Đợi Một Cơn Mưa Lớn - Bồ Mễ Áo

Chương 9

Bồ Mễ Áo

2025-02-18 09:31:50

Nói chuyện có thể giúp người ta phân tán sự chú ý, thế nên tôi bèn vừa có câu không có câu mà trò chuyện với anh. Anh muốn bắt chước tiếng mèo kêu cho tôi nghe, tôi liền nghe. Không ngờ anh bắt chước rất giống, gần như y hệt con mèo khoang ở dưới lầu nhà tôi mỗi khi đói bụng đòi ăn."Trước đây anh có phải ngày nào cũng ngồi rình trong bụi cỏ học tiếng mèo kêu không?""Nhà tôi từng nuôi mèo.""Giống gì?""Tam thể.""Cho người khác rồi?""Không, chết rồi. Hôm đó bố tôi uống say, cầm chai rượu đập chết nó."Anh chỉ nói một câu qua loa, cứ như đang kể lại một chuyện bình thường chẳng đáng nhắc đến. Nhưng cuối cùng vẫn thở dài một hơi thật sâu."Nói nhiều quá rồi... Em vừa nãy bảo sẽ ủ ấm bụng giúp tôi."Tôi không từ chối, vén vạt áo ngủ của anh lên, áp tay lên làn da khô ráo, ấm áp. Bàn tay chạm vào, có thể cảm nhận được hơi thở đều đặn phập phồng dưới da.Tôi không biết lần này ai ngủ trước, chỉ biết sáng hôm sau tỉnh dậy, ánh nắng ngoài cửa sổ rực rỡ. Tay tôi ôm quanh eo anh, một tay anh bị tôi gối lên, tay còn lại vòng qua vai tôi, cả hai gần như không còn kẽ hở nào.May mà anh vẫn chưa thức dậy. Tôi liếc nhìn, thấy sắc mặt anh có vẻ đã khá hơn, môi cũng có chút huyết sắc. Ánh sáng buổi sớm phủ lên gương mặt anh, phác ra vài phần nét đẹp.Lúc đó là tám giờ hai mươi lăm phút, không còn sớm nữa. Nấu một nồi canh cá ít nhất cũng phải mất một tiếng. Tôi vội ngồi dậy, lấy con cá tối qua đã để trong tủ lạnh ra, thuần thục bắt tay vào xử lý nguyên liệu, nhóm lửa nấu canh."Lát nữa chúng ta đi biển đúng không?"Chẳng bao lâu sau, Dương Tố đã đứng ở cửa bếp. Tôi quay đầu lại, lập tức sững người. Anh thay một bộ quần áo tôi chưa từng thấy, trông giống đồ vest nhưng không quá trang trọng, rất đẹp, khiến sắc mặt anh trông càng có sức sống. Anh còn cạo râu, tỉa lại lông mày, sửa soạn xong xuôi, nhìn như biến thành một người khác."Chúng ta chỉ đi dạo thôi, đâu phải đi trình diễn thời trang.""Tôi từng đọc một cuốn sách, trong đó nói rằng biển là nơi dễ nảy sinh tình yêu nhất. Thế nên tôi phải ăn diện đẹp một chút.""Trước tiên chữa khỏi bệnh đi đã, những thứ khác tính sau.""Tình yêu cũng là một phương thuốc, em chưa từng xem phim à? Trong phim truyền hình cũng diễn vậy mà.""Vậy thì anh phải trả tiền thuốc đấy... Thôi, đừng nói ba cái chuyện linh tinh nữa, ra ghế sofa ngồi đi. Hôm qua tôi mới mua một túi chườm nóng, thử xem có dùng được không.""Hôm qua mua à?""Ừm.""Thế sao tối qua...""Đêm lạnh, tôi lười dậy lấy."Tôi thuận miệng đáp cho qua, mà thực ra cũng là lừa chính mình. Vì tôi cảm thấy bản thân đang dần chấp nhận sự hiện diện của Dương Tố, chấp nhận cả sự lấn lướt của anh. Không chỉ vậy, tôi còn bắt đầu quen, thậm chí còn ỷ lại, ngủ trưa dậy sẽ vô thức nhìn về phía khe cửa, mong ngóng bên ngoài có ánh đèn.Tôi không chắc điều này có đúng không. Nếu bây giờ tôi đáp lại anh thì mọi kế hoạch của tôi sẽ rối tung hết cả. Chúng tôi không có tiền, thời gian thuê nhà cũng có hạn. Quan trọng nhất là tôi chưa từng có ý định tiếp tục vướng vào bất cứ câu chuyện nào với thế giới này, cho dù đôi lúc tôi cũng mong chờ một diễn biến tiếp theo.Nhưng tôi mơ hồ cảm thấy, dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa, chuyện này cuối cùng vẫn sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.Tôi nghĩ cứ tạm chấp nhận mọi thứ như vậy đi. Đợi đến khi ca phẫu thuật của anh thành công rồi tính.Nhưng sự thật chứng minh rằng tôi đã quá ngây thơ. Cứ như thể kích thước khối u nằm trong tay tôi, tôi muốn nó to thì nó to, muốn nó nhỏ thì nó nhỏ vậy. Cho đến khi Dương Tố kéo tôi đến trước cổng bệnh viện, cầm trên tay tờ giấy báo kết quả, nói với tôi:"Khối u lại di căn rồi.""Bác sĩ nói là sắp lan đến phổi. Nếu vẫn không khống chế được, tế bào ung thư sẽ di căn đến hệ bạch huyết hoặc não, cuối cùng có thể sẽ không cứu được nữa.""Ông ấy nói thế à?""Ông ấy khuyên chúng ta nên chuyển viện, đến thủ đô."Khoảnh khắc nghe thấy câu đó, đầu tôi trống rỗng. Thật sự trống rỗng. Tất cả mọi suy nghĩ trong đầu như bị cắt đứt, tôi chỉ biết một điều, chuyện này quá tồi tệ, tồi tệ đến mức toàn thân tôi tê dại."... Tôi xem vé đã."Phải một lúc lâu sau tôi mới lấy lại tinh thần. Tôi nghĩ, nếu đã đi thủ đô, thì phải mua vé. Xe khách đi tuyến này đông, gần nhất có vé khi nào? Nếu đến trễ thì có lỡ mất cơ hội chữa trị không?Khi mở ứng dụng đặt vé, đầu óc tôi chợt quay trở lại guồng quay. Tôi cần chuẩn bị những gì, mang theo thuốc nào, tiền nhà đóng đến ngày mấy? Chi phí ở thủ đô cao như vậy, có nên bán bớt mấy món đồ giá trị trong nhà không?"Vé sớm nhất là bốn ngày sau...""Tôi không chữa nữa."Hai chúng tôi đồng thời lên tiếng, bốn chữ ngắn ngủi của anh trong chớp mắt giáng thẳng vào tôi một cú đấm thứ hai.Ngọn lửa trong bụng tôi bùng lên, bốc thẳng lên đỉnh đầu.Nói vậy đúng là khốn nạn.Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh, từng bước ép sát: "Anh nói lại lần nữa?""Chúng ta không còn tiền, vé tàu cũng gần một nghìn tệ, vật giá bên đó gấp mấy lần Thanh Hà, chúng ta không kham nổi."Anh vỗ vai tôi, cứ như đang dỗ dành tôi vậy, như thể người từng nói 'tôi muốn sống' ban đầu không phải là anh mà là tôi vậy.Dương Tố nói: "Tôi bảo là tôi không chữa nữa. Cứ vậy đi. Em muốn lên núi tuyết thì đi đi, biết đâu tôi còn có thể theo em.""Anh đúng là khốn nạn!"Tôi vừa mắng vừa tóm cổ áo anh. Anh vừa rút máu xong, chưa bắt đầu truyền dịch, cơ thể chắc vẫn còn chịu được. Nghĩ thế, tôi đấm thẳng vào mặt anh.Cả bệnh viện nhìn thấy màn kịch này. Tôi tức điên, hoàn toàn không nhận ra khóe môi anh thấp thoáng nụ cười.Dương Tố: "Em bình tĩnh lại đi, về nhà nói...""Anh cút đi truyền dịch cho tôi! Ngay bây giờ!""Đã bảo là chữa không được...""Ai nói thế? Bác sĩ ở thủ đô đã xem chưa? Có ích hay không cứ truyền lần này đã rồi nói! Tôi sẽ đặt vé ngay, đến bệnh viện lớn, nhất định sẽ có cách...""Em khóc rồi."Lần này anh cười rõ ràng, tôi không thể không nhận ra."Thẩm Nhân, em không nỡ để anh chết nhỉ?""Anh..." Tôi hơi nghi ngờ, mau chóng giật lấy báo cáo khám bệnh của anh, vừa mở ra liền thấy rằng mình mới vừa bị chơi một cú.Tôi thực sự tức giận."Lại đây ngay..." Tôi thô lỗ túm lấy cổ áo anh. Còn ba mươi phút nữa mới đến giờ truyền dịch. Tôi tìm một chỗ vắng người, đẩy anh ngã xuống đất, suy nghĩ xem đánh vào đâu thì thích hợp. Sau một hồi cân nhắc, tôi thu lại chút lực, giáng một cú đấm vào mặt anh, coi như trút giận.Dương Tố: "Xin lỗi, anh sai rồi... Em cứ đánh, muốn đánh thế nào cũng được..."Tôi ngồi bệt xuống đất, ngồi cạnh anh, cả hai đều thở dốc. Đến khi còn mười phút nữa là đến giờ truyền dịch, tôi mới đứng dậy, phủi bụi, rồi chìa tay về phía anh."Dậy đi truyền dịch.""Đi ngay đây.""Nếu dám lấy chuyện này ra đùa giỡn với tôi thêm một lần nữa... tôi sẽ đập nát mặt anh...""Vậy là em thực sự không nỡ để anh chết rồi.""Phải! Phải! Phải! Không nỡ! Được chưa! Hài lòng chưa?!"Đây là điều anh muốn nghe, mà cũng là sự thật. Những lời đó cứ thế tuôn ra từ miệng tôi khiến tôi cảm thấy thoải mái. Tôi nghĩ, anh cũng cảm thấy thoải mái."Em có thể nói lại lần nữa không, để anh ghi âm lại?""Biến đi xếp hàng."Anh cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi xếp hàng truyền dịch. Tôi cầm lấy tờ chẩn đoán mà mình vừa giật được, ngồi xuống ghế bên ngoài phòng bệnh, đọc từng chữ một. Không có dấu hiệu xấu đi, không có biến chứng ngoài dự kiến.Bên trong phòng bác sĩ, đến giờ này lúc nào cũng đông nghịt người. Các gia đình xếp hàng dài để hỏi về phẫu thuật hoặc thuốc men. Tôi cũng đứng trong hàng. Mặc dù báo cáo chẩn đoán đã ghi khá rõ ràng, nhưng nếu không nghe chính miệng bác sĩ nói ra thì tôi vẫn không thể an tâm được.May mắn thay, sau bao nhiêu năm gặp xui xẻo, lần đầu tiên tôi nghe được một tin tốt: Bác sĩ nói tình trạng hồi phục không tệ, sau bốn đợt hóa trị có thể cân nhắc phẫu thuật.Anh đúng là mạng lớn, tôi nghĩ.Trước đây, tôi từng đưa chị gái đến bệnh viện. Những bệnh nhân ở giường bên cạnh lần lượt xuất viện với nụ cười rạng rỡ. Khi đó, tôi chỉ biết ghen tị, thậm chí là oán giận. Tại sao may mắn lại luôn đến với người khác? Tại sao tỷ lệ mắc bệnh nan y bé đến mức có thể tính bằng số lẻ lại rơi đúng vào chị gái tôi?Tôi căm hận, cảm thấy ông trời thật bất công với mình. Mọi điều tốt đẹp đều bị người khác giành lấy, còn cái danh xui xẻo kia thì như bị khắc lên đầu tôi, có cố thế nào cũng không tẩy xóa được.Cho đến hôm nay, khi cầm trên tay kết quả chẩn đoán của Dương Tố, tôi chợt nghĩ, ánh sáng của may mắn cuối cùng cũng đã rọi đến kẻ xui xẻo này.Ánh mặt trời có thể xua đuổi vận rủi, giống như một chiếc chăn được phơi nắng, luôn khiến người ta có một giấc mơ đẹp.Tôi nghĩ mình nên thay đổi điều gì đó. Không phải là tôi nên, mà là có những thứ đã thay đổi, và sự thật thì đã bày ra trước mắt tôi, tôi buộc phải chấp nhận nó.Giống như những gì tôi đã dự đoán, tôi một lần nữa, không hề phòng bị, nhưng cũng không thể tránh khỏi, bị kéo vào mối liên kết với thế giới này. Khi tôi đã mất hết người thân, cắt đứt quan hệ với bạn bè, cứ tưởng mình cuối cùng cũng có thể nói lời tạm biệt với thế giới này một cách dứt khoát thì đột nhiên có một người xuất hiện, buộc lên cổ tay tôi một sợi chỉ đỏ vô hình, kéo tôi, giữ tôi lại khiến tôi rời xa bờ vực, cùng anh ấy bước vào cuộc sống trần thế đầy khói lửa.Tôi nghĩ, mình nên tìm một công việc.Tiền thuê nhà sắp phải gia hạn thêm một năm nữa.Chiếc xe có thể bán đi, đổi sang một chiếc kém hơn, số tiền chênh lệch để dành làm sinh hoạt phí trong giai đoạn chuyển tiếp.Nhưng trước khi làm tất cả những điều này, vẫn còn một chuyện quan trọng nhất cần phải giải quyết.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đợi Một Cơn Mưa Lớn - Bồ Mễ Áo

Số ký tự: 0