Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 51
2024-10-17 14:43:36
Hạ An Vũ xách đồ trở về, đã hơn sáu giờ tối, cậu bật đèn lên, bên trong
vắng lặng đến nỗi tiếng còi xe ở phía con đường đối diện cũng thật ồn
ào.
Hạ An Vũ mang đồ vào bếp bắt đầu sắp xếp lại, cái tủ lạnh vốn không có bao nhiêu thứ dần dần đầy ụ, cậu chợt nhận ra mình mua có hơi nhiều, thấy cái gì ngon đều muốn lấy thêm một phần cho người kia nếm thử.
Cậu cảm thấy hơi đói bụng, mắt ngó thử đồng hồ, thầm nghĩ có lẽ Quý Đông Nhiên đang ăn tối ở nhà chính nên quyết định đi nấu mì gói ăn lót dạ.
Cậu vừa bắt nước sôi thì điện thoại vẫn im lìm từ chiều reo lên, Hạ An Vũ tùy tiện chùi tay vào tạp dề, đưa mắt nhìn sang, màn hình hiện hai chữ "sếp tổng".
"Đang làm gì đó? Sao bắt máy trễ vậy?"
Đầu dây bên kia có âm thanh ồn ào của xe cộ, Hạ An Vũ hơi ngạc nhiên, không trả lời câu hỏi của anh mà thắc mắc ngược lại:
"Anh đang về ạ? Không ngủ lại sao?"
"Ừ, nhớ em nên về. Em không nhớ tôi à?"
Giọng nói người kia mang ý cười, Hạ An Vũ đỏ mặt mạnh miệng trả lời:
"Không nhớ. Anh không về một mình em ngủ trên giường lớn tha hồ mà lăn lộn."
"Chúng ta cùng lăn lộn không phải vui hơn sao?"
Hạ An Vũ hoàn toàn câm nín trước mấy lời lưu manh nói bằng giọng điệu nghiêm túc của Quý Đông Nhiên. Nồi nước phía sau vừa sôi, cậu đặt điện thoại xuống bàn rồi bật loa ngoài nói vọng vào:
"Anh đang ở đâu đó?"
"Đường H, khoảng mười phút nữa tôi về đến nhà." - Quý Đông Nhiên đáp.
"Vậy anh lo lái xe đi, em phải dọn nhà để đón ông chủ về."
"Ngoan như vậy." - Quý Đông Nhiên bật cười - "Vậy ông chủ sẽ có quà cho em."
Điện thoại cúp máy, Hạ An Vũ bĩu môi một cái rồi xoay sang nấu tiếp mì của mình, thầm nghĩ xem "ông chủ" nào đó sẽ mang quà gì về.
Mì chính, Hạ An Vũ bê ra bàn, bụng cậu đói cồn cào, chưa kịp ngồi xuống đã xì xụp trước một đũa. Ăn chưa được bao nhiêu, âm thanh bấm mật khẩu ngoài cửa vang lên, Hạ An Vũ suýt sặc, vội đặt đũa xuống chạy ra.
"Gấp như vậy, nhớ tôi rồi?"
Cửa chưa kịp mở nhưng Quý Đông Nhiên đã nghe tiếng bước chân lạch bạch rồi, anh nhìn cậu thư ký miệng vẫn còn bóng dầu đứng trước mặt mình khẽ cười hỏi.
"Sao anh bảo mười phút về tới? Cứ tưởng anh đi luôn rồi."
Hạ An Vũ không trả lời câu hỏi của anh mà vòng thẳng ra sau đẩy xe lăn vào. Quý Đông Nhiên cảm thấy Hạ An Vũ có gì đó không đúng, nhưng không biết ở chỗ nào.
"Chỉ trễ có năm phút cũng không được sao?"
"Anh là tổng giám đốc đó. Quan trọng nhất là đúng giờ." - Hạ An Vũ tốt bụng nhắc nhở.
"Ừm, tôi xin lỗi." - Quý Đông Nhiên lần tay ra sau nắm lấy tay cậu dịu dàng nói - "Đền cho em, cúi xuống đây."
Hạ An Vũ đỏ mặt, không tự nhiên đảo mắt một cái rồi mới ngoan ngoãn cúi xuống. Trái tim cậu đập nhanh hơn, nhìn khuôn mặt điển trai càng lúc càng phóng đại, Hạ An Vũ đỏ mặt nhắm mắt lại. Không có ẩm ướt nóng bỏng như dự đoán, xung quanh vẫn chìm trong im lặng, Hạ An Vũ từ hồi hộp chuyển sang ngơ ngác, thời điểm đôi mắt mở ra lần nữa liền nhìn thấy nụ cười xấu xa của ai kia.
"Anh!"
Hạ An Vũ thẹn quá hóa giận, Quý Đông Nhiên bật cười, trước khi thư ký nhà mình bùng phá thì lập tức cầm ly trà treo trước xe nãy giờ đưa đến nói:
"Đền cái này, em uống thử xem có thích không?"
"Không uống, anh tự uống đi."
Hạ An Vũ nhận ra thương hiệu trên ly nước Quý Đông Nhiên cầm, trước khi cậu sang đây các chị đồng nghiệp cũng nói nhất định phải thử một lần, chưa biết ngon hay không nhưng nó cực kỳ hot, muốn mua phải xếp hàng ít nhất nửa tiếng đồng hồ mới mua được.
"Giận rồi?" - Quý Đông Nhiên điều khiển xe lăn theo sau cậu hỏi.
Hạ An Vũ bực bội đi thẳng vào trong bếp, tô mì đã bắt đầu trương lên, càng giận Quý Đông Nhiên hơn, cậu bực mình xì xụp ăn liên tục cho bỏ ghét.
"Em nấu mì?"
Quý Đông Nhiên ngạc nhiên, Hạ An Vũ vừa nhai vừa trả lời anh:
"Không, em đang ăn hủ tiếu."
Quý Đông Nhiên bị Hạ An Vũ làm cho có chút bất đắc dĩ, anh không nghĩ chỉ muốn ghẹo một chút mà lại khó dỗ như vậy, đành thở dài đặt ly lên bàn bếp, sau đó tự mình loay hoay muốn chuyển qua ghế.
"Này!"
Hạ An Vũ giật mình vứt đũa xuống chạy sang đỡ lấy cánh tay anh, Quý Đông Nhiên ngồi xong, Hạ An Vũ lúc này mới thở phào ngồi xuống ghế cạnh anh, cầm ly nước sang cấm ống hút vào hút một ngụm.
"Có ngon không?" - Quý Đông Nhiên nghiêng đầu hỏi.
"Coi như bù tội cho anh."
Hạ An Vũ lơ đễnh đáp, đoạn cậu định kéo tô mì đang ăn dở sang thì đã bị Quý Đông Nhiên giành trước:
"Coi như trao đổi, tôi cũng đói." - Quý Đông Nhiên nói, sau đó xoắn tay áo lên bắt đầu gắp mì ăn.
"Anh chưa ăn gì ạ?"
Lần này đến phiên Hạ An Vũ ngạc nhiên, cậu cứ tưởng anh đã ăn ở nhà chính rồi.
"Chưa, tôi đói sắp hoa mắt rồi." - Quý Đông Nhiên lắc đầu.
"Đừng ăn nữa, em nấu cho anh cái khác."
Hạ An Vũ bật dậy, lúc trưa Quý Đông Nhiên còn chưa kịp dùng bữa đã rời khỏi nhà, cả ngày chỉ có mỗi phần ăn sáng bé tẹo mà không chịu về ngay còn đi xếp hàng mua trà với chả sữa, thật muốn gõ đầu anh mấy cái mới thôi.
"Không cần đâu." - Quý Đông Nhiên kéo tay cậu lại, ngay lúc Hạ An Vũ không phòng bị gì liền rướn người lên hôn chụt vào môi cậu một cái rồi nói - "Như này là no rồi."
Hạ An Vũ mắng một tiếng "không biết xấu hổ", cuối cùng vẫn vào bếp nấu thêm phần khác cho Quý Đông Nhiên.
Tối đó, cậu bị anh giở trò một hồi mới chịu tha. Hơn mười một giờ khuya, trán Hạ An Vũ đổ đầy mồ hôi, Quý Đông Nhiên ở sau mút nhẹ lên gáy cậu tạo một dấu đo đỏ, thỏa mãn ôm chặt người vào.
Chiều hôm sau, Quý Đông Nhiên lái xe chở Hạ An Vũ ra khỏi thành phố, chạy khoảng hai giờ đồng hồ để đến khu suối nước nóng mà anh đã nói từ trước. Hạ An Vũ suýt quên mất vụ này, đáng lẽ đúng theo kế hoạch thì hôm nay họ đã ở đó được hai ngày rồi, vả lại cậu cũng không nghĩ Quý Đông Nhiên còn thời gian với tâm trạng chơi bời nữa.
"Anh bảo chỗ đó phải đặt trước mà? Bây giờ đã trễ hơn so với thời gian dự định nhiều lắm, vẫn còn phòng ạ?"
Thời điểm Hạ An Vũ đang soạn lại quần áo vẫn không tin được hỏi lại, Quý Đông Nhiên chắc nịch đáp lại:
"Còn, tôi gọi hỏi rồi."
Cứ thế Hạ An Vũ mơ hồ bị Quý Đông Nhiên chở đến chốn rừng núi vắng vẻ cách xa thành phố này.
"Xin chào quý... ông chủ!"
Nhân viên lễ tân vừa nhìn thấy hai người đã thốt lên, Hạ An Vũ cuối cùng cũng hiểu ra, từ trên cao trừng trừng nhìn vào xoáy tóc của Quý Đông Nhiên như thể muốn xem xem cái đầu này đang nghĩ cái gì trong đó.
Hạ An Vũ mang đồ vào bếp bắt đầu sắp xếp lại, cái tủ lạnh vốn không có bao nhiêu thứ dần dần đầy ụ, cậu chợt nhận ra mình mua có hơi nhiều, thấy cái gì ngon đều muốn lấy thêm một phần cho người kia nếm thử.
Cậu cảm thấy hơi đói bụng, mắt ngó thử đồng hồ, thầm nghĩ có lẽ Quý Đông Nhiên đang ăn tối ở nhà chính nên quyết định đi nấu mì gói ăn lót dạ.
Cậu vừa bắt nước sôi thì điện thoại vẫn im lìm từ chiều reo lên, Hạ An Vũ tùy tiện chùi tay vào tạp dề, đưa mắt nhìn sang, màn hình hiện hai chữ "sếp tổng".
"Đang làm gì đó? Sao bắt máy trễ vậy?"
Đầu dây bên kia có âm thanh ồn ào của xe cộ, Hạ An Vũ hơi ngạc nhiên, không trả lời câu hỏi của anh mà thắc mắc ngược lại:
"Anh đang về ạ? Không ngủ lại sao?"
"Ừ, nhớ em nên về. Em không nhớ tôi à?"
Giọng nói người kia mang ý cười, Hạ An Vũ đỏ mặt mạnh miệng trả lời:
"Không nhớ. Anh không về một mình em ngủ trên giường lớn tha hồ mà lăn lộn."
"Chúng ta cùng lăn lộn không phải vui hơn sao?"
Hạ An Vũ hoàn toàn câm nín trước mấy lời lưu manh nói bằng giọng điệu nghiêm túc của Quý Đông Nhiên. Nồi nước phía sau vừa sôi, cậu đặt điện thoại xuống bàn rồi bật loa ngoài nói vọng vào:
"Anh đang ở đâu đó?"
"Đường H, khoảng mười phút nữa tôi về đến nhà." - Quý Đông Nhiên đáp.
"Vậy anh lo lái xe đi, em phải dọn nhà để đón ông chủ về."
"Ngoan như vậy." - Quý Đông Nhiên bật cười - "Vậy ông chủ sẽ có quà cho em."
Điện thoại cúp máy, Hạ An Vũ bĩu môi một cái rồi xoay sang nấu tiếp mì của mình, thầm nghĩ xem "ông chủ" nào đó sẽ mang quà gì về.
Mì chính, Hạ An Vũ bê ra bàn, bụng cậu đói cồn cào, chưa kịp ngồi xuống đã xì xụp trước một đũa. Ăn chưa được bao nhiêu, âm thanh bấm mật khẩu ngoài cửa vang lên, Hạ An Vũ suýt sặc, vội đặt đũa xuống chạy ra.
"Gấp như vậy, nhớ tôi rồi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửa chưa kịp mở nhưng Quý Đông Nhiên đã nghe tiếng bước chân lạch bạch rồi, anh nhìn cậu thư ký miệng vẫn còn bóng dầu đứng trước mặt mình khẽ cười hỏi.
"Sao anh bảo mười phút về tới? Cứ tưởng anh đi luôn rồi."
Hạ An Vũ không trả lời câu hỏi của anh mà vòng thẳng ra sau đẩy xe lăn vào. Quý Đông Nhiên cảm thấy Hạ An Vũ có gì đó không đúng, nhưng không biết ở chỗ nào.
"Chỉ trễ có năm phút cũng không được sao?"
"Anh là tổng giám đốc đó. Quan trọng nhất là đúng giờ." - Hạ An Vũ tốt bụng nhắc nhở.
"Ừm, tôi xin lỗi." - Quý Đông Nhiên lần tay ra sau nắm lấy tay cậu dịu dàng nói - "Đền cho em, cúi xuống đây."
Hạ An Vũ đỏ mặt, không tự nhiên đảo mắt một cái rồi mới ngoan ngoãn cúi xuống. Trái tim cậu đập nhanh hơn, nhìn khuôn mặt điển trai càng lúc càng phóng đại, Hạ An Vũ đỏ mặt nhắm mắt lại. Không có ẩm ướt nóng bỏng như dự đoán, xung quanh vẫn chìm trong im lặng, Hạ An Vũ từ hồi hộp chuyển sang ngơ ngác, thời điểm đôi mắt mở ra lần nữa liền nhìn thấy nụ cười xấu xa của ai kia.
"Anh!"
Hạ An Vũ thẹn quá hóa giận, Quý Đông Nhiên bật cười, trước khi thư ký nhà mình bùng phá thì lập tức cầm ly trà treo trước xe nãy giờ đưa đến nói:
"Đền cái này, em uống thử xem có thích không?"
"Không uống, anh tự uống đi."
Hạ An Vũ nhận ra thương hiệu trên ly nước Quý Đông Nhiên cầm, trước khi cậu sang đây các chị đồng nghiệp cũng nói nhất định phải thử một lần, chưa biết ngon hay không nhưng nó cực kỳ hot, muốn mua phải xếp hàng ít nhất nửa tiếng đồng hồ mới mua được.
"Giận rồi?" - Quý Đông Nhiên điều khiển xe lăn theo sau cậu hỏi.
Hạ An Vũ bực bội đi thẳng vào trong bếp, tô mì đã bắt đầu trương lên, càng giận Quý Đông Nhiên hơn, cậu bực mình xì xụp ăn liên tục cho bỏ ghét.
"Em nấu mì?"
Quý Đông Nhiên ngạc nhiên, Hạ An Vũ vừa nhai vừa trả lời anh:
"Không, em đang ăn hủ tiếu."
Quý Đông Nhiên bị Hạ An Vũ làm cho có chút bất đắc dĩ, anh không nghĩ chỉ muốn ghẹo một chút mà lại khó dỗ như vậy, đành thở dài đặt ly lên bàn bếp, sau đó tự mình loay hoay muốn chuyển qua ghế.
"Này!"
Hạ An Vũ giật mình vứt đũa xuống chạy sang đỡ lấy cánh tay anh, Quý Đông Nhiên ngồi xong, Hạ An Vũ lúc này mới thở phào ngồi xuống ghế cạnh anh, cầm ly nước sang cấm ống hút vào hút một ngụm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có ngon không?" - Quý Đông Nhiên nghiêng đầu hỏi.
"Coi như bù tội cho anh."
Hạ An Vũ lơ đễnh đáp, đoạn cậu định kéo tô mì đang ăn dở sang thì đã bị Quý Đông Nhiên giành trước:
"Coi như trao đổi, tôi cũng đói." - Quý Đông Nhiên nói, sau đó xoắn tay áo lên bắt đầu gắp mì ăn.
"Anh chưa ăn gì ạ?"
Lần này đến phiên Hạ An Vũ ngạc nhiên, cậu cứ tưởng anh đã ăn ở nhà chính rồi.
"Chưa, tôi đói sắp hoa mắt rồi." - Quý Đông Nhiên lắc đầu.
"Đừng ăn nữa, em nấu cho anh cái khác."
Hạ An Vũ bật dậy, lúc trưa Quý Đông Nhiên còn chưa kịp dùng bữa đã rời khỏi nhà, cả ngày chỉ có mỗi phần ăn sáng bé tẹo mà không chịu về ngay còn đi xếp hàng mua trà với chả sữa, thật muốn gõ đầu anh mấy cái mới thôi.
"Không cần đâu." - Quý Đông Nhiên kéo tay cậu lại, ngay lúc Hạ An Vũ không phòng bị gì liền rướn người lên hôn chụt vào môi cậu một cái rồi nói - "Như này là no rồi."
Hạ An Vũ mắng một tiếng "không biết xấu hổ", cuối cùng vẫn vào bếp nấu thêm phần khác cho Quý Đông Nhiên.
Tối đó, cậu bị anh giở trò một hồi mới chịu tha. Hơn mười một giờ khuya, trán Hạ An Vũ đổ đầy mồ hôi, Quý Đông Nhiên ở sau mút nhẹ lên gáy cậu tạo một dấu đo đỏ, thỏa mãn ôm chặt người vào.
Chiều hôm sau, Quý Đông Nhiên lái xe chở Hạ An Vũ ra khỏi thành phố, chạy khoảng hai giờ đồng hồ để đến khu suối nước nóng mà anh đã nói từ trước. Hạ An Vũ suýt quên mất vụ này, đáng lẽ đúng theo kế hoạch thì hôm nay họ đã ở đó được hai ngày rồi, vả lại cậu cũng không nghĩ Quý Đông Nhiên còn thời gian với tâm trạng chơi bời nữa.
"Anh bảo chỗ đó phải đặt trước mà? Bây giờ đã trễ hơn so với thời gian dự định nhiều lắm, vẫn còn phòng ạ?"
Thời điểm Hạ An Vũ đang soạn lại quần áo vẫn không tin được hỏi lại, Quý Đông Nhiên chắc nịch đáp lại:
"Còn, tôi gọi hỏi rồi."
Cứ thế Hạ An Vũ mơ hồ bị Quý Đông Nhiên chở đến chốn rừng núi vắng vẻ cách xa thành phố này.
"Xin chào quý... ông chủ!"
Nhân viên lễ tân vừa nhìn thấy hai người đã thốt lên, Hạ An Vũ cuối cùng cũng hiểu ra, từ trên cao trừng trừng nhìn vào xoáy tóc của Quý Đông Nhiên như thể muốn xem xem cái đầu này đang nghĩ cái gì trong đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro