 7

Bồ Mễ Áo

2025-02-18 09:31:50

"Rời khỏi đây? Đi đâu?""Tôi đi đâu kệ tôi, ra biển, lên cây, vào khe núi, thích đi đâu thì đi.""Cậu không thể đi."Anh rõ ràng hoảng loạn, đèn xanh rồi cũng không chịu buông tôi ra. Bộ dạng nghiêm túc đến mức khiến tôi chột dạ.Nhưng tôi rất nhanh phản ứng lại, tôi không nợ anh gì cả. Nếu nhất định phải tính chuyện xe đi nhờ hôm trời mưa là một ân tình chưa trả, vậy thì tôi có thể bán hết đồ đạc trong nhà, đổi lấy tiền rồi đưa hết cho anh.Thời gian đến rồi, tôi có thể rời khỏi nơi nhàm chán và đau khổ này. Tôi muốn đi tìm hạnh phúc, tìm lại người thân, nhanh chóng bù đắp những tiếc nuối đó, trên trời, ở nơi gọi là cực lạc trong sách vở, nơi chỉ có người đã khuất mới đến được—Ở dãy núi tuyết cách đây hai ngàn dặm."Tôi có thể đi! Tôi nhất định phải đi! Sống là quyền của tôi, chết cũng vậy! Anh lo quá nhiều rồi."Tôi lớn tiếng hơn, mắt đỏ hoe, có lẽ là do quá kích động, hoặc cũng có thể là vì tôi lại một lần nữa phụ sự mong đợi của một người—điều tôi sợ nhất từ nhỏ đến giờ."Tôi cần cậu giúp đỡ, tôi có thể trả tiền.""Tôi từ chối.""Tôi bị bệnh rồi, Thẩm Nhân."Anh bỗng nói, rút điện thoại ra và giơ về phía tôi. Đó là một bức ảnh chụp phiếu chẩn đoán bệnh:Dương Tố: "Tôi sắp chết rồi, nhưng tôi không muốn."Ung thư dạ dày giai đoạn giữa, ngừng hóa trị, bệnh nhân tự nguyện từ bỏ điều trị.Thời điểm từ bỏ điều trị là một tháng trước.Chính là lúc tôi gặp anh.Tôi đột nhiên nghẹn lời, bởi vì trông anh có vẻ rất khỏe mạnh. Nếu có gì khác thường thì chỉ là làn da hơi tái, nhưng tôi chưa từng nghĩ sâu xa, chỉ cho rằng đó là bẩm sinh, hoặc có lẽ anh hơi yếu một chút.Dương Tố: "Ban đầu tôi không định chữa trị nữa, nhưng bây giờ tôi lại muốn."Anh thấy tôi không nói gì, từ từ bước đến trước mặt tôi:"Trong phòng hóa trị của chúng tôi, ai cũng có người chăm sóc, chỉ riêng tôi không có. Lúc khó chịu cũng chẳng có ai ở bên nói chuyện. Tôi một mình ở nhà trọ, phát sốt, đau dạ dày, cũng không có ai rót cho một cốc nước.Tôi biết một mình tôi không làm nổi. Những điều bác sĩ nói, tôi đều không thể làm được, ăn uống đúng giờ, uống thuốc đúng giờ, giữ tâm trạng vui vẻ, nhưng tôi chẳng thể vui nổi."Anh nói:"Nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu, tôi lại thấy rất vui... Vậy nên cậu có thể đi cùng tôi khi khám bệnh không? Bao nhiêu tiền cũng được.""...Bắt cóc đạo đức*."*"Bắt cóc đạo đức" hay "trói buộc đạo đức", là hiện tượng sử dụng các tiêu chuẩn quá mức hoặc thậm chí phi thực tế để ép buộc hoặc tấn công người khác, và ảnh hưởng đến hành vi của họ nhân danh đạo đức.Tôi quay người, những giọt nước mắt vừa rồi còn kìm nén giờ đây lại trào ra, ào ạt rơi xuống.Quá mất mặt. Lúc ấy trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất. Một thằng đàn ông đứng ngay chỗ ngã tư đèn đỏ lau nước mắt, phía sau còn có một người đàn ông khác đang nhìn chằm chằm.Thế là tôi chọn một cách còn mất mặt hơn, tôi quay lại và lao thẳng vào lòng anh mà khóc.Ít nhất như vậy, nếu có ai chụp hình, họ cũng không chụp được mặt tôi.Dương Tố: "Không phải ai cũng có thể bị bắt cóc đạo đức đâu. Đợi đèn xanh, nếu cậu muốn đi thì cứ đi. Còn nếu không đi... thì có thể tìm chỗ nào đó, trả vé không?""Khốn nạn.""Anh đúng là đáng bị chửi, còn đáng bị đánh nữa."Nghe như đang làm nũng, nhưng tôi thật sự nghĩ vậy. Nên có ai đó chỉ vào trán anh mà nói rằng lo chuyện bao đồng sẽ giẫm phải phân chó, rồi tát cho hai cái bảo anh biến đi chỗ khác."Ở lại đã, trước tiên cứ ở lại đã, rồi tính sau.""Ở lại đâu?""Ở đâu cũng được."Tôi khóc suốt hơn mười phút, mãi sau mới để ý đến ánh mắt của người đi đường, mặt lập tức đỏ bừng. Một thằng đàn ông như tôi, sà vào lòng một thằng đàn ông khác mà khóc lóc thảm thiết, đối phương còn thỉnh thoảng giơ tay lau nước mắt giúp tôi.Mất mặt đến tận bà cố nội."Anh trai, về nhà thôi."Tôi cố tình cao giọng, nói xong liền quay đầu bước đi. Giấu đầu hở đuôi mà thêm vào một tiếng xưng hô. Anh nhanh chóng đuổi theo, tôi đi chậm lại một chút, rút điện thoại ra, ngón tay run run, hủy tấm vé vừa mua chưa kịp dùng.Tôi đi trên vỉa hè, không rõ khoảnh khắc đó bước chân mình nhẹ đi hay nặng hơn. Theo lý, mỗi lần đến gần mục tiêu của mình rồi lại bị ép dừng lại là một chuyện rất bực bội, nhưng tôi lại có một cảm giác rất khó tả, Dương Tố muốn chữa bệnh, anh ấy muốn sống, mà chị tôi từng nói, rằng chị mong những người muốn sống sẽ không đi theo vết xe đổ của chị.Vậy nên tôi cũng có một lý do chính đáng để tiếp tục sống.Tôi không biết bản thân lưu luyến điều gì ở thế giới này, là món vịt quay béo ngậy ở đầu phố Bắc Độ, căn phòng trọ lộn xộn kia, hay là chiếc ô che trên đầu tôi trong cơn mưa ấy.Hay bất ngờ nhất, bóng dáng vất vả vì tôi kia.Dương Tố muốn sống, hơn nữa còn có thể chữa trị, vậy anh nên sống tiếp. Tôi phải để anh sống thật tốt.Anh nói muốn chuyển vào nhà tôi, nói như vậy tiện chăm sóc hơn. Tôi đồng ý ngay lập tức.Hôm sau, chúng tôi lái xe giúp anh chuyển nhà. Tôi còn hiếm hoi phá lệ làm một trận tổng vệ sinh, nghĩ đến bệnh nhân hóa trị miễn dịch yếu, tôi mua cả cồn y tế và dung dịch khử trùng để lau sạch từ bàn ghế đến trần nhà.Dương Tố: "Có nên mua thêm ít thuốc không?""Thuốc của anh không phải do bệnh viện kê sao? Bảo hiểm y tế chi trả mà.""Tôi nói là thuốc dùng hàng ngày—amoxicillin, thuốc cảm, ibuprofen, dung dịch sát trùng, cồn y tế..."Anh vừa nói vừa nhét hộp thuốc vào lòng tôi, cuối cùng còn mua luôn một cái hộp thuốc khuyến mãi ở quầy, tổng cộng hơn hai trăm tệ, anh trả tiền.Thật ra từ khi anh dọn vào, tôi chẳng hề tốn đồng nào. Anh chuyển toàn bộ tiền vào thẻ của tôi. Tôi nghĩ đó chỉ là một khoản nhỏ, hoặc một phần rất ít. Tôi nghĩ cứ xem như tiền sinh hoạt hằng ngày, dù sao tôi đi rồi, số tiền đó cũng sẽ quay về ví của anh.Nhưng mấy ngày sau, vào cuối tháng, anh lại bảo tôi chuyển ba tệ rưỡi cho anh."Tôi muốn mua con vịt quay, thiếu ba đồng rưỡi."Tôi sững sờ nhìn anh ấy một lúc lâu, hỏi:"Anh giữ lại bao nhiêu?""Năm trăm."Anh ấy đáp ngay lập tức."Đầu anh có vấn đề à?"Tôi nhất thời không nghĩ ra được từ nào mang tính công kích hơn, chỉ cảm thấy quá mức hoang đường. Trong tình huống này, nếu tôi cuỗm tiền rồi chạy, anh ngay cả tiền thuê luật sư cũng chẳng có."Hồi bảy tám tuổi, tôi từng đâm đầu vào khung bảng vinh danh của trường, lúc đó đúng là có lõm một chỗ.""Lẽ ra tôi nên cuỗm tiền bỏ trốn, để anh đói ba ngày, cho anh biết lòng người hiểm ác."Đúng lúc đó, nồi cơm điện trong bếp phát ra tiếng "tách" rồi nhảy sang chế độ giữ ấm, hoàn toàn vả thẳng vào mặt tôi.Tôi đã hầm súp bồ câu, hấp cơm trắng, còn hỏi xem khẩu vị của anh thế nào, thậm chí mua thêm một lọ tiêu mới."Giờ cậu đã cuỗm tiền rồi, có thể bỏ trốn được rồi đấy."Giọng anh bỗng trở nên nghiêm túc, lại còn sát lại gần tôi. Dù khoảng cách giữa chúng tôi vốn dĩ đã rất gần, tôi vẫn có thể cảm nhận được hơi thở mang đậm mùi thuốc của anh khi nói chuyện.Vừa hóa trị xong đúng là như vậy, trên người khó tránh khỏi vương chút mùi bệnh viện. Tôi định bụng không chấp nhặt với một bệnh nhân mới truyền dịch xong, bèn đứng dậy đi vào bếp lấy cơm. Nhưng Dương Tố bất ngờ túm lấy tay tôi, kéo mạnh một cái, làm tôi ngã phịch xuống ghế sô-pha, bàn tay còn vô ý chạm lên đùi anh ta."Làm cái—""Tại sao không đi?"Anh ta lại hỏi tôi, dùng sức không giống của một người bệnh mà giữ chặt lấy bờ vai tôi, không để tôi chạy. Giọng nói không lớn, thậm chí còn có chút yếu ớt, nhưng lại cực kỳ cố chấp, hết lần này đến lần khác hỏi tôi cùng một câu ấy."Tại sao không đi? Cậu chẳng phải vẫn luôn muốn... muốn leo núi tuyết sao?""Không phải anh bảo tôi ở lại sao?""Bất cứ ai bảo cậu ở lại, cậu cũng đồng ý sao? Chỉ cần là người mắc bệnh cầu xin cậu, cậu đều đồng ý ư?""Đúng vậy." Tôi trả lời anh. "Tôi đều đồng ý."Tôi thấy hàng mày nhíu chặt của anh ta giãn ra đôi chút, ánh mắt thoáng chốc trở nên ảm đạm. Anh dần buông tay, lẩm bẩm:"Vậy ra, tôi cũng không phải người đặc biệt..."Anh như đứa trẻ không lấy được món đồ chơi mình thích, bèn xoay người úp mặt vào lưng ghế sô-pha, thở dài, không nói thêm gì nữa. Tôi nhìn bóng lưng vừa tội nghiệp vừa buồn cười của anh, một tay đặt trên bụng, thỉnh thoảng lại xoa hai cái.Tôi đứng dậy, đi ngang qua bên anh, vỗ nhẹ lên đầu anh một cái, nói:"Nhưng không phải ai cũng có thể vào ở nhà tôi. Ngoài người thân của tôi ra, anh là người đầu tiên.""Tôi không muốn làm người đầu tiên.""Vậy thì chịu thôi, chẳng lẽ lại làm người thứ hai?""Tôi muốn làm người nhà của cậu.""Tôi không thích đàn ông.""Vậy mà mấy hôm trước cậu còn gọi tôi là anh?"Tôi ngẫm nghĩ một chút:"Anh trai... cũng được.""Vậy gọi một tiếng cho tôi nghe nào.""Anh... trai..."Lần này anh cười, nụ cười có chút gian xảo. Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, anh đứng bật dậy, ép tôi vào bức tường phía sau.Mọi chuyện hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát—Bàn tay còn dán băng y tế của anh nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng đẩy lên một chút, sau đó hôn xuống.Tôi bị một người đàn ông hôn rồi.Đây là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu tôi. Nhưng trước khi suy nghĩ kịp phản ứng, các giác quan đã tự động đưa ra đánh giá, môi anh có chút lạnh, nhưng rất mềm; trong miệng có vị đắng, chắc là mùi thuốc; mắt anh ở rất gần tôi, lúc đổi hơi trong nụ hôn, đầu mũi vô tình lướt qua gò má tôi.Khoảng hai ba giây sau, tôi bắt đầu giãy giụa. Tôi tưởng đây sẽ là một quá trình khó khăn, nhưng khi tôi đẩy anh, anh bỗng ngừng lại, giữ nguyên tư thế trán kề trán với tôi."Khốn... Anh...""Cậu thích không?""Thích cái gì? Bị đàn ông cưỡng hôn chắc?""Tôi biết chuyện này có thể hơi khó chấp nhận trong chốc lát, nhưng tôi vẫn muốn biết cảm giác của cậu bây giờ. Có cần tìm thùng rác để nôn không? Hay là muốn đánh tôi một trận?"Tôi theo phản xạ mà suy nghĩ, còn vô thức nuốt một ngụm nước bọt ngay dưới mí mắt anh. Hầu kết tôi trượt lên xuống, cả hai chúng tôi đều sững người. Giây tiếp theo, anh bật cười, còn tôi thì chạy mất.Tôi luống cuống xông vào bếp, xúc cơm vào đĩa, bưng cả nồi súp bồ câu đổ vào cái chén nước chấm bé xíu, làm súp tràn ra ngoài, chảy xuống tay.Dương Tố không biết từ khi nào đã lù lù xuất hiện. Tôi lập tức xoay người, bắt đầu đẩy anh ra ngoài. Não tôi đang hỗn loạn, mà bếp cũng loạn, loạn đến mức tôi không biết phải nói gì cho phải.Anh sắc bén nhìn thấy ngay:"Đi bôi thuốc bỏng đi, lần trước có mua đấy.""Lẽ ra tôi nên bôi lên đầu, não tôi hơi nóng rồi...""Thế à? Chúng ta thường gọi đó là máu nóng lên đầu.""Thế à, tôi thì thường gọi 110 trước.""Xem ra não cậu cũng không quá nóng, vẫn là tay nóng hơn."Anh kéo tôi đến ghế sô-pha, lục hộp thuốc ra. Tôi nhìn cái hộp trong suốt, nhét đầy thuốc men, nhanh chóng cảm thán trong lòng, cái vai trò đã vắng mặt suốt bốn năm rưỡi này vậy mà vẫn có thể quay lại trong đời tôi.Nhưng rồi cảm giác mát lạnh trên đầu ngón tay kéo tôi trở lại hiện thực."Á! Đừng thổi, tôi xin anh đấy, đừng thổi!"Dương Tố lúc này lại ngoan ngoãn bất ngờ, lập tức buông tay, bộ dạng "tùy cậu", cứ như người vừa ép tôi vào tường hôn một trận là ai đó khác.Mặt tôi nhất định đã đỏ bừng, thế là tôi lại chạy mất.Chạy vào phòng ngủ, khóa trái cửa, ngồi xuống giường, trước tiên là thấy tiếc nồi súp bồ câu trong bếp. Tôi lớn tiếng nói:"Súp anh tự uống đi, tôi không đói nữa."Bên ngoài vang lên một tiếng "Được".Tôi ngả người ra sau, rúc vào chăn, nhắm chặt mắt, nghĩ rằng nếu bây giờ có thể thăng thiên luôn thì tốt biết mấy, khỏi phải tự mình xử lý cái mối quan hệ rối rắm này.Cứ nghĩ mãi như vậy, trời dần tối. Tôi lại mở mắt, chỉ thấy ánh sáng hắt qua khe cửa, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng bước chân. Ti vi đang bật, hình như là bản tin thời sự.Nhà có người.Không phải trộm, cũng chẳng phải thợ sửa chữa. Người này sẽ ăn cơm cùng bạn, đôi khi còn ngủ cùng bạn, tất nhiên chỉ đơn thuần là ngủ thôi. Hai người sẽ đi dạo phố cùng nhau, cùng nhau đi chợ, ngay cả việc nhà cũng sẽ cùng nhau chia sẻ.Dương Tố đáng lẽ phải có một cơ thể rất khoẻ mạnh. Nếu không mắc bệnh, chắc chắn anh sẽ còn khoẻ hơn. Tôi không kìm được mà nghĩ, liệu anh có thể sống sót không? Có thể như anh ấy nói, tiếp tục sống, trở thành một người bình thường, sống ở thị trấn Thanh Hà nhỏ bé này, hoặc tìm một công việc khác, có lẽ làm tài xế trước, tiết kiệm chút tiền, đi du lịch một chuyến.Nếu có một ngày, tôi lại ngủ quên trong phòng ngủ, đến khi tỉnh dậy, khe cửa tối đen, xung quanh im lặng đến đáng sợ, bên ngoài cửa sổ có thể vang lên tiếng còi tàu hoả từ xa vọng lại.Âm thanh ấy đối với tôi mà nói, đáng sợ vô cùng. Nhưng giữa đêm khuya tĩnh lặng, nó lại vang lên rõ ràng đến vậy.Mỗi lần nghe thấy tiếng còi tàu, tôi đều biết lại có một nhóm người rời đi, có lẽ là trở về nhà, nhưng chắc chắn cũng có những người sẽ đến một nơi xa hơn nữa, rời xa người thân, rời xa quê hương.Tôi sẽ nhớ đến chị gái tôi, nhớ đến bố mẹ tôi, rồi trằn trọc không ngủ được. Nhớ nhung, đau khổ, sau đó là căm ghét tiếng còi tàu ấy.Nhưng bây giờ, khe cửa vẫn sáng đèn.Có người gõ cửa phòng tôi, hỏi tôi đã tỉnh chưa, nói rằng anh đã cắt sẵn một đĩa trái cây, đặt ngoài cửa, bảo tôi khi mở cửa nhớ cẩn thận kẻo làm đổ.Tôi không biết nên dùng lời nào để miêu tả cảm giác ấy, chỉ giống như khi tiếng còi tàu bên ngoài cửa sổ lại vang lên, tôi hiếm khi nghĩ đến những người khác trên chuyến tàu—Những người đang trở về nhà.Những người sắp được đoàn tụ với gia đình, sắp trở về trong vòng tay của quê hương.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đợi Một Cơn Mưa Lớn - Bồ Mễ Áo

Số ký tự: 0