Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 52
2024-10-17 14:43:36
"Dạ đây là phòng của mình ở đây ạ. Ông chủ muốn dùng bữa luôn hay để lát nữa ạ?"
Nhân viên dẫn cả hai đến một căn phòng khá lớn, Hạ An Vũ ngó vào trong, cánh cửa kéo kiểu Nhật thông thẳng ra một khoảng sân, ở đó lờ mờ khói bốc lên từ hồ nước nóng riêng.
"Cảm ơn, lát nữa cần tôi sẽ gọi điện thông báo trước."
"Dạ được, chúc ông chủ và phu nhân có kỳ nghỉ vui vẻ ạ."
Cô nhân viên nói rất tự nhiên, Hạ An Vũ vẫn còn ngại với danh xưng này, duy chỉ có Quý Đông Nhiên hài lòng lập tức tips cho cô.
Cửa phòng đóng lại, Hạ An Vũ đi loanh quanh một vòng ngắm thử. Mặc dù trang trí theo phong cách giản dị ấm áp nhưng cậu vẫn ngửi được mùi xa hoa ở đây.
Hạ An Vũ ra đến chỗ hồ nước nóng đằng sau phòng, tiếng nước róc rách chảy từ ống trúc, thi thoảng có cơn gió nhẹ thoáng qua làm con người ta cảm thấy dễ chịu không ít.
"Có muốn tắm trước không?"
Quý Đông Nhiên nhìn dáng vẻ háo hức nhưng vẫn phải cố gắng kìm chế của Hạ An Vũ càng cảm thấy rất đáng yêu liền cười hỏi. Hạ An Vũ nghe giọng anh, ánh mắt khẽ liếc một cái, sau đó từ tốn trở về ngồi xuống, vừa rót trà vừa nghiêm túc chất vấn:
"Nói, rốt cuộc có phải ông chủ tự đặt chỗ hay lén sử dụng đặc quyền gì rồi?"
"Thật ra có một chút đặc quyền." - Quý Đông Nhiên nén cười đáp.
"Sao tổng giám đốc bây giờ lại gian xảo như vậy."
Hạ An Vũ tựa cằm lên bàn lầu bầu nói, Quý Đông Nhiên điều khiển xe lăn đến gần cậu, đưa tay xoa lên mái tóc đen nhánh dịu giọng lên tiếng:
"Chỉ dành riêng cho em thôi."
Hạ An Vũ được anh xoa đến thoải mái, hơi híp mắt lại hưởng thụ, sau đó bắt lấy bàn tay to lớn đó rồi áp má vào:
"Ừm... vậy em cũng có chút đặc quyền dành riêng cho tổng giám đốc..."
Hơi nước mờ ảo che phủ đi hai cơ thể đang mải miết vấn vít nhau. Phần yết hầu nhô ra đầy nam tính bị cắn lấy, cổ họng không nhịn được than nhẹ một tiếng.
"An Vũ..." - Quý Đông Nhiên khẽ gọi người vẫn đang nhiệt tình kích thích anh kia.
Hạ An Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt khẽ híp lại, giọng cũng khàn đi mấy phần cười hỏi anh:
"Sao hả? Tổng giám đốc có thích không?"
Gương mặt Quý Đông Nhiên có phần ẩn nhẫn, anh vuốt đôi gò má ửng hồng của cậu, ngón tay chạm lên môi rồi cứ thế luồn vào trong miệng, Hạ An Vũ tự nhiên ngậm vào:
"Thích..."
Anh gằn giọng nói, trong lòng Hạ An Vũ âm thầm đốt ngọn pháo nho nhỏ ăn mừng, cuối cùng cũng có ngày Quý Đông Nhiên phải chịu thua trước cậu.
"A..."
Cơ thể chịu sự xâm nhập của một thứ to lớn kèm theo dòng nước ấm áp chảy vào, Hạ An Vũ phút chốc chẳng còn mấy sức lực để chuyển động.
"Em định cứ ngồi yên như thế à?" - Quý Đông Nhiên cười cười hỏi, hông cố ý đẩy nhẹ một cái.
"Từ... từ từ... để em thở đã..."
Hạ An Vũ ôm lấy cổ Quý Đông Nhiên, cằm gác lên vai anh cố lấy lại sức, tư thế này khiến nó vào sâu hơn bình thường, Hạ An Vũ chỉ biết tự trách đã đánh giá bản thân mình quá cao, bây giờ "ăn" có chút không trôi. Ngần ngừ giây lát, cuối cùng cậu cũng cố bám vào anh nhích cơ thể lên, dòng nước cũng theo đó bắt đầu chuyển động, ngay khi lần nữa ngồi trở về, Hạ An Vũ bắt đầu nức nở.
"Hức... mỏi quá... sao anh lại lớn như vậy..."
Quý Đông Nhiên vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh kéo đầu cậu lại trao một nụ hôn sâu, sau đó nắm lấy phần eo đã mỏi nhừ của Hạ An Vũ, khẽ thì thầm vào tai cậu nói:
"Tôi cũng đâu còn cách nào khác."
Hạ An Vũ cảm thấy dường như mình đã ngất đi, đầu óc cậu đặc quánh như tương hồ, cơ thể bị hun nóng hừng hực, bên tai chỉ có tiếng nước bì bõm cùng âm thanh thở dốc trầm đục của ai kia quẩn quanh, sau đó cái gì cũng không biết nữa.
Trời khuya im ắng, bên ngoài ánh trăng sáng len lỏi vào phòng ngủ, Quý Đông Nhiên không ngủ được, bàn tay anh nghịch mấy sợi tóc trước trán của thư ký nhỏ, đôi mắt dịu dàng vươn chút buồn bã không rõ.
"Bé ngoan, liệu em có hối hận không?"
Anh thấp giọng thì thầm, người kia lại đột nhiên cựa quậy khiến anh giật mình, vừa định rụt tay về thì đã bị nắm lại. Hạ An Vũ mở đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều của mình, cười ngốc nói:
"Đói bụng rồi."
Bữa chiều trở thành bữa khuya, nhân viên dường như vừa bị đánh thức giữa chừng, gương mặt hãy còn nhập nhèm ngái ngủ.
"Nè, anh lại sử dụng đặc quyền đấy à?"
Hạ An Vũ nhìn cả bàn ăn còn đặc sắc hơn cả trong nhà hàng, cậu vốn chỉ định ăn chút cháo lót dạ, không nghĩ giờ này vẫn còn được tiếp đãi chu đáo thế này.
"Không có, chồng em đâu phải kẻ độc tài." - Quý Đông Nhiên gấp cho cậu một miếng cá tươi đưa đến - "Ở đây có chia ca làm để phục vụ khách mà, đồ ăn khuya cũng không nhiều như bữa chiều đâu. Đây, thử một miếng."
Hạ An Vũ miễn cưỡng tin, ngoan ngoãn há miệng ăn vào, đôi mắt thoáng chốc sáng lên.
"Ngon không?"
Quý Đông Nhiên cười, anh thích nhất là nhìn dáng vẻ lười biếng hưởng thụ này của Hạ An Vũ vậy, giống như trước kia trong lòng ôm một đứa nhóc thơm mùi sữa, dường như cả thế giới lúc đó của nó chỉ có thể dựa vào anh.
"Rất tươi..." - Hạ An Vũ nhai nhai đáp.
"Vậy có thể chấm năm sao được không?"
Quý Đông Nhiên kề sát vào người Hạ An Vũ khẽ hỏi. Hạ An Vũ giống như nghiêm túc suy nghĩ, sau đó vòng tay ôm anh cong khóe miệng nói:
"Phải có thêm khuyến mãi chứ ông chủ."
Quý Đông Nhiên tỏ ra bất đắc dĩ đáp:
"Dù sao tôi cũng vừa mới mở cửa không lâu, quý khách thông cảm cho... hay là..."
Hơi thở Quý Đông Nhiên ấm nóng phả vào mặt cậu, Hạ An Vũ mê muội nhìn anh phút chốc rồi ngay lập tức hôn lên.
Nhiệt độ phòng vẫn ở mức vừa đủ, cơ thể cả hai lại nóng hừng hực, đợi khi tách ra, ở giữa vẫn còn vương sợi chỉ bạc mỏng tang.
"Có thể chấm năm sao chưa?" - Quý Đông Nhiên miết nhẹ đôi môi sưng đỏ của cậu hỏi lại lần nữa.
Hạ An Vũ gục đầu vào lòng anh tùy ý "ừm" một tiếng, Quý Đông Nhiên luồn tay vào mái tóc đen nhánh, tay còn lại tiếp tục gắp thức ăn dụ dỗ người ăn tiếp.
Nói là hưởng tuần trăng mật nhưng bởi vì lịch trình bị trễ nên cả hai chỉ vui vẻ quấn quýt ở khu suối nước nóng ba hôm, sau đó đành luyến tiếc rời khỏi.
"Lần sau sẽ tranh thủ dẫn em đi chơi nhiều hơn."
Hạ An Vũ nhìn cảnh vật hai bên đường mà lòng có chút bồi hồi, Quý Đông Nhiên không nghe cậu nói chuyện, sợ cậu buồn nên cất tiếng an ủi.
"Lần sau tới lượt em dẫn anh đi."
Hạ An Vũ lập tức nói, cậu nghĩ rồi, cậu muốn cùng Quý Đông Nhiên nhìn ngắm thế giới này, nếu như chỗ nào anh không tự mình đi được thì cậu sẽ cõng anh. Quý Đông Nhiên mỉm cười, vươn tay sang xoa đầu cậu dịu dàng đáp:
"Ừm, vậy nhờ em chăm sóc tôi."
Nhân viên dẫn cả hai đến một căn phòng khá lớn, Hạ An Vũ ngó vào trong, cánh cửa kéo kiểu Nhật thông thẳng ra một khoảng sân, ở đó lờ mờ khói bốc lên từ hồ nước nóng riêng.
"Cảm ơn, lát nữa cần tôi sẽ gọi điện thông báo trước."
"Dạ được, chúc ông chủ và phu nhân có kỳ nghỉ vui vẻ ạ."
Cô nhân viên nói rất tự nhiên, Hạ An Vũ vẫn còn ngại với danh xưng này, duy chỉ có Quý Đông Nhiên hài lòng lập tức tips cho cô.
Cửa phòng đóng lại, Hạ An Vũ đi loanh quanh một vòng ngắm thử. Mặc dù trang trí theo phong cách giản dị ấm áp nhưng cậu vẫn ngửi được mùi xa hoa ở đây.
Hạ An Vũ ra đến chỗ hồ nước nóng đằng sau phòng, tiếng nước róc rách chảy từ ống trúc, thi thoảng có cơn gió nhẹ thoáng qua làm con người ta cảm thấy dễ chịu không ít.
"Có muốn tắm trước không?"
Quý Đông Nhiên nhìn dáng vẻ háo hức nhưng vẫn phải cố gắng kìm chế của Hạ An Vũ càng cảm thấy rất đáng yêu liền cười hỏi. Hạ An Vũ nghe giọng anh, ánh mắt khẽ liếc một cái, sau đó từ tốn trở về ngồi xuống, vừa rót trà vừa nghiêm túc chất vấn:
"Nói, rốt cuộc có phải ông chủ tự đặt chỗ hay lén sử dụng đặc quyền gì rồi?"
"Thật ra có một chút đặc quyền." - Quý Đông Nhiên nén cười đáp.
"Sao tổng giám đốc bây giờ lại gian xảo như vậy."
Hạ An Vũ tựa cằm lên bàn lầu bầu nói, Quý Đông Nhiên điều khiển xe lăn đến gần cậu, đưa tay xoa lên mái tóc đen nhánh dịu giọng lên tiếng:
"Chỉ dành riêng cho em thôi."
Hạ An Vũ được anh xoa đến thoải mái, hơi híp mắt lại hưởng thụ, sau đó bắt lấy bàn tay to lớn đó rồi áp má vào:
"Ừm... vậy em cũng có chút đặc quyền dành riêng cho tổng giám đốc..."
Hơi nước mờ ảo che phủ đi hai cơ thể đang mải miết vấn vít nhau. Phần yết hầu nhô ra đầy nam tính bị cắn lấy, cổ họng không nhịn được than nhẹ một tiếng.
"An Vũ..." - Quý Đông Nhiên khẽ gọi người vẫn đang nhiệt tình kích thích anh kia.
Hạ An Vũ ngẩng đầu lên, đôi mắt khẽ híp lại, giọng cũng khàn đi mấy phần cười hỏi anh:
"Sao hả? Tổng giám đốc có thích không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gương mặt Quý Đông Nhiên có phần ẩn nhẫn, anh vuốt đôi gò má ửng hồng của cậu, ngón tay chạm lên môi rồi cứ thế luồn vào trong miệng, Hạ An Vũ tự nhiên ngậm vào:
"Thích..."
Anh gằn giọng nói, trong lòng Hạ An Vũ âm thầm đốt ngọn pháo nho nhỏ ăn mừng, cuối cùng cũng có ngày Quý Đông Nhiên phải chịu thua trước cậu.
"A..."
Cơ thể chịu sự xâm nhập của một thứ to lớn kèm theo dòng nước ấm áp chảy vào, Hạ An Vũ phút chốc chẳng còn mấy sức lực để chuyển động.
"Em định cứ ngồi yên như thế à?" - Quý Đông Nhiên cười cười hỏi, hông cố ý đẩy nhẹ một cái.
"Từ... từ từ... để em thở đã..."
Hạ An Vũ ôm lấy cổ Quý Đông Nhiên, cằm gác lên vai anh cố lấy lại sức, tư thế này khiến nó vào sâu hơn bình thường, Hạ An Vũ chỉ biết tự trách đã đánh giá bản thân mình quá cao, bây giờ "ăn" có chút không trôi. Ngần ngừ giây lát, cuối cùng cậu cũng cố bám vào anh nhích cơ thể lên, dòng nước cũng theo đó bắt đầu chuyển động, ngay khi lần nữa ngồi trở về, Hạ An Vũ bắt đầu nức nở.
"Hức... mỏi quá... sao anh lại lớn như vậy..."
Quý Đông Nhiên vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, anh kéo đầu cậu lại trao một nụ hôn sâu, sau đó nắm lấy phần eo đã mỏi nhừ của Hạ An Vũ, khẽ thì thầm vào tai cậu nói:
"Tôi cũng đâu còn cách nào khác."
Hạ An Vũ cảm thấy dường như mình đã ngất đi, đầu óc cậu đặc quánh như tương hồ, cơ thể bị hun nóng hừng hực, bên tai chỉ có tiếng nước bì bõm cùng âm thanh thở dốc trầm đục của ai kia quẩn quanh, sau đó cái gì cũng không biết nữa.
Trời khuya im ắng, bên ngoài ánh trăng sáng len lỏi vào phòng ngủ, Quý Đông Nhiên không ngủ được, bàn tay anh nghịch mấy sợi tóc trước trán của thư ký nhỏ, đôi mắt dịu dàng vươn chút buồn bã không rõ.
"Bé ngoan, liệu em có hối hận không?"
Anh thấp giọng thì thầm, người kia lại đột nhiên cựa quậy khiến anh giật mình, vừa định rụt tay về thì đã bị nắm lại. Hạ An Vũ mở đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều của mình, cười ngốc nói:
"Đói bụng rồi."
Bữa chiều trở thành bữa khuya, nhân viên dường như vừa bị đánh thức giữa chừng, gương mặt hãy còn nhập nhèm ngái ngủ.
"Nè, anh lại sử dụng đặc quyền đấy à?"
Hạ An Vũ nhìn cả bàn ăn còn đặc sắc hơn cả trong nhà hàng, cậu vốn chỉ định ăn chút cháo lót dạ, không nghĩ giờ này vẫn còn được tiếp đãi chu đáo thế này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không có, chồng em đâu phải kẻ độc tài." - Quý Đông Nhiên gấp cho cậu một miếng cá tươi đưa đến - "Ở đây có chia ca làm để phục vụ khách mà, đồ ăn khuya cũng không nhiều như bữa chiều đâu. Đây, thử một miếng."
Hạ An Vũ miễn cưỡng tin, ngoan ngoãn há miệng ăn vào, đôi mắt thoáng chốc sáng lên.
"Ngon không?"
Quý Đông Nhiên cười, anh thích nhất là nhìn dáng vẻ lười biếng hưởng thụ này của Hạ An Vũ vậy, giống như trước kia trong lòng ôm một đứa nhóc thơm mùi sữa, dường như cả thế giới lúc đó của nó chỉ có thể dựa vào anh.
"Rất tươi..." - Hạ An Vũ nhai nhai đáp.
"Vậy có thể chấm năm sao được không?"
Quý Đông Nhiên kề sát vào người Hạ An Vũ khẽ hỏi. Hạ An Vũ giống như nghiêm túc suy nghĩ, sau đó vòng tay ôm anh cong khóe miệng nói:
"Phải có thêm khuyến mãi chứ ông chủ."
Quý Đông Nhiên tỏ ra bất đắc dĩ đáp:
"Dù sao tôi cũng vừa mới mở cửa không lâu, quý khách thông cảm cho... hay là..."
Hơi thở Quý Đông Nhiên ấm nóng phả vào mặt cậu, Hạ An Vũ mê muội nhìn anh phút chốc rồi ngay lập tức hôn lên.
Nhiệt độ phòng vẫn ở mức vừa đủ, cơ thể cả hai lại nóng hừng hực, đợi khi tách ra, ở giữa vẫn còn vương sợi chỉ bạc mỏng tang.
"Có thể chấm năm sao chưa?" - Quý Đông Nhiên miết nhẹ đôi môi sưng đỏ của cậu hỏi lại lần nữa.
Hạ An Vũ gục đầu vào lòng anh tùy ý "ừm" một tiếng, Quý Đông Nhiên luồn tay vào mái tóc đen nhánh, tay còn lại tiếp tục gắp thức ăn dụ dỗ người ăn tiếp.
Nói là hưởng tuần trăng mật nhưng bởi vì lịch trình bị trễ nên cả hai chỉ vui vẻ quấn quýt ở khu suối nước nóng ba hôm, sau đó đành luyến tiếc rời khỏi.
"Lần sau sẽ tranh thủ dẫn em đi chơi nhiều hơn."
Hạ An Vũ nhìn cảnh vật hai bên đường mà lòng có chút bồi hồi, Quý Đông Nhiên không nghe cậu nói chuyện, sợ cậu buồn nên cất tiếng an ủi.
"Lần sau tới lượt em dẫn anh đi."
Hạ An Vũ lập tức nói, cậu nghĩ rồi, cậu muốn cùng Quý Đông Nhiên nhìn ngắm thế giới này, nếu như chỗ nào anh không tự mình đi được thì cậu sẽ cõng anh. Quý Đông Nhiên mỉm cười, vươn tay sang xoa đầu cậu dịu dàng đáp:
"Ừm, vậy nhờ em chăm sóc tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro