Đông Y Cá Mặn Trở Thành Đệ Nhất Tinh Tế.
Chương 14
2024-10-21 22:39:00
“Ngươi có phải là thiên lý nhãn không… Mà có thể nhìn thấy mọi thứ như vậy…” Bạch Chi Tử cảm thán nói.
Mạc Lệnh Ngôn hơi kinh ngạc nhìn qua Bạch Chi Tử, nhấp nhấp môi mà không nói gì.
Hiện tại, nếu lao thẳng vào đó, bất kỳ tổ nào cũng đều là mối nguy hiểm cho Bạch Chi Tử và những người khác. Chỉ với mối quan hệ giữa họ, chắc chắn những người kia sẽ liên minh để đối phó với bọn họ.
Bây giờ, trước khi xác định thực lực của đối thủ, vẫn nên giữ thái độ thận trọng thì hơn.
Nhân cơ hội này, Bạch Chi Tử nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có thể nhìn rất xa sao?”
Mạc Lệnh Ngôn nhấc mí mắt lên nhìn Bạch Chi Tử, mái tóc hơi rối, đôi mắt đen nhánh của cậu ấy mở nửa khép nửa. Cậu ấy cắn một miếng trái cây trên tay, nói: “Ba cây số.”
Bạch Chi Tử nghĩ mình nghe nhầm, “Cái gì cơ?”
“Ba cây số.” Mạc Lệnh Ngôn nuốt miếng thịt quả trong miệng, mở miệng nói rõ ràng.
Bạch Chi Tử trầm mặc, giây tiếp theo, đôi mắt cô bỗng sáng lên.
Kỹ năng này trong hoàn cảnh như này thực sự là quá mạnh mẽ.
Âm thanh từ xa truyền đến, xem ra bọn họ đã gặp phải những người khác.
Bạch Chi Tử cùng hai người còn lại lén lút vòng qua từ phía sau, hướng tới khu vực nơi bùng nổ cuộc tranh đấu và lấp sau một bụi cây rậm rạp.
Tổ Trần Dao đã đụng phải hai tổ khác, một cuộc so tài nổ ra ngay lập tức.
Những người này trông có vẻ không yếu, Trần Dao cũng chỉ ở mức B cấp thể năng nên có vẻ như đang kéo chân sau của đồng đội.
Ánh đao lóe lên, vải quần áo có thể chống chịu được mưa axit nhưng lại không thể chịu được 1 kích của đao.
Sáu người đều có bộ đồ phòng hộ, nhưng đều đã bị hư hại tổn thương ít nhiều.
Cố tình vào lúc này, mưa lớn ào ào rơi xuống, tiếng mưa rào rạt trong không khí hòa quyện với mùi ẩm ướt.
Mưa axit thấm qua bộ trang phục bảo hộ, nhanh chóng làm gia tăng tốc độ hư hại của chúng.
Trong lúc bọn họ đang giao tranh, trang phục bảo hộ trên người họ cũng đều đang gặp nguy hiểm.
Lâm Trĩ rút chủy thủ của mình ra, luôn trong trạng thái sẵn sàng xông lên.
Sau một thời gian dài, Bạch Chi Tử cảm thấy cổ họng mình ngứa ngáy.
Cô mở ba lô ra, mở nắp bình nước bên trong, bên trong chứa đầy nước màu nâu nhạt, lờ mờ có thể thấy từng đợt khói trắng nhẹ nhàng bốc lên.
Mùi vị ngọt ngào thoang thoảng trong không khí ẩm ướt từ từ lan tỏa, mặc dù không gian không quá rộng lớn, nhưng Lâm Trĩ và Mạc Lệnh Ngôn đều có thể ngửi thấy.
“Ngươi từ đâu ra cái này?” Mạc Lệnh Ngôn nhăn mũi, hạ giọng hỏi.
“Ta mang theo từ lúc vào, chưa từng nói không thể mang theo nước vào.” Bạch Chi Tử chớp mắt trả lời.
Mạc Lệnh Ngôn im lặng.
Quả thật không có quy định nào nói không thể mang theo nước vào, nhưng ai lại đi mang thứ này bên mình chứ!
“Đây là cái gì vậy?” Mạc Lệnh Ngôn nhìn chén nước trong tay Bạch Chi Tử, không tự giác nuốt một cái.
Dọc đường đi, bọn họ không tìm được nguồn nước, giờ nhìn thấy cái này, cậu ấy bỗng cảm thấy khô rát trong cổ họng.
“Đây là trà gừng đường đỏ, muốn một ly không?” Bạch Chi Tử cười tủm tỉm nhìn cậu ấy.
Lâm Trĩ ngoan ngoãn lấy ly nước của mình ra, rồi uống một ngụm trà gừng. Mặc dù sau khi uống xong, biểu cảm trên mặt có chút cứng đờ, nhưng cậu vẫn kiên trì uống hết.
Mạc Lệnh Ngôn miệng chê bai nhưng thân thể lại thành thật, nhìn vào cái ly trong tay, cậu ấy có một chút cảm giác kỳ quái.
Nhưng khi nhìn thấy Bạch Chi Tử tự rót cho mình một ly, mặt không hề đổi sắc mà uống cạn, cậu ấy cảm thấy thực sự không thể từ chối. Cuối cùng, Mạc Lệnh Ngôn đè nén sự nghi ngờ trong lòng và cũng uống một ngụm trà gừng.
“ Oẹ ~!” Trong miệng Mạc Lệnh Ngôn tràn đầy một loại hương vị cay độc kích thích, khiến cậu ấy ngay lập tức cảm thấy tỉnh táo.
Nhiệt độ ấm áp của trà gừng theo yết hầu tràn xuống bụng, khiến Lâm Trĩ và Mạc Lệnh Ngôn cảm nhận rõ ràng cái bụng nhỏ của mình ấm lên.
Cả hai không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Chi Tử, thấy cô cúi mắt, miệng nhỏ nhấp từng ngụm trà gừng. Trong lòng họ dâng lên nghi hoặc
Nhưng trước mắt còn có việc quan trọng hơn.
Lâm Trĩ nắm chặt lấy chủy thủ.
Trần Dao đã mặc bộ phòng hộ bị tổn hại dưới mưa axit một thời gian dài, cảm giác đầu óc bắt đầu choáng váng, trên người mồ hôi chảy ròng ròng, thỉnh thoảng còn cảm thấy đau đớn, từng cơn gió lạnh lùa vào khiến cô ta cảm thấy khó chịu.
Tâm trạng bực bội và bất an của cô ta càng thêm trầm trọng, động tác trên tay cũng dần dần trở nên lộn xộn, suýt chút nữa làm bị thương đồng đội.
Khi bọn họ đã mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần do chiến đấu lâu dài, một cảnh tượng mờ mờ xuất hiện trước mắt. Một bóng dáng nhanh nhẹn từ giữa họ vụt qua.
Trần Dao ngã trên mặt đất, nhìn thấy Bạch Chi Tử từ phía sau thân cây chậm rãi bước ra, cả kinh mở to mắt nhìn.
Bạch Chi Tử tâm trạng rất tốt, vui vẻ vẫy tay chào cô ta, rồi chỉ vào rương vật tư mà Mạc Lệnh Ngôn đã mang theo.
“Thời tiết quá khắc nghiệt, nếu bị cảm lạnh mà phát sốt thì sẽ không tốt đâu.”
Nghe Bạch Chi Tử nói với vẻ vui mừng khi người gặp họa, Trần Dao chỉ cảm thấy đầu mình nhức như búa bổ.
Bạch Chi Tử ngồi xổm xuống trước mặt Trần Dao, nở một nụ cười rạng rỡ, rồi đột nhiên nâng cao con dao sắc bén trong tay lên.
Trần Dao trợn mắt, rồi ngất đi.
Vỗ nhẹ vào mặt Trần dao, Bạch Chi Tử thu tay lại, không còn dọa cô ta nữa, rồi ấn mạnh tay cô ta xuống.
Bên kia, Lâm Trĩ cũng đã xử lý xong năm người còn lại.
Vật tư trong rương đã được Mạc Lệnh Ngôn phân loại, đồ đạc được chia đều cho ba người.
“Tiểu Bạch, vừa rồi ngươi cho chúng ta uống cái trà đó có tác dụng gì không?” Lâm Trĩ tò mò hỏi.
“Để đuổi lạnh.” Bạch Chi Tử kéo kéo bộ đồ bảo hộ trên người, tiếp tục nói: “Trong rừng ẩm ướt như thế này, mà trời lại mưa, nếu ở lâu sẽ dễ bị cảm lạnh.”
Mạc Lệnh Ngôn hơi kinh ngạc nhìn qua Bạch Chi Tử, nhấp nhấp môi mà không nói gì.
Hiện tại, nếu lao thẳng vào đó, bất kỳ tổ nào cũng đều là mối nguy hiểm cho Bạch Chi Tử và những người khác. Chỉ với mối quan hệ giữa họ, chắc chắn những người kia sẽ liên minh để đối phó với bọn họ.
Bây giờ, trước khi xác định thực lực của đối thủ, vẫn nên giữ thái độ thận trọng thì hơn.
Nhân cơ hội này, Bạch Chi Tử nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có thể nhìn rất xa sao?”
Mạc Lệnh Ngôn nhấc mí mắt lên nhìn Bạch Chi Tử, mái tóc hơi rối, đôi mắt đen nhánh của cậu ấy mở nửa khép nửa. Cậu ấy cắn một miếng trái cây trên tay, nói: “Ba cây số.”
Bạch Chi Tử nghĩ mình nghe nhầm, “Cái gì cơ?”
“Ba cây số.” Mạc Lệnh Ngôn nuốt miếng thịt quả trong miệng, mở miệng nói rõ ràng.
Bạch Chi Tử trầm mặc, giây tiếp theo, đôi mắt cô bỗng sáng lên.
Kỹ năng này trong hoàn cảnh như này thực sự là quá mạnh mẽ.
Âm thanh từ xa truyền đến, xem ra bọn họ đã gặp phải những người khác.
Bạch Chi Tử cùng hai người còn lại lén lút vòng qua từ phía sau, hướng tới khu vực nơi bùng nổ cuộc tranh đấu và lấp sau một bụi cây rậm rạp.
Tổ Trần Dao đã đụng phải hai tổ khác, một cuộc so tài nổ ra ngay lập tức.
Những người này trông có vẻ không yếu, Trần Dao cũng chỉ ở mức B cấp thể năng nên có vẻ như đang kéo chân sau của đồng đội.
Ánh đao lóe lên, vải quần áo có thể chống chịu được mưa axit nhưng lại không thể chịu được 1 kích của đao.
Sáu người đều có bộ đồ phòng hộ, nhưng đều đã bị hư hại tổn thương ít nhiều.
Cố tình vào lúc này, mưa lớn ào ào rơi xuống, tiếng mưa rào rạt trong không khí hòa quyện với mùi ẩm ướt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mưa axit thấm qua bộ trang phục bảo hộ, nhanh chóng làm gia tăng tốc độ hư hại của chúng.
Trong lúc bọn họ đang giao tranh, trang phục bảo hộ trên người họ cũng đều đang gặp nguy hiểm.
Lâm Trĩ rút chủy thủ của mình ra, luôn trong trạng thái sẵn sàng xông lên.
Sau một thời gian dài, Bạch Chi Tử cảm thấy cổ họng mình ngứa ngáy.
Cô mở ba lô ra, mở nắp bình nước bên trong, bên trong chứa đầy nước màu nâu nhạt, lờ mờ có thể thấy từng đợt khói trắng nhẹ nhàng bốc lên.
Mùi vị ngọt ngào thoang thoảng trong không khí ẩm ướt từ từ lan tỏa, mặc dù không gian không quá rộng lớn, nhưng Lâm Trĩ và Mạc Lệnh Ngôn đều có thể ngửi thấy.
“Ngươi từ đâu ra cái này?” Mạc Lệnh Ngôn nhăn mũi, hạ giọng hỏi.
“Ta mang theo từ lúc vào, chưa từng nói không thể mang theo nước vào.” Bạch Chi Tử chớp mắt trả lời.
Mạc Lệnh Ngôn im lặng.
Quả thật không có quy định nào nói không thể mang theo nước vào, nhưng ai lại đi mang thứ này bên mình chứ!
“Đây là cái gì vậy?” Mạc Lệnh Ngôn nhìn chén nước trong tay Bạch Chi Tử, không tự giác nuốt một cái.
Dọc đường đi, bọn họ không tìm được nguồn nước, giờ nhìn thấy cái này, cậu ấy bỗng cảm thấy khô rát trong cổ họng.
“Đây là trà gừng đường đỏ, muốn một ly không?” Bạch Chi Tử cười tủm tỉm nhìn cậu ấy.
Lâm Trĩ ngoan ngoãn lấy ly nước của mình ra, rồi uống một ngụm trà gừng. Mặc dù sau khi uống xong, biểu cảm trên mặt có chút cứng đờ, nhưng cậu vẫn kiên trì uống hết.
Mạc Lệnh Ngôn miệng chê bai nhưng thân thể lại thành thật, nhìn vào cái ly trong tay, cậu ấy có một chút cảm giác kỳ quái.
Nhưng khi nhìn thấy Bạch Chi Tử tự rót cho mình một ly, mặt không hề đổi sắc mà uống cạn, cậu ấy cảm thấy thực sự không thể từ chối. Cuối cùng, Mạc Lệnh Ngôn đè nén sự nghi ngờ trong lòng và cũng uống một ngụm trà gừng.
“ Oẹ ~!” Trong miệng Mạc Lệnh Ngôn tràn đầy một loại hương vị cay độc kích thích, khiến cậu ấy ngay lập tức cảm thấy tỉnh táo.
Nhiệt độ ấm áp của trà gừng theo yết hầu tràn xuống bụng, khiến Lâm Trĩ và Mạc Lệnh Ngôn cảm nhận rõ ràng cái bụng nhỏ của mình ấm lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả hai không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Chi Tử, thấy cô cúi mắt, miệng nhỏ nhấp từng ngụm trà gừng. Trong lòng họ dâng lên nghi hoặc
Nhưng trước mắt còn có việc quan trọng hơn.
Lâm Trĩ nắm chặt lấy chủy thủ.
Trần Dao đã mặc bộ phòng hộ bị tổn hại dưới mưa axit một thời gian dài, cảm giác đầu óc bắt đầu choáng váng, trên người mồ hôi chảy ròng ròng, thỉnh thoảng còn cảm thấy đau đớn, từng cơn gió lạnh lùa vào khiến cô ta cảm thấy khó chịu.
Tâm trạng bực bội và bất an của cô ta càng thêm trầm trọng, động tác trên tay cũng dần dần trở nên lộn xộn, suýt chút nữa làm bị thương đồng đội.
Khi bọn họ đã mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần do chiến đấu lâu dài, một cảnh tượng mờ mờ xuất hiện trước mắt. Một bóng dáng nhanh nhẹn từ giữa họ vụt qua.
Trần Dao ngã trên mặt đất, nhìn thấy Bạch Chi Tử từ phía sau thân cây chậm rãi bước ra, cả kinh mở to mắt nhìn.
Bạch Chi Tử tâm trạng rất tốt, vui vẻ vẫy tay chào cô ta, rồi chỉ vào rương vật tư mà Mạc Lệnh Ngôn đã mang theo.
“Thời tiết quá khắc nghiệt, nếu bị cảm lạnh mà phát sốt thì sẽ không tốt đâu.”
Nghe Bạch Chi Tử nói với vẻ vui mừng khi người gặp họa, Trần Dao chỉ cảm thấy đầu mình nhức như búa bổ.
Bạch Chi Tử ngồi xổm xuống trước mặt Trần Dao, nở một nụ cười rạng rỡ, rồi đột nhiên nâng cao con dao sắc bén trong tay lên.
Trần Dao trợn mắt, rồi ngất đi.
Vỗ nhẹ vào mặt Trần dao, Bạch Chi Tử thu tay lại, không còn dọa cô ta nữa, rồi ấn mạnh tay cô ta xuống.
Bên kia, Lâm Trĩ cũng đã xử lý xong năm người còn lại.
Vật tư trong rương đã được Mạc Lệnh Ngôn phân loại, đồ đạc được chia đều cho ba người.
“Tiểu Bạch, vừa rồi ngươi cho chúng ta uống cái trà đó có tác dụng gì không?” Lâm Trĩ tò mò hỏi.
“Để đuổi lạnh.” Bạch Chi Tử kéo kéo bộ đồ bảo hộ trên người, tiếp tục nói: “Trong rừng ẩm ướt như thế này, mà trời lại mưa, nếu ở lâu sẽ dễ bị cảm lạnh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro