Đông Y Cá Mặn Trở Thành Đệ Nhất Tinh Tế.
Chương 15
2024-10-21 22:39:00
“Vừa rồi những người đó dầm mưa lâu như vậy, e rằng sắp bị sốt, đến lúc đó nếu không có thuốc chỉ còn cách chờ huấn luyện viên đến và loại khỏi đội.”
Dù rằng thể chất của những người tiến hóa trong thời đại tinh tế đã tốt hơn rất nhiều, nhưng môi trường sống cũng đã tiến hóa theo.
Cảm lạnh và sốt ở Liên Bang chỉ là những bệnh vặt không đáng lo ngại, chỉ cần tiêm một mũi điều trị là có thể khỏi ngay. Thậm chí, nhiều người sống trong Liên Bang có thể cả đời không mắc phải.
Rất nhiều người trong thời đại tinh tế có lẽ còn không biết cảm giác bị cảm lạnh hay sốt là gì.
Nhưng trong môi trường khắc nghiệt như Xích Lâm Đàn Tinh, cảm lạnh và sốt có thể trở nên nguy hiểm đến tính mạng.
Trong đợt huấn luyện này, việc sống sót khỏe mạnh cũng là một phần quan trọng của quá trình đánh giá.
Trời dần về chiều, ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm cả chân trời thành một màu cam ấm áp. Trong rừng, nhiệt độ không biết từ lúc nào đã hạ xuống đột ngột, khiến người ta cảm thấy cái lạnh thấm vào da thịt.
Bạch Chi Tử ngồi dưới đất, cầm trên tay một ly trà gừng nóng hổi, nhấp từng ngụm một chút một.
Trang phục bảo hộ của họ đều có chức năng giữ ấm, giúp duy trì nhiệt độ cơ thể ở mức cơ bản.
Trên vòng tay, số người còn sống đã giảm từ 150 xuống còn 113 người.
Với ngày đầu tiên, tốc độ loại bỏ này không phải quá nhanh nhưng cũng không chậm.
Nhiều người không thể thích nghi được với môi trường rừng rậm khắc nghiệt và đã bị loại.
Vật tư cung cấp có đồ ăn, chủ yếu là những ống dinh dưỡng bình thường, nhưng cũng khá chu đáo khi có thêm vị ngọt của bánh kem.
Bạch Chi Tử ngậm một ống dinh dưỡng, nhưng vẫn cảm thấy không no.
Lâm Trĩ và Mạc Lệnh Ngôn thì lại có vẻ hài lòng, sau khi uống xong hai ống dinh dưỡng, cả hai đều cảm thấy no và dựa lưng vào cây nghỉ ngơi.
Bạch Chi Tử rải một ít hùng hoàng* xung quanh để đề phòng rắn rết và côn trùng tiếp cận vào ban đêm.
Mùi hương của hùng hoàng trong môi trường ẩm ướt không quá rõ ràng, không sợ bị phát hiện, nhưng những loài động vật có khứu giác nhạy bén vẫn có thể nhận ra.
(*Bột hùng hoàng có màu vàng cam, mùi khó chịu đặc trưng. Với loài rắn, đây là chất kịch độc chúng phải tránh xa.
Bạn chỉ cần rải một lớp mỏng bột hùng hoàng xung quanh nhà, lối đi, vườn...là có thể hoàn toàn yên tâm không bị rắn quấy nhiễu. Tuy nhiên, đây cũng là một chất hóa học độc hại với con người nên không được khuyến khích sử dụng.)
Lâm Trĩ không biết từ khi nào đã dùng lông xù của mấy loại thực vật xếp thành ba tấm nệm cỏ, và đang ra hiệu cho Bạch Chi Tử lại gần.
Bạch Chi Tử nhìn tấm nệm cỏ trước mặt, rồi lại nhìn vẻ mặt như một người mẹ hiền, mẫu mực của Lâm Trĩ. Bên cạnh, Mạc Lệnh Ngôn đã nằm xuống trên một tấm nệm cỏ, trông như sắp ngủ đến nơi.
"Đây là tìm từ đâu ra vậy?" Bạch Chi Tử ngồi xuống tấm nệm cỏ. Rõ ràng là làm từ thực vật, nhưng lại mềm mại và thoải mái bất ngờ.
Lâm Trĩ lấy mấy quả cho bọn họ, nói: "Vừa rồi Lệnh Ngôn bắt được vài dây leo ở bên kia. Thấy nó mềm nên ta bảo cậu ấy làm thêm mấy cái." Cậu vỗ nhẹ lên tấm nệm cỏ dưới thân, khờ khạo cười.
Bên cạnh, Mạc Lệnh Ngôn đang nằm nghiêng cũng bất ngờ phối hợp, khẽ giơ tay lên.
Dưới ánh trăng, dường như có một tia sáng bạc lướt qua trên tay cậu ấy.
Bạch Chi Tử vừa mới triệu hồi gấu trúc từ trong tinh thần lực của mình ra, khi thấy ánh sáng bạc trên tay Mạc Lệnh Ngôn thì gấu trúc bỗng nhiên trở nên hưng phấn, vung vẩy đôi chân nhỏ, ê a muốn bò qua đó.
Lo sợ nó sẽ bị phát hiện, Bạch Chi Tử vội ôm lấy chú gấu trúc đang ngọ nguậy, nằm nghiêng xuống.
Bộ lông mềm mại và ấm áp của gấu trúc không bị hơi ẩm từ rừng mưa thấm vào, vẫn giữ được sự khô ráo và tơi xốp.
Nó cuộn tròn trong lòng Bạch Chi Tử, tròn trịa như một cục bông.
Đột nhiên, gấu trúc mở to đôi mắt nhỏ xíu, móng vuốt vùng vẫy chỉ về một góc của khu rừng phía trước.
Bạch Chi Tử nhìn theo hướng gấu trúc chỉ, mơ hồ nhận ra có điều gì đó bất thường, nhưng không thể nhìn rõ. Tuy nhiên, điều đáng chú ý là gấu trúc, vốn thường lơ mơ buồn ngủ, rất hiếm khi hưng phấn như vậy. Điều duy nhất có thể khiến nó kích động ngoài ánh bạc trên tay Mạc Lệnh Ngôn vừa rồi, thì có lẽ là thứ gì đó đang xuất hiện ngay lúc này.
“Sao thế?” Bạch Chi Tử nhẹ nhàng vỗ vỗ gấu trúc, trong lòng bắt đầu dấy lên chút bất an.
Gấu trúc dùng đôi móng nhỏ mũm mĩm của mình che lên mắt Bạch Chi Tử.
Bạch Chi Tử chỉ cảm thấy một dòng khí ấm áp xẹt qua mắt mình, khi mở ra thì tầm nhìn trước mặt bỗng trở nên rộng lớn hơn gấp nhiều lần.
Trong đêm tối, đôi mắt đen nhánh của cô như được phản chiếu ánh sáng trắng tinh khiết, lấp lánh rực rỡ.
Tầm nhìn của cô trở nên rõ nét, xuyên qua những rừng cây dày đặc, lướt qua từng tầng lá, mọi thứ trong bóng đêm đều trở nên rõ ràng.
Bạch Chi Tử nhìn thẳng vào vật thể nằm sâu trong khu rừng.
Trong bóng tối của khu rừng, có hai điểm sáng sâu thẳm vẫn không nhúc nhích, hướng về phía này.
Đó là một sinh vật khổng lồ, giống như một loại trùng giáp xác.
Bạch Chi Tử gần như phản xạ tự nhiên mà lạnh run, cảm giác áp bách mạnh mẽ làm cô cảm thấy thần kinh căng thẳng ngay lập tức.
Bản năng mách bảo cô rằng đó chính là Trùng tộc. Cảm giác sợ hãi trong cơ thể như tác động lên thần kinh của cô.
Sinh vật đó cách họ không quá hai nghìn mét, nhưng lại không làm kinh động đến Lâm Trĩ và Mạc Lệnh Ngôn. Có lẽ đây là một kẻ khó chơi.
Dù rằng thể chất của những người tiến hóa trong thời đại tinh tế đã tốt hơn rất nhiều, nhưng môi trường sống cũng đã tiến hóa theo.
Cảm lạnh và sốt ở Liên Bang chỉ là những bệnh vặt không đáng lo ngại, chỉ cần tiêm một mũi điều trị là có thể khỏi ngay. Thậm chí, nhiều người sống trong Liên Bang có thể cả đời không mắc phải.
Rất nhiều người trong thời đại tinh tế có lẽ còn không biết cảm giác bị cảm lạnh hay sốt là gì.
Nhưng trong môi trường khắc nghiệt như Xích Lâm Đàn Tinh, cảm lạnh và sốt có thể trở nên nguy hiểm đến tính mạng.
Trong đợt huấn luyện này, việc sống sót khỏe mạnh cũng là một phần quan trọng của quá trình đánh giá.
Trời dần về chiều, ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm cả chân trời thành một màu cam ấm áp. Trong rừng, nhiệt độ không biết từ lúc nào đã hạ xuống đột ngột, khiến người ta cảm thấy cái lạnh thấm vào da thịt.
Bạch Chi Tử ngồi dưới đất, cầm trên tay một ly trà gừng nóng hổi, nhấp từng ngụm một chút một.
Trang phục bảo hộ của họ đều có chức năng giữ ấm, giúp duy trì nhiệt độ cơ thể ở mức cơ bản.
Trên vòng tay, số người còn sống đã giảm từ 150 xuống còn 113 người.
Với ngày đầu tiên, tốc độ loại bỏ này không phải quá nhanh nhưng cũng không chậm.
Nhiều người không thể thích nghi được với môi trường rừng rậm khắc nghiệt và đã bị loại.
Vật tư cung cấp có đồ ăn, chủ yếu là những ống dinh dưỡng bình thường, nhưng cũng khá chu đáo khi có thêm vị ngọt của bánh kem.
Bạch Chi Tử ngậm một ống dinh dưỡng, nhưng vẫn cảm thấy không no.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Trĩ và Mạc Lệnh Ngôn thì lại có vẻ hài lòng, sau khi uống xong hai ống dinh dưỡng, cả hai đều cảm thấy no và dựa lưng vào cây nghỉ ngơi.
Bạch Chi Tử rải một ít hùng hoàng* xung quanh để đề phòng rắn rết và côn trùng tiếp cận vào ban đêm.
Mùi hương của hùng hoàng trong môi trường ẩm ướt không quá rõ ràng, không sợ bị phát hiện, nhưng những loài động vật có khứu giác nhạy bén vẫn có thể nhận ra.
(*Bột hùng hoàng có màu vàng cam, mùi khó chịu đặc trưng. Với loài rắn, đây là chất kịch độc chúng phải tránh xa.
Bạn chỉ cần rải một lớp mỏng bột hùng hoàng xung quanh nhà, lối đi, vườn...là có thể hoàn toàn yên tâm không bị rắn quấy nhiễu. Tuy nhiên, đây cũng là một chất hóa học độc hại với con người nên không được khuyến khích sử dụng.)
Lâm Trĩ không biết từ khi nào đã dùng lông xù của mấy loại thực vật xếp thành ba tấm nệm cỏ, và đang ra hiệu cho Bạch Chi Tử lại gần.
Bạch Chi Tử nhìn tấm nệm cỏ trước mặt, rồi lại nhìn vẻ mặt như một người mẹ hiền, mẫu mực của Lâm Trĩ. Bên cạnh, Mạc Lệnh Ngôn đã nằm xuống trên một tấm nệm cỏ, trông như sắp ngủ đến nơi.
"Đây là tìm từ đâu ra vậy?" Bạch Chi Tử ngồi xuống tấm nệm cỏ. Rõ ràng là làm từ thực vật, nhưng lại mềm mại và thoải mái bất ngờ.
Lâm Trĩ lấy mấy quả cho bọn họ, nói: "Vừa rồi Lệnh Ngôn bắt được vài dây leo ở bên kia. Thấy nó mềm nên ta bảo cậu ấy làm thêm mấy cái." Cậu vỗ nhẹ lên tấm nệm cỏ dưới thân, khờ khạo cười.
Bên cạnh, Mạc Lệnh Ngôn đang nằm nghiêng cũng bất ngờ phối hợp, khẽ giơ tay lên.
Dưới ánh trăng, dường như có một tia sáng bạc lướt qua trên tay cậu ấy.
Bạch Chi Tử vừa mới triệu hồi gấu trúc từ trong tinh thần lực của mình ra, khi thấy ánh sáng bạc trên tay Mạc Lệnh Ngôn thì gấu trúc bỗng nhiên trở nên hưng phấn, vung vẩy đôi chân nhỏ, ê a muốn bò qua đó.
Lo sợ nó sẽ bị phát hiện, Bạch Chi Tử vội ôm lấy chú gấu trúc đang ngọ nguậy, nằm nghiêng xuống.
Bộ lông mềm mại và ấm áp của gấu trúc không bị hơi ẩm từ rừng mưa thấm vào, vẫn giữ được sự khô ráo và tơi xốp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó cuộn tròn trong lòng Bạch Chi Tử, tròn trịa như một cục bông.
Đột nhiên, gấu trúc mở to đôi mắt nhỏ xíu, móng vuốt vùng vẫy chỉ về một góc của khu rừng phía trước.
Bạch Chi Tử nhìn theo hướng gấu trúc chỉ, mơ hồ nhận ra có điều gì đó bất thường, nhưng không thể nhìn rõ. Tuy nhiên, điều đáng chú ý là gấu trúc, vốn thường lơ mơ buồn ngủ, rất hiếm khi hưng phấn như vậy. Điều duy nhất có thể khiến nó kích động ngoài ánh bạc trên tay Mạc Lệnh Ngôn vừa rồi, thì có lẽ là thứ gì đó đang xuất hiện ngay lúc này.
“Sao thế?” Bạch Chi Tử nhẹ nhàng vỗ vỗ gấu trúc, trong lòng bắt đầu dấy lên chút bất an.
Gấu trúc dùng đôi móng nhỏ mũm mĩm của mình che lên mắt Bạch Chi Tử.
Bạch Chi Tử chỉ cảm thấy một dòng khí ấm áp xẹt qua mắt mình, khi mở ra thì tầm nhìn trước mặt bỗng trở nên rộng lớn hơn gấp nhiều lần.
Trong đêm tối, đôi mắt đen nhánh của cô như được phản chiếu ánh sáng trắng tinh khiết, lấp lánh rực rỡ.
Tầm nhìn của cô trở nên rõ nét, xuyên qua những rừng cây dày đặc, lướt qua từng tầng lá, mọi thứ trong bóng đêm đều trở nên rõ ràng.
Bạch Chi Tử nhìn thẳng vào vật thể nằm sâu trong khu rừng.
Trong bóng tối của khu rừng, có hai điểm sáng sâu thẳm vẫn không nhúc nhích, hướng về phía này.
Đó là một sinh vật khổng lồ, giống như một loại trùng giáp xác.
Bạch Chi Tử gần như phản xạ tự nhiên mà lạnh run, cảm giác áp bách mạnh mẽ làm cô cảm thấy thần kinh căng thẳng ngay lập tức.
Bản năng mách bảo cô rằng đó chính là Trùng tộc. Cảm giác sợ hãi trong cơ thể như tác động lên thần kinh của cô.
Sinh vật đó cách họ không quá hai nghìn mét, nhưng lại không làm kinh động đến Lâm Trĩ và Mạc Lệnh Ngôn. Có lẽ đây là một kẻ khó chơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro