Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 93
2024-10-17 14:43:36
Hạ An Vũ cuối cùng cũng được Quý Đông Nhiên ân xá xuất viện, chỉ là cậu vừa ra ngoài không bao lâu thì đến lượt anh làm thủ tục nhập viện chuẩn bị phẫu thuật.
"Sao em cứ có cảm giác từ ngày sang đây ngoại trừ công ty và nhà ra thì nơi thường xuyên lui tới lại là bệnh viện nhỉ?"
Hạ An Vũ hì hục xoa bóp bắp chân cho Quý Đông Nhiên bằng loại rượu thuốc mới của mẹ cậu gửi sang, miệng lầm bầm than vãn:
"Ngày trước em hay bệnh cũng không đến mức suốt ngày ở bệnh viện thế này."
Quý Đông Nhiên nhìn dáng vẻ nhấp nhô nhiệt tình của cậu cười cười nói:
"Chẳng phải kêu em về nước nghỉ ngơi thời gian rồi sao? Không chịu nữa thì đi mua sắm với mẹ đi, thẻ cũng đã đưa cho em rồi."
"Xùy xùy, nói tào lao cái gì đấy?" - Hạ An Vũ liếc anh một cái rồi đáp - "Bỏ chồng mình cô đơn trong viện rồi cầm thẻ đi vui vẻ chỗ khác, em sẽ bị phỉ báng đến chết."
Quý Đông Nhiên bật cười hỏi:
"Không phải là cắn rứt lương tâm đến chết à?"
"Sao phải cắn rứt chứ, có tiền rồi em sẽ tìm thêm vài anh đẹp trai hầu hạ, nghĩ tới đã thấy sướng rồi... á... anh làm gì vậy?"
Hạ An Vũ đang cười vui vẻ trước trò đùa của mình thì chợt có bàn tay lạnh lẽo vén áo mò vào eo cậu khiến cậu giật nảy. Hạ An Vũ tức giận trừng Quý Đông Nhiên, nhưng người kia giống như đã đứt mất dây thần kinh xấu hổ, mặc cho thư ký nhỏ tránh tránh né né thế nào vẫn thản nhiên sờ mó.
"Anh... nhột em... đừng mà... haha... em sai rồi..."
Hạ An Vũ chịu không nổi bắt đầu xin tha, cậu muốn đứng dậy chạy trốn lại bất ngờ bị kéo về ngã sấp vào lòng Quý Đông Nhiên, sức nặng của hai người trưởng thành khiến xe lăn kêu cót két lung lay.
"Cần gì tốn tiền như vậy, ở đây có người vừa cho em tiền vừa cho em sướng không thích hơn sao?"
Hạ An Vũ đỏ lựng mặt đối diện với vẻ đẹp trai đang phóng đại trước mắt của tổng giám đốc, chất giọng trầm thấp quyến rũ rù rì vào tai cậu những lời không đứng đắn khiến cơ thể cậu nóng bừng. Đương lúc bàn tay Quý Đông Nhiên dần dần di chuyển chạm vào điểm nhạy cảm trước ngực, Hạ An Vũ giật mình chụp lấy tay anh lắp bắp nói:
"Khoan... khoan đã... đây là bệnh viện mà anh... ưm..."
Quý Đông Nhiên cướp lấy miệng nhỏ chặn lại những lời cậu nói, đôi tay bắt đầu nhẹ nhàng cởi bỏ từng nút áo.
"Sợ cái gì? Lần trước là ai làm xấu ở bệnh viện trước?"
Hạ An Vũ không biết phải đáp lại thế nào, nhưng giờ đang là ban ngày ban mặt, nào có giống chuyện vụng trộm đêm hôm như lần đó, cậu xấu hổ quay mặt đi chỗ khác. Quý Đông Nhiên thấy phản ứng của cậu, anh thở dài một tiếng, nghiêm chỉnh giúp cậu gài nút áo lại, trầm trầm nói:
"Xin lỗi, tôi hấp tấp rồi. Có lẽ phải chờ đến lúc xuất viện, nhưng cũng không biết khi nào được xuất viện nữa."
Hạ An Vũ nghe anh nói, mày nhíu lại, mím mím môi, giống như quyết tâm gì đó, chống người đứng thẳng dậy.
"Bực mình quá, sao bình thường không thấy anh tốt bụng như vậy..."
Ngoài trời đứng trưa đổ nắng lớn, vài phòng bệnh không chịu nổi ánh sáng chói lóa mà phải kéo màn che bớt, trong đó có một căn phòng lớn nằm ở khu cao cấp khuất nắng nhưng vẫn kín bưng, chẳng rõ đang muốn che giấu điều gì.
"Ưm... Đông Nhiên... lên... lên giường đi anh..."
Một tiếng "bốp" vang lên giữa không gian yên tĩnh làm người ta đỏ mặt tía tai, Hạ An Vũ vừa đau vừa ngượng ngọ nguậy mếu máo nói:
"Anh đánh em..."
"Xin lỗi, em ngoan đi, bây giờ tôi cũng không tiện, ở đây luôn được không?"
Quý Đông Nhiên xin lỗi một cách chân thành, bản thân cũng bị tiếng vỗ lúc nãy kích thích đến mồ hôi đầm đìa, từng ngón tay thon dài kiên nhẫn mở rộng giúp thư ký nhỏ.
"Khó chịu, mỏi lắm... hức..." - Hạ An Vũ gục vào vai anh rên rỉ nói - "Lỡ như nó hỏng thì sao?"
"Thì mua cái mới."
Giọng Quý Đông Nhiên đã khàn đặc, bàn tay còn lại dùng lực cố định eo nhỏ vẫn không chịu yên, cần gạt an toàn xe lăn kêu "két" một tiếng, Hạ An Vũ ngửa cổ ra sau, nước mắt ngắn dài thi nhau rơi xuống.
"Sâu... sâu quá... không nổi... hức..."
Chỉ mới bắt đầu thôi mà Hạ An Vũ cảm thấy cơ thể đã chẳng còn chút sức lực nào, hai chân cậu vắt ngang lên thành xe lăn, vì sợ ngã nên hơi dùng sức níu lại, eo mỏi, chân mỏi, từ bàn chân đến cổ chân cảm giác bị kéo căng như muốn xé rách cậu.
"An Vũ..."
Quý Đông Nhiên thở ra một hơi khẽ gọi tên cậu, đợi khi đối phương thích ứng, hai tay ôm trọn lấy nơi trắng nõn hì hục nhấc lên đưa xuống, tiếng kẽo kẹt đều đặn phát ra.
"A... Đông Nhiên... sẽ hỏng mất... ngã... hức... em sợ..."
"Không sợ, tôi đỡ em..."
Quý Đông Nhiên cảm thấy toàn thân nóng ran, sướng đến mức anh suýt không nghe được cậu đang nói gì, miệng ngậm lấy điểm đỏ đung đưa trước ngực day cắn, ngắt quãng đáp.
Lời đảm bảo chẳng có tác dụng gì so với lực di chuyển không chút kiêng dè của Quý Đông Nhiên, Hạ An Vũ vùi mặt vào vai anh nức nở, chịu đựng từng cú thúc sướng rơn người đánh đến đầu óc cậu mịt mờ.
Cốc! Cốc! Cốc!
"Thưa anh..."
Âm thanh gõ cửa theo sau là tiếng nữ y tá nhẹ giọng vang lên, Hạ An Vũ giật mình vô thức thít chặt nơi đó lại, Quý Đông Nhiên cũng có chút mất bình tĩnh, nhưng nhanh chóng vuốt ve bờ lưng trơn bóng trấn an:
"Không sao..."
"Mau rút ra đi..." - Hạ An Vũ thì thầm nói.
"Cô ấy sẽ đi nhanh thôi..."
Hạ An Vũ chẳng ngờ Quý Đông Nhiên lại cả gan đến thế, nhất định vẫn giữ nguyên tư thế cũ, cố lấy giọng bình thường đáp lời:
"Ai đó?"
"Thưa, tôi là hộ lý được phân công phụ trách bệnh nhân của phòng bệnh này. Lúc nãy phòng này có đặt hai phần cơm, tôi có thể đưa vào được không ạ?"
Hạ An Vũ hoàn toàn cạn lời bởi hai phần cơm đó là do cậu dặn dò, giờ chẳng khác nào tự lấy đá đập chân mình, cậu tựa như con đà điểu chán nản gục đầu xuống.
"À..."
Quý Đông Nhiên hơi đảo mắt, con người liếc nhìn cái gáy trắng trẻo quyến rũ, trong lòng rục rịch nhộn nhạo. Hạ An Vũ nghe trên đỉnh đầu phát ra tiếng cười khẽ, tim đánh "thịch" một nhịp bất an.
"Ưm... anh..."
"Có sao? Sao tôi không nhớ gì cả?"
Quý Đông Nhiên nhấp nhẹ, Hạ An Vũ muốn mắng người nhưng nhanh chóng kìm lại, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khó nhọc.
"Quý Đông Nhiên phòng 307, hai suất cơm dinh dưỡng đặc biệt." - Nữ y tá lớn giọng đọc - "Có phải là anh không ạ?"
"À..."
Quý Đông Nhiên lơ đãng đáp, phía dưới vì lo sợ mà lần nữa thít chặt lại, anh hít sâu một hơi, xấu xa thúc mạnh một cái khiến cậu suýt rên ra tiếng.
"Tôi nhớ rồi, chắc là thư ký của tôi đặt... shh..."
Quý Đông Nhiên đang nói nửa chừng thì trên vai nhói đau, Hạ An Vũ dường như dồn hết sức bình sinh cắn anh cho bỏ tức.
"Bây giờ tôi đang không tiện, cô để ngoài cửa đi, lát tôi sẽ ra lấy."
"Vậy tôi để xe ở đây, nếu cần gì anh cứ bấm số gọi sẽ có người hỗ trợ ạ."
"Ừm, cảm ơn cô."
Hàng loạt tiếng động ngoài cửa vang lên, có vẻ cô y tá đang sắp xếp gì đó mà chưa đi ngay, Hạ An Vũ ẩn nhẫn chịu đựng, hàm răng vẫn cắn chặt vai anh, cổ họng thoát ra tiếng rên rỉ như có như không.
"Đi rồi, đừng cắn nữa."
Không gian cuối cùng cũng yên lặng hoàn toàn, Quý Đông Nhiên không giữ động tác nhẹ nhàng mà nhanh chóng chụp lấy hông cậu mạnh mẽ va chạm.
"Á... ưm... anh ăn hiếp em... chậm thôi... Đông Nhiên..."
Hạ An Vũ tủi thân oán trách, nhưng rồi chẳng bao lâu chỉ còn tiếng nức nở sung sướng. Động tác dưới thân càng lúc càng nhanh, cậu có chút chịu không nổi, cơ thể hơi vùng vẫy liền bị anh kéo xuống ngấu nghiến gặm cắn.
"Ưm..."
Khoang miệng ướt bị càn quét không chừa chỗ nào, cuối cùng sau một hơi dây dưa, đầu ngón chân cậu duỗi thẳng, áo bệnh nhân của Quý Đông Nhiên cũng bị dính bẩn.
"Ư... Đông Nhiên... Đông Nhiên... chân em, chân em... đau..."
Sau trận kích tình là cơn đau rụt từ bàn chân đổ lên, Hạ An Vũ bị chuột rút lập tức la lớn.
"Đừng sợ, chờ tôi một chút..."
Năm phút sau, Hạ An Vũ mặt đầy nước mắt oán hận nhìn kẻ đang vờ như không có chuyện gì chu đáo xoa bóp chân cho cậu.
"Còn đau không?" - Quý Đông Nhiên hỏi.
"Đau, bây giờ có thể lập tức làm thủ tục nhập viện với anh." - Hạ An Vũ giận dỗi đáp.
"Không được nói bậy." - Quý Đông Nhiên nhắc nhở, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng dỗ dành người thương - "Là tôi không biết chừng mực, em muốn gì tôi đều sẽ cho, đừng giận nữa."
Hạ An Vũ tức giận thở phì phò, vươn tay banh mặt anh ra càm ràm:
"Sau anh càng lúc càng biến thái vậy hả? Đã làm trên xe lăn rồi, có người đến còn cố tình không dừng lại."
Quý Đông Nhiên để yên cho cậu tùy ý biến hình mặt mình, cậu nói gì cũng cong cong mắt cười. Hạ An Vũ kéo một hồi cũng chán, kéo đầu anh lại hôn nhẹ lên trán, cuối cùng nhìn anh nhỏ giọng nói:
"Vậy cho em cơ thể khỏe mạnh của anh, cho em được sống cùng anh thêm nhiều cái mười năm nữa... Có được không?"
"Sao em cứ có cảm giác từ ngày sang đây ngoại trừ công ty và nhà ra thì nơi thường xuyên lui tới lại là bệnh viện nhỉ?"
Hạ An Vũ hì hục xoa bóp bắp chân cho Quý Đông Nhiên bằng loại rượu thuốc mới của mẹ cậu gửi sang, miệng lầm bầm than vãn:
"Ngày trước em hay bệnh cũng không đến mức suốt ngày ở bệnh viện thế này."
Quý Đông Nhiên nhìn dáng vẻ nhấp nhô nhiệt tình của cậu cười cười nói:
"Chẳng phải kêu em về nước nghỉ ngơi thời gian rồi sao? Không chịu nữa thì đi mua sắm với mẹ đi, thẻ cũng đã đưa cho em rồi."
"Xùy xùy, nói tào lao cái gì đấy?" - Hạ An Vũ liếc anh một cái rồi đáp - "Bỏ chồng mình cô đơn trong viện rồi cầm thẻ đi vui vẻ chỗ khác, em sẽ bị phỉ báng đến chết."
Quý Đông Nhiên bật cười hỏi:
"Không phải là cắn rứt lương tâm đến chết à?"
"Sao phải cắn rứt chứ, có tiền rồi em sẽ tìm thêm vài anh đẹp trai hầu hạ, nghĩ tới đã thấy sướng rồi... á... anh làm gì vậy?"
Hạ An Vũ đang cười vui vẻ trước trò đùa của mình thì chợt có bàn tay lạnh lẽo vén áo mò vào eo cậu khiến cậu giật nảy. Hạ An Vũ tức giận trừng Quý Đông Nhiên, nhưng người kia giống như đã đứt mất dây thần kinh xấu hổ, mặc cho thư ký nhỏ tránh tránh né né thế nào vẫn thản nhiên sờ mó.
"Anh... nhột em... đừng mà... haha... em sai rồi..."
Hạ An Vũ chịu không nổi bắt đầu xin tha, cậu muốn đứng dậy chạy trốn lại bất ngờ bị kéo về ngã sấp vào lòng Quý Đông Nhiên, sức nặng của hai người trưởng thành khiến xe lăn kêu cót két lung lay.
"Cần gì tốn tiền như vậy, ở đây có người vừa cho em tiền vừa cho em sướng không thích hơn sao?"
Hạ An Vũ đỏ lựng mặt đối diện với vẻ đẹp trai đang phóng đại trước mắt của tổng giám đốc, chất giọng trầm thấp quyến rũ rù rì vào tai cậu những lời không đứng đắn khiến cơ thể cậu nóng bừng. Đương lúc bàn tay Quý Đông Nhiên dần dần di chuyển chạm vào điểm nhạy cảm trước ngực, Hạ An Vũ giật mình chụp lấy tay anh lắp bắp nói:
"Khoan... khoan đã... đây là bệnh viện mà anh... ưm..."
Quý Đông Nhiên cướp lấy miệng nhỏ chặn lại những lời cậu nói, đôi tay bắt đầu nhẹ nhàng cởi bỏ từng nút áo.
"Sợ cái gì? Lần trước là ai làm xấu ở bệnh viện trước?"
Hạ An Vũ không biết phải đáp lại thế nào, nhưng giờ đang là ban ngày ban mặt, nào có giống chuyện vụng trộm đêm hôm như lần đó, cậu xấu hổ quay mặt đi chỗ khác. Quý Đông Nhiên thấy phản ứng của cậu, anh thở dài một tiếng, nghiêm chỉnh giúp cậu gài nút áo lại, trầm trầm nói:
"Xin lỗi, tôi hấp tấp rồi. Có lẽ phải chờ đến lúc xuất viện, nhưng cũng không biết khi nào được xuất viện nữa."
Hạ An Vũ nghe anh nói, mày nhíu lại, mím mím môi, giống như quyết tâm gì đó, chống người đứng thẳng dậy.
"Bực mình quá, sao bình thường không thấy anh tốt bụng như vậy..."
Ngoài trời đứng trưa đổ nắng lớn, vài phòng bệnh không chịu nổi ánh sáng chói lóa mà phải kéo màn che bớt, trong đó có một căn phòng lớn nằm ở khu cao cấp khuất nắng nhưng vẫn kín bưng, chẳng rõ đang muốn che giấu điều gì.
"Ưm... Đông Nhiên... lên... lên giường đi anh..."
Một tiếng "bốp" vang lên giữa không gian yên tĩnh làm người ta đỏ mặt tía tai, Hạ An Vũ vừa đau vừa ngượng ngọ nguậy mếu máo nói:
"Anh đánh em..."
"Xin lỗi, em ngoan đi, bây giờ tôi cũng không tiện, ở đây luôn được không?"
Quý Đông Nhiên xin lỗi một cách chân thành, bản thân cũng bị tiếng vỗ lúc nãy kích thích đến mồ hôi đầm đìa, từng ngón tay thon dài kiên nhẫn mở rộng giúp thư ký nhỏ.
"Khó chịu, mỏi lắm... hức..." - Hạ An Vũ gục vào vai anh rên rỉ nói - "Lỡ như nó hỏng thì sao?"
"Thì mua cái mới."
Giọng Quý Đông Nhiên đã khàn đặc, bàn tay còn lại dùng lực cố định eo nhỏ vẫn không chịu yên, cần gạt an toàn xe lăn kêu "két" một tiếng, Hạ An Vũ ngửa cổ ra sau, nước mắt ngắn dài thi nhau rơi xuống.
"Sâu... sâu quá... không nổi... hức..."
Chỉ mới bắt đầu thôi mà Hạ An Vũ cảm thấy cơ thể đã chẳng còn chút sức lực nào, hai chân cậu vắt ngang lên thành xe lăn, vì sợ ngã nên hơi dùng sức níu lại, eo mỏi, chân mỏi, từ bàn chân đến cổ chân cảm giác bị kéo căng như muốn xé rách cậu.
"An Vũ..."
Quý Đông Nhiên thở ra một hơi khẽ gọi tên cậu, đợi khi đối phương thích ứng, hai tay ôm trọn lấy nơi trắng nõn hì hục nhấc lên đưa xuống, tiếng kẽo kẹt đều đặn phát ra.
"A... Đông Nhiên... sẽ hỏng mất... ngã... hức... em sợ..."
"Không sợ, tôi đỡ em..."
Quý Đông Nhiên cảm thấy toàn thân nóng ran, sướng đến mức anh suýt không nghe được cậu đang nói gì, miệng ngậm lấy điểm đỏ đung đưa trước ngực day cắn, ngắt quãng đáp.
Lời đảm bảo chẳng có tác dụng gì so với lực di chuyển không chút kiêng dè của Quý Đông Nhiên, Hạ An Vũ vùi mặt vào vai anh nức nở, chịu đựng từng cú thúc sướng rơn người đánh đến đầu óc cậu mịt mờ.
Cốc! Cốc! Cốc!
"Thưa anh..."
Âm thanh gõ cửa theo sau là tiếng nữ y tá nhẹ giọng vang lên, Hạ An Vũ giật mình vô thức thít chặt nơi đó lại, Quý Đông Nhiên cũng có chút mất bình tĩnh, nhưng nhanh chóng vuốt ve bờ lưng trơn bóng trấn an:
"Không sao..."
"Mau rút ra đi..." - Hạ An Vũ thì thầm nói.
"Cô ấy sẽ đi nhanh thôi..."
Hạ An Vũ chẳng ngờ Quý Đông Nhiên lại cả gan đến thế, nhất định vẫn giữ nguyên tư thế cũ, cố lấy giọng bình thường đáp lời:
"Ai đó?"
"Thưa, tôi là hộ lý được phân công phụ trách bệnh nhân của phòng bệnh này. Lúc nãy phòng này có đặt hai phần cơm, tôi có thể đưa vào được không ạ?"
Hạ An Vũ hoàn toàn cạn lời bởi hai phần cơm đó là do cậu dặn dò, giờ chẳng khác nào tự lấy đá đập chân mình, cậu tựa như con đà điểu chán nản gục đầu xuống.
"À..."
Quý Đông Nhiên hơi đảo mắt, con người liếc nhìn cái gáy trắng trẻo quyến rũ, trong lòng rục rịch nhộn nhạo. Hạ An Vũ nghe trên đỉnh đầu phát ra tiếng cười khẽ, tim đánh "thịch" một nhịp bất an.
"Ưm... anh..."
"Có sao? Sao tôi không nhớ gì cả?"
Quý Đông Nhiên nhấp nhẹ, Hạ An Vũ muốn mắng người nhưng nhanh chóng kìm lại, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khó nhọc.
"Quý Đông Nhiên phòng 307, hai suất cơm dinh dưỡng đặc biệt." - Nữ y tá lớn giọng đọc - "Có phải là anh không ạ?"
"À..."
Quý Đông Nhiên lơ đãng đáp, phía dưới vì lo sợ mà lần nữa thít chặt lại, anh hít sâu một hơi, xấu xa thúc mạnh một cái khiến cậu suýt rên ra tiếng.
"Tôi nhớ rồi, chắc là thư ký của tôi đặt... shh..."
Quý Đông Nhiên đang nói nửa chừng thì trên vai nhói đau, Hạ An Vũ dường như dồn hết sức bình sinh cắn anh cho bỏ tức.
"Bây giờ tôi đang không tiện, cô để ngoài cửa đi, lát tôi sẽ ra lấy."
"Vậy tôi để xe ở đây, nếu cần gì anh cứ bấm số gọi sẽ có người hỗ trợ ạ."
"Ừm, cảm ơn cô."
Hàng loạt tiếng động ngoài cửa vang lên, có vẻ cô y tá đang sắp xếp gì đó mà chưa đi ngay, Hạ An Vũ ẩn nhẫn chịu đựng, hàm răng vẫn cắn chặt vai anh, cổ họng thoát ra tiếng rên rỉ như có như không.
"Đi rồi, đừng cắn nữa."
Không gian cuối cùng cũng yên lặng hoàn toàn, Quý Đông Nhiên không giữ động tác nhẹ nhàng mà nhanh chóng chụp lấy hông cậu mạnh mẽ va chạm.
"Á... ưm... anh ăn hiếp em... chậm thôi... Đông Nhiên..."
Hạ An Vũ tủi thân oán trách, nhưng rồi chẳng bao lâu chỉ còn tiếng nức nở sung sướng. Động tác dưới thân càng lúc càng nhanh, cậu có chút chịu không nổi, cơ thể hơi vùng vẫy liền bị anh kéo xuống ngấu nghiến gặm cắn.
"Ưm..."
Khoang miệng ướt bị càn quét không chừa chỗ nào, cuối cùng sau một hơi dây dưa, đầu ngón chân cậu duỗi thẳng, áo bệnh nhân của Quý Đông Nhiên cũng bị dính bẩn.
"Ư... Đông Nhiên... Đông Nhiên... chân em, chân em... đau..."
Sau trận kích tình là cơn đau rụt từ bàn chân đổ lên, Hạ An Vũ bị chuột rút lập tức la lớn.
"Đừng sợ, chờ tôi một chút..."
Năm phút sau, Hạ An Vũ mặt đầy nước mắt oán hận nhìn kẻ đang vờ như không có chuyện gì chu đáo xoa bóp chân cho cậu.
"Còn đau không?" - Quý Đông Nhiên hỏi.
"Đau, bây giờ có thể lập tức làm thủ tục nhập viện với anh." - Hạ An Vũ giận dỗi đáp.
"Không được nói bậy." - Quý Đông Nhiên nhắc nhở, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng dỗ dành người thương - "Là tôi không biết chừng mực, em muốn gì tôi đều sẽ cho, đừng giận nữa."
Hạ An Vũ tức giận thở phì phò, vươn tay banh mặt anh ra càm ràm:
"Sau anh càng lúc càng biến thái vậy hả? Đã làm trên xe lăn rồi, có người đến còn cố tình không dừng lại."
Quý Đông Nhiên để yên cho cậu tùy ý biến hình mặt mình, cậu nói gì cũng cong cong mắt cười. Hạ An Vũ kéo một hồi cũng chán, kéo đầu anh lại hôn nhẹ lên trán, cuối cùng nhìn anh nhỏ giọng nói:
"Vậy cho em cơ thể khỏe mạnh của anh, cho em được sống cùng anh thêm nhiều cái mười năm nữa... Có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro