Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 92
2024-10-17 14:43:36
"Mẹ đừng lo lắng quá, chắc chắn sẽ không sao mà."
"Không lo làm sao mà được, mẹ cứ tưởng là không có gì rồi, cuối cùng mới biết hóa ra còn nghiêm trọng hơn thế."
Ái Linh rầu rĩ nói, Hạ An Vũ thở dài không biết phải an ủi thế nào cho phải, bởi bản thân cậu cũng đang đau lòng muốn chết.
"Làm gì mà mặt mũi ai nấy cũng dài thượt vậy?"
Quý Đông Nhiên không biết đến từ lúc nào, trên tay cầm xe lăn còn treo hai ly trà sữa, Hạ An Vũ muốn đứng dậy sang chỗ anh, nhưng vì vội quá nên chạm vào vết thương ở bụng khiến cậu ngồi phịch trở lại. Quý Đông Nhiên lập tức không vui nhíu mày mắng:
"Em vội cái gì. Còn tiếp tục tôi lại nói với bác sĩ cho em ở lại thêm vài ngày theo dõi."
Hạ An Vũ nghe thấy mà xanh mặt, bởi lẽ Quý Đông Nhiên chắc chắn không nói đùa. Hiện tại cậu đã nhập viện được gần một tuần trong khi đáng ra bác sĩ nói vết thương của cậu không đáng ngại, có thể xuất viện trong hôm đó, chỉ cần tái khám đúng hạn là được. Nhưng người chồng yêu quý của cậu thì không đồng ý, anh ta cưỡng chế cả cậu lẫn bác sĩ phải làm thủ tục nhận phòng bệnh đến khi tháo băng mới thôi.
"Đừng mà, mai là cắt chỉ rồi, còn ở thêm em sẽ chết vì chán mất."
Ái Linh nhìn dáng vẻ hai đứa trẻ hạnh phúc mà phì cười, bà nói:
"Con còn nói nữa, có ai như con bị đâm xong còn lăn ra ngủ ngon lành được không? Hại mẹ và Đông Nhiên sợ muốn chết."
Hạ An Vũ có chút bất đắc dĩ, cậu cũng đâu cố ý, lúc đó mệt quá, hơn nữa tình huống đã được khống chế an toàn, cơ thể được bao quanh bởi mùi hương và hơi ấm quen thuộc, cuối cùng cậu thật sự ngủ mất.
"Con xin lỗi... cũng tại lúc đó..."
Hạ An Vũ ngập ngừng nói, ánh mắt liếc nhìn Quý Đông Nhiên, mặt liền hơi đỏ lên mà quay sang chỗ khác.
"Phải rồi, con khám xong chưa? Kết quả thế nào?" - Ái Linh quay sang hỏi anh.
"Hiện tại tình trạng của con vẫn đang không có gì đáng ngại. Chờ khi mọi chuyện ổn định con sẽ sắp xếp nhập viện." - Quý Đông Nhiên đáp.
Ái Linh nghe xong càng rầu rĩ không thôi, bà vừa muốn con trai mình cứ gác hết mọi chuyện qua một bên chuyên tâm điều trị, nhưng cũng sợ lỡ như không may, bà lại mất đứa con này.
Hạ An Vũ thấy bà lại sầu não, vội đánh lạc hướng hỏi sang chuyện khác:
"Mẹ em nói cuối năm là giỗ ngoại, hỏi tụi mình có về được không? Mẹ sẽ nấu nồi phá lấu to cho anh đó."
Quý Đông Nhiên bật cười đáp:
"Nếu không có gì thay đổi thì phẫu thuật xong, nằm viện thời gian vẫn kịp về, không thì em ăn giúp tôi cũng được."
"Sao lại không kịp chứ." - Ái Linh lau đi khóe mắt hoe đỏ - "Lúc đó mẹ cũng đến, hai gia đình chúng ta lâu rồi không có cơ hội ngồi với nhau."
Không khí thoáng chốc trở nên dễ chịu hơn, Quý Đông Nhiên đưa trà sữa cho Hạ An Vũ và Ái Linh, cả ba ngồi dưới gốc cây lớn giữa sân viện trò chuyện câu được câu chăng.
"Vẫn chưa bắt được Quý Hạo Hiên, ngày đó hắn chạy ra khỏi công ty mà không lái xe, cảnh sát đang tìm kiếm hắn ở khắp nơi."
"Liệu nó có trở về khu nhà cũ trước kia không? Mẹ nghe nói chỗ đó vẫn chưa bán mà."
Quý Đông Nhiên lắc đầu:
"Con có cho người đến đó thử rồi, không có ai đang ở đó cả, người dân xung quanh cũng nói lần gần nhất nhìn thấy hai mẹ con hắn trở về cũng hơn tháng trước rồi."
"Dù sao cũng là một người lớn sờ sờ, chắc chắn không thể tự dưng biến mất được." - Hạ An Vũ hút một ngụm trà sữa rồi nói - "Nhưng mà bây giờ Quý Hạo Hiên đã không còn gì, nếu không sớm tìm ra hắn sợ là sẽ xảy ra chuyện không hay."
Có câu "Chó cùng rứt giậu", đến cả Lý Quế Chi cũng đã nổi điên như vậy thì ai biết được con trai bà ta sẽ có thể làm ra những chuyện đáng sợ như thế nào.
"Cảnh sát đã cho người theo chúng ta, tôi cũng tăng cường lực lượng an ninh xung quanh rồi, trước mắt có lẽ sẽ không có việc gì."
Có quá nhiều vấn đề cần phải giải quyết, cũng may công ty họ vốn đã hoạt động theo nề nếp, Quý Đông Nhiên tạm thời không có gì phải bận tâm, chỉ cần sắp xếp thêm một vài thứ nữa thì coi như ổn thỏa. Còn chuyện của Quý Hạo Hiên bây giờ đã thuộc quyền hạn phía cảnh sát, trừ việc hợp tác điều tra ra Quý Đông Nhiên cũng chẳng muốn quan tâm đến nữa, bởi lẽ cái kẻ đứng đằng sau vụ việc lừa gạt Hạ An Vũ mới là thứ đáng bận lòng hơn cả.
"Không còn sớm nữa, con đưa An Vũ về phòng nghỉ đi. Mẹ sang chỗ hỏi thăm bác sĩ James chút rồi về luôn."
"Vậy mẹ về trước."
Cả ba tạm biệt nhau, Hạ An Vũ nhìn theo bóng lưng của Ái Linh tò mò hỏi:
"Mẹ anh có vẻ thân với bác sĩ James."
Mấy ngày nằm viện không ít lần cậu nhìn thấy James đi cùng Ái Linh đến thăm mình. Lúc đầu cậu vẫn nghĩ do James là bác sĩ trực tiếp điều trị cho Quý Đông Nhiên nên hai người quen biết nhau, nhưng có lần tình cờ nghe vài chuyện xưa giữa đôi bên thì có vẻ không phải, hơn nữa ánh mắt của James khi nhìn Ái Linh cũng rất lạ.
"Mẹ không có kể em à?" - Quý Đông Nhiên hỏi.
"Không có, em cũng ngại hỏi, thấy hình như hơi riêng tư." - Hạ An Vũ đáp.
"Ừm, lúc trước tôi cũng nghĩ giống em, nhưng mẹ thì có vẻ không đặt nặng chuyện này, bác sĩ James cũng thoải mái." - Quý Đông Nhiên nói - "Thật ra thời đi học ông ấy là một trong những người theo đuổi mẹ, còn suýt thành công nữa. Sau này thì mẹ bị gia đình ép gả cho ba."
Hạ An Vũ "à" một tiếng không khỏi ngạc nhiên, nhưng cuối cùng cũng lờ mờ hiểu được ánh mắt cưng chiều quen thuộc kia. Trong đầu chợt nảy ra suy nghĩ, cậu nói:
"Vậy bây giờ mẹ có suy nghĩ tìm hạnh phúc mới không? Xem chừng bác sĩ James vẫn còn yêu mẹ lắm."
"Chuyện này thì tôi không nói được." - Quý Đông Nhiên cười cười - "Bây giờ mẹ trông vô tư vui vẻ đấy, nhưng sau cuộc hôn nhân đổ vỡ với ba thì mấy năm qua tôi không thấy mẹ mở lòng với ai cả. Không chỉ James, nhiều người đàn ông đều rất tranh thủ cơ hội lấy lòng mẹ tới nay vẫn đang ngậm ngùi thất vọng hết rồi."
"Nói cũng phải, mẹ đẹp như vậy, đúng là không nói trước được..."
Hạ An Vũ trở về phòng bệnh, nhàm chán nghe Quý Đông Nhiên dặn dò mấy lượt đến đau đầu, mãi mới có cơ hội mở miệng hỏi:
"Dặn dò em xong rồi, còn anh định khi nào mới nhập viện đây?"
"Còn vài thứ nữa cần chuẩn bị, ít nhất cũng phải hết tháng này." - Quý Đông Nhiên vươn tay xoa đầu cậu - "Làm sao? Nôn nóng ngủ cùng tôi trong bệnh viện."
"Ăn nói kỳ cục... Ai thèm ngủ với anh, lúc đó em cũng xuất viện rồi..." - Hạ An Vũ đỏ mặt lẩm bẩm nói.
Ánh nắng bên ngoài xinh đẹp, len lén nhảy nhót giữa hai đôi môi dính chặt vào nhau.
__________
Bệnh viện buổi tối sáng đèn, nhưng vài nơi vẫn bị bóng đêm bao phủ, gã đàn ông nhếch nhác ngồi trên giường bệnh, cằm lún phún râu húp cạn ly mì rẻ tiền, ánh mắt đỏ hằn tơ máu nhìn chằm chằm vào bản tin tức phát lại.
"Đã bắt giữ người phụ nữ náo loạn làm bị thương người khác tại đám tang của cố chủ tịch tập đoàn K Quý Đình Huy. Theo nguồn tin cho biết, bà tên Lý Quế Chi, mẹ của nghi phạm giết chết chủ tịch đang bị truy nã - Quý Hạo Hiên."
"Không lo làm sao mà được, mẹ cứ tưởng là không có gì rồi, cuối cùng mới biết hóa ra còn nghiêm trọng hơn thế."
Ái Linh rầu rĩ nói, Hạ An Vũ thở dài không biết phải an ủi thế nào cho phải, bởi bản thân cậu cũng đang đau lòng muốn chết.
"Làm gì mà mặt mũi ai nấy cũng dài thượt vậy?"
Quý Đông Nhiên không biết đến từ lúc nào, trên tay cầm xe lăn còn treo hai ly trà sữa, Hạ An Vũ muốn đứng dậy sang chỗ anh, nhưng vì vội quá nên chạm vào vết thương ở bụng khiến cậu ngồi phịch trở lại. Quý Đông Nhiên lập tức không vui nhíu mày mắng:
"Em vội cái gì. Còn tiếp tục tôi lại nói với bác sĩ cho em ở lại thêm vài ngày theo dõi."
Hạ An Vũ nghe thấy mà xanh mặt, bởi lẽ Quý Đông Nhiên chắc chắn không nói đùa. Hiện tại cậu đã nhập viện được gần một tuần trong khi đáng ra bác sĩ nói vết thương của cậu không đáng ngại, có thể xuất viện trong hôm đó, chỉ cần tái khám đúng hạn là được. Nhưng người chồng yêu quý của cậu thì không đồng ý, anh ta cưỡng chế cả cậu lẫn bác sĩ phải làm thủ tục nhận phòng bệnh đến khi tháo băng mới thôi.
"Đừng mà, mai là cắt chỉ rồi, còn ở thêm em sẽ chết vì chán mất."
Ái Linh nhìn dáng vẻ hai đứa trẻ hạnh phúc mà phì cười, bà nói:
"Con còn nói nữa, có ai như con bị đâm xong còn lăn ra ngủ ngon lành được không? Hại mẹ và Đông Nhiên sợ muốn chết."
Hạ An Vũ có chút bất đắc dĩ, cậu cũng đâu cố ý, lúc đó mệt quá, hơn nữa tình huống đã được khống chế an toàn, cơ thể được bao quanh bởi mùi hương và hơi ấm quen thuộc, cuối cùng cậu thật sự ngủ mất.
"Con xin lỗi... cũng tại lúc đó..."
Hạ An Vũ ngập ngừng nói, ánh mắt liếc nhìn Quý Đông Nhiên, mặt liền hơi đỏ lên mà quay sang chỗ khác.
"Phải rồi, con khám xong chưa? Kết quả thế nào?" - Ái Linh quay sang hỏi anh.
"Hiện tại tình trạng của con vẫn đang không có gì đáng ngại. Chờ khi mọi chuyện ổn định con sẽ sắp xếp nhập viện." - Quý Đông Nhiên đáp.
Ái Linh nghe xong càng rầu rĩ không thôi, bà vừa muốn con trai mình cứ gác hết mọi chuyện qua một bên chuyên tâm điều trị, nhưng cũng sợ lỡ như không may, bà lại mất đứa con này.
Hạ An Vũ thấy bà lại sầu não, vội đánh lạc hướng hỏi sang chuyện khác:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẹ em nói cuối năm là giỗ ngoại, hỏi tụi mình có về được không? Mẹ sẽ nấu nồi phá lấu to cho anh đó."
Quý Đông Nhiên bật cười đáp:
"Nếu không có gì thay đổi thì phẫu thuật xong, nằm viện thời gian vẫn kịp về, không thì em ăn giúp tôi cũng được."
"Sao lại không kịp chứ." - Ái Linh lau đi khóe mắt hoe đỏ - "Lúc đó mẹ cũng đến, hai gia đình chúng ta lâu rồi không có cơ hội ngồi với nhau."
Không khí thoáng chốc trở nên dễ chịu hơn, Quý Đông Nhiên đưa trà sữa cho Hạ An Vũ và Ái Linh, cả ba ngồi dưới gốc cây lớn giữa sân viện trò chuyện câu được câu chăng.
"Vẫn chưa bắt được Quý Hạo Hiên, ngày đó hắn chạy ra khỏi công ty mà không lái xe, cảnh sát đang tìm kiếm hắn ở khắp nơi."
"Liệu nó có trở về khu nhà cũ trước kia không? Mẹ nghe nói chỗ đó vẫn chưa bán mà."
Quý Đông Nhiên lắc đầu:
"Con có cho người đến đó thử rồi, không có ai đang ở đó cả, người dân xung quanh cũng nói lần gần nhất nhìn thấy hai mẹ con hắn trở về cũng hơn tháng trước rồi."
"Dù sao cũng là một người lớn sờ sờ, chắc chắn không thể tự dưng biến mất được." - Hạ An Vũ hút một ngụm trà sữa rồi nói - "Nhưng mà bây giờ Quý Hạo Hiên đã không còn gì, nếu không sớm tìm ra hắn sợ là sẽ xảy ra chuyện không hay."
Có câu "Chó cùng rứt giậu", đến cả Lý Quế Chi cũng đã nổi điên như vậy thì ai biết được con trai bà ta sẽ có thể làm ra những chuyện đáng sợ như thế nào.
"Cảnh sát đã cho người theo chúng ta, tôi cũng tăng cường lực lượng an ninh xung quanh rồi, trước mắt có lẽ sẽ không có việc gì."
Có quá nhiều vấn đề cần phải giải quyết, cũng may công ty họ vốn đã hoạt động theo nề nếp, Quý Đông Nhiên tạm thời không có gì phải bận tâm, chỉ cần sắp xếp thêm một vài thứ nữa thì coi như ổn thỏa. Còn chuyện của Quý Hạo Hiên bây giờ đã thuộc quyền hạn phía cảnh sát, trừ việc hợp tác điều tra ra Quý Đông Nhiên cũng chẳng muốn quan tâm đến nữa, bởi lẽ cái kẻ đứng đằng sau vụ việc lừa gạt Hạ An Vũ mới là thứ đáng bận lòng hơn cả.
"Không còn sớm nữa, con đưa An Vũ về phòng nghỉ đi. Mẹ sang chỗ hỏi thăm bác sĩ James chút rồi về luôn."
"Vậy mẹ về trước."
Cả ba tạm biệt nhau, Hạ An Vũ nhìn theo bóng lưng của Ái Linh tò mò hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẹ anh có vẻ thân với bác sĩ James."
Mấy ngày nằm viện không ít lần cậu nhìn thấy James đi cùng Ái Linh đến thăm mình. Lúc đầu cậu vẫn nghĩ do James là bác sĩ trực tiếp điều trị cho Quý Đông Nhiên nên hai người quen biết nhau, nhưng có lần tình cờ nghe vài chuyện xưa giữa đôi bên thì có vẻ không phải, hơn nữa ánh mắt của James khi nhìn Ái Linh cũng rất lạ.
"Mẹ không có kể em à?" - Quý Đông Nhiên hỏi.
"Không có, em cũng ngại hỏi, thấy hình như hơi riêng tư." - Hạ An Vũ đáp.
"Ừm, lúc trước tôi cũng nghĩ giống em, nhưng mẹ thì có vẻ không đặt nặng chuyện này, bác sĩ James cũng thoải mái." - Quý Đông Nhiên nói - "Thật ra thời đi học ông ấy là một trong những người theo đuổi mẹ, còn suýt thành công nữa. Sau này thì mẹ bị gia đình ép gả cho ba."
Hạ An Vũ "à" một tiếng không khỏi ngạc nhiên, nhưng cuối cùng cũng lờ mờ hiểu được ánh mắt cưng chiều quen thuộc kia. Trong đầu chợt nảy ra suy nghĩ, cậu nói:
"Vậy bây giờ mẹ có suy nghĩ tìm hạnh phúc mới không? Xem chừng bác sĩ James vẫn còn yêu mẹ lắm."
"Chuyện này thì tôi không nói được." - Quý Đông Nhiên cười cười - "Bây giờ mẹ trông vô tư vui vẻ đấy, nhưng sau cuộc hôn nhân đổ vỡ với ba thì mấy năm qua tôi không thấy mẹ mở lòng với ai cả. Không chỉ James, nhiều người đàn ông đều rất tranh thủ cơ hội lấy lòng mẹ tới nay vẫn đang ngậm ngùi thất vọng hết rồi."
"Nói cũng phải, mẹ đẹp như vậy, đúng là không nói trước được..."
Hạ An Vũ trở về phòng bệnh, nhàm chán nghe Quý Đông Nhiên dặn dò mấy lượt đến đau đầu, mãi mới có cơ hội mở miệng hỏi:
"Dặn dò em xong rồi, còn anh định khi nào mới nhập viện đây?"
"Còn vài thứ nữa cần chuẩn bị, ít nhất cũng phải hết tháng này." - Quý Đông Nhiên vươn tay xoa đầu cậu - "Làm sao? Nôn nóng ngủ cùng tôi trong bệnh viện."
"Ăn nói kỳ cục... Ai thèm ngủ với anh, lúc đó em cũng xuất viện rồi..." - Hạ An Vũ đỏ mặt lẩm bẩm nói.
Ánh nắng bên ngoài xinh đẹp, len lén nhảy nhót giữa hai đôi môi dính chặt vào nhau.
__________
Bệnh viện buổi tối sáng đèn, nhưng vài nơi vẫn bị bóng đêm bao phủ, gã đàn ông nhếch nhác ngồi trên giường bệnh, cằm lún phún râu húp cạn ly mì rẻ tiền, ánh mắt đỏ hằn tơ máu nhìn chằm chằm vào bản tin tức phát lại.
"Đã bắt giữ người phụ nữ náo loạn làm bị thương người khác tại đám tang của cố chủ tịch tập đoàn K Quý Đình Huy. Theo nguồn tin cho biết, bà tên Lý Quế Chi, mẹ của nghi phạm giết chết chủ tịch đang bị truy nã - Quý Hạo Hiên."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro