Hôn
2024-10-10 17:50:47
"Chỉ có vậy?" Lộ Hành Châu chống một tay ra sau lưng, hắn hơi nghiêng cằm, lộ ra hàm dưới sắc bén thẳng tắp.
Lộ Hành Giang lắc lắc nước trên đầu, lại lau mặt: "Lúc ấy không để lại phương thức liên lạc, cô ấy nói lần sau có duyên gặp lại, sẽ đưa phương thức liên lạc cho anh."
Lần đầu tiên Tang Trúc nhìn thấy người đàn ông như Lộ Hành Giang, lịch thiệp lại lễ phép, hơn nữa rất biết chừng mực, anh không có chút khí tức xâm lược nguy hiểm nào, lúc ôm cô qua đường, hai tay cũng rất thành thật không có đụng loạn.
Hơn nữa, anh là người đàn ông đầu tiên không chủ động hỏi xin phương thức liên lạc của Tang Trúc.
Tang Trúc cảm thấy anh còn rất thú vị.
Mười ngày sau, Lộ Hành Giang lại nhìn thấy Tang Trúc, công ty tổ chức tiệc tùng, ăn uống xong, một đám người đi quán bar nhảy nhót, Lộ Hành Giang ngại quá ồn ào, đẩy đám người ra muốn đi ra ngoài, ngay lúc này, anh nhìn thấy Tang Trúc loạng choạng, cô uống không ít rượu, đang say khướt dọc theo quầy bar đi về phía cửa.
Trên đường có gã đàn ông đưa tay muốn ôm eo cô, Tang Trúc cầm túi đập tới, đối phương đang muốn nổi giận, Lộ Hành Giang kịp thời xuất hiện, ôm lấy bả vai cô, để cô dựa vào mình đứng vững, anh trừng mắt nhìn người đàn ông kia, sau đó ôm cô đi ra ngoài.
"Nhà em ở đâu?" Sau khi ôm Tang Trúc đi ra, Lộ Hành Giang kịp thời buông cô ra, lại lo lắng cô đứng không vững, đưa tay đỡ vai cô.
"Anh muốn đưa tôi về à?" Tang Trúc nhìn chằm chằm anh cười, khuôn mặt cô thanh tú, dáng người cao gầy, một thân váy bó sát người hiện rõ đường cong xinh đẹp, cổ cô đeo một dây chuyền màu vàng tinh tế, cổ tay phải vẫn mang theo chuỗi hạt châu màu xanh lục, cô cười lên, đôi mắt long lanh giống một vầng trăng khuyết, môi trên đầy đặn lại gợi cảm, cả người toát ra một loại mỹ cảm độc đáo.
Lộ Hành Giang bị vẻ đẹp của cô làm cho kinh ngạc trong chớp mắt, hơi lùi ra sau, sau đó mới gật đầu: "Ừm."
Tang Trúc lại cười: "Tôi tên là gì?"
"Tang Trúc." Lộ Hành Giang cho rằng cô uống say, không nhớ rõ mình, liền chỉ vào mình nói, "Tôi là Lộ Hành Giang, lần trước..."
"Ô che mưa." Tang Trúc giơ ngón trỏ, chỉ vào anh: "A, tôi nhớ ra anh rồi, ngực rất săn chắc."
Lộ Hành Giang: "..."
Anh sờ sờ mũi, hỏi cô: "Bạn của cô đâu? Sao chỉ có một mình cô?"
Tang Trúc đã đứng không vững, cô loạng choạng một cái, Lộ Hành Giang đưa tay đỡ lấy thân thể của cô, hỏi: "Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về."
"Đường *&%..." Tang Trúc lẩm bẩm nói một đống, Lộ Hành Giang nghe không hiểu một chữ.
Anh nửa ôm cô, đứng ở cửa quán bar, thấy mọi người đều nghi hoặc nhìn mình, liền vẫy tay gọi xe, tìm một khách sạn dừng lại.
Anh dùng chứng minh thư thuê một phòng, đưa Tang Trúc lên giường, đặt túi xách và điện thoại lên bàn, còn sạc pin cho điện thoại hết pin của cô, sau đó để lại một tờ giấy rồi rời đi.
Trên tờ giấy có ghi số điện thoại và phương thức liên lạc của anh.
Buổi chiều Tang Trúc liên hệ với anh, nói lời cảm ơn qua điện thoại, sau đó ngỏ ý mời anh ăn cơm. Bữa cơm này kéo dài đến tận một tuần sau, Lộ Hành Giang mới nhận được điện thoại của cô. Cô luôn bận rộn, mỗi ngày trang điểm một vẻ, ăn mặc rất táo bạo, mới mẻ.
Nhưng cô lại rất nhiệt tình, năng động. Ngày hôm đó, khi cô mặc chiếc váy đỏ rực xuất hiện ở cửa nhà hàng đã thu hút rất nhiều ánh nhìn từ cánh mày râu, trong đó có cả Lộ Hành Giang.
Tang Trúc mời anh ăn salad rau quả, nói mình là người mẫu, không thể nhìn người khác ăn ngon mà bản thân phải nhịn, đành phải để anh chịu thiệt thòi.
Lộ Hành Giang không có ý kiến gì về chuyện này, sau khi ăn bữa tối giảm cân cùng cô, anh còn đưa cô đi xem phim. Giữa chừng Tang Trúc ngủ thiếp đi, dựa vào vai anh, còn chảy nước miếng lên áo sơ mi của anh.
Anh lấy khăn giấy lau miệng cho cô, đợi cô tỉnh lại cũng không nhắc đến chuyện này, chỉ ga lăng lái xe đưa cô về nhà.
Trước khi xuống xe, Tang Trúc quay đầu hỏi anh: "Lộ Hành Giang, anh không có ý gì với tôi sao?"
Lộ Hành Giang ngẩn người một chút, mới nói: "Có."
Tang Trúc lại hỏi: "Vậy sao anh không hôn tôi?"
Lộ Hành Giang trừng mắt, đang định tiến lại gần thì thấy Tang Trúc cười tinh quái, cô cầm túi xuống xe, phất tay với anh nói: "Trêu chọc anh thôi, lần sau gặp lại, tôi sẽ mời anh một bữa tiệc lớn."
Bọn họ xác định mối quan hệ trong bữa tiệc lớn ngày hôm đó, nụ hôn đầu tiên cũng là vào ngày hôm đó.
Bởi vì hôm ấy trời mưa, lúc Lộ Hành Giang che ô đưa Tang Trúc đến cửa nhà, cô đi giày cao gót, một tay ôm lấy cổ anh, trao anh một nụ hôn tạm biệt.
Lộ Hành Giang lắc lắc nước trên đầu, lại lau mặt: "Lúc ấy không để lại phương thức liên lạc, cô ấy nói lần sau có duyên gặp lại, sẽ đưa phương thức liên lạc cho anh."
Lần đầu tiên Tang Trúc nhìn thấy người đàn ông như Lộ Hành Giang, lịch thiệp lại lễ phép, hơn nữa rất biết chừng mực, anh không có chút khí tức xâm lược nguy hiểm nào, lúc ôm cô qua đường, hai tay cũng rất thành thật không có đụng loạn.
Hơn nữa, anh là người đàn ông đầu tiên không chủ động hỏi xin phương thức liên lạc của Tang Trúc.
Tang Trúc cảm thấy anh còn rất thú vị.
Mười ngày sau, Lộ Hành Giang lại nhìn thấy Tang Trúc, công ty tổ chức tiệc tùng, ăn uống xong, một đám người đi quán bar nhảy nhót, Lộ Hành Giang ngại quá ồn ào, đẩy đám người ra muốn đi ra ngoài, ngay lúc này, anh nhìn thấy Tang Trúc loạng choạng, cô uống không ít rượu, đang say khướt dọc theo quầy bar đi về phía cửa.
Trên đường có gã đàn ông đưa tay muốn ôm eo cô, Tang Trúc cầm túi đập tới, đối phương đang muốn nổi giận, Lộ Hành Giang kịp thời xuất hiện, ôm lấy bả vai cô, để cô dựa vào mình đứng vững, anh trừng mắt nhìn người đàn ông kia, sau đó ôm cô đi ra ngoài.
"Nhà em ở đâu?" Sau khi ôm Tang Trúc đi ra, Lộ Hành Giang kịp thời buông cô ra, lại lo lắng cô đứng không vững, đưa tay đỡ vai cô.
"Anh muốn đưa tôi về à?" Tang Trúc nhìn chằm chằm anh cười, khuôn mặt cô thanh tú, dáng người cao gầy, một thân váy bó sát người hiện rõ đường cong xinh đẹp, cổ cô đeo một dây chuyền màu vàng tinh tế, cổ tay phải vẫn mang theo chuỗi hạt châu màu xanh lục, cô cười lên, đôi mắt long lanh giống một vầng trăng khuyết, môi trên đầy đặn lại gợi cảm, cả người toát ra một loại mỹ cảm độc đáo.
Lộ Hành Giang bị vẻ đẹp của cô làm cho kinh ngạc trong chớp mắt, hơi lùi ra sau, sau đó mới gật đầu: "Ừm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tang Trúc lại cười: "Tôi tên là gì?"
"Tang Trúc." Lộ Hành Giang cho rằng cô uống say, không nhớ rõ mình, liền chỉ vào mình nói, "Tôi là Lộ Hành Giang, lần trước..."
"Ô che mưa." Tang Trúc giơ ngón trỏ, chỉ vào anh: "A, tôi nhớ ra anh rồi, ngực rất săn chắc."
Lộ Hành Giang: "..."
Anh sờ sờ mũi, hỏi cô: "Bạn của cô đâu? Sao chỉ có một mình cô?"
Tang Trúc đã đứng không vững, cô loạng choạng một cái, Lộ Hành Giang đưa tay đỡ lấy thân thể của cô, hỏi: "Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về."
"Đường *&%..." Tang Trúc lẩm bẩm nói một đống, Lộ Hành Giang nghe không hiểu một chữ.
Anh nửa ôm cô, đứng ở cửa quán bar, thấy mọi người đều nghi hoặc nhìn mình, liền vẫy tay gọi xe, tìm một khách sạn dừng lại.
Anh dùng chứng minh thư thuê một phòng, đưa Tang Trúc lên giường, đặt túi xách và điện thoại lên bàn, còn sạc pin cho điện thoại hết pin của cô, sau đó để lại một tờ giấy rồi rời đi.
Trên tờ giấy có ghi số điện thoại và phương thức liên lạc của anh.
Buổi chiều Tang Trúc liên hệ với anh, nói lời cảm ơn qua điện thoại, sau đó ngỏ ý mời anh ăn cơm. Bữa cơm này kéo dài đến tận một tuần sau, Lộ Hành Giang mới nhận được điện thoại của cô. Cô luôn bận rộn, mỗi ngày trang điểm một vẻ, ăn mặc rất táo bạo, mới mẻ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cô lại rất nhiệt tình, năng động. Ngày hôm đó, khi cô mặc chiếc váy đỏ rực xuất hiện ở cửa nhà hàng đã thu hút rất nhiều ánh nhìn từ cánh mày râu, trong đó có cả Lộ Hành Giang.
Tang Trúc mời anh ăn salad rau quả, nói mình là người mẫu, không thể nhìn người khác ăn ngon mà bản thân phải nhịn, đành phải để anh chịu thiệt thòi.
Lộ Hành Giang không có ý kiến gì về chuyện này, sau khi ăn bữa tối giảm cân cùng cô, anh còn đưa cô đi xem phim. Giữa chừng Tang Trúc ngủ thiếp đi, dựa vào vai anh, còn chảy nước miếng lên áo sơ mi của anh.
Anh lấy khăn giấy lau miệng cho cô, đợi cô tỉnh lại cũng không nhắc đến chuyện này, chỉ ga lăng lái xe đưa cô về nhà.
Trước khi xuống xe, Tang Trúc quay đầu hỏi anh: "Lộ Hành Giang, anh không có ý gì với tôi sao?"
Lộ Hành Giang ngẩn người một chút, mới nói: "Có."
Tang Trúc lại hỏi: "Vậy sao anh không hôn tôi?"
Lộ Hành Giang trừng mắt, đang định tiến lại gần thì thấy Tang Trúc cười tinh quái, cô cầm túi xuống xe, phất tay với anh nói: "Trêu chọc anh thôi, lần sau gặp lại, tôi sẽ mời anh một bữa tiệc lớn."
Bọn họ xác định mối quan hệ trong bữa tiệc lớn ngày hôm đó, nụ hôn đầu tiên cũng là vào ngày hôm đó.
Bởi vì hôm ấy trời mưa, lúc Lộ Hành Giang che ô đưa Tang Trúc đến cửa nhà, cô đi giày cao gót, một tay ôm lấy cổ anh, trao anh một nụ hôn tạm biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro