Dù Chỉ Là Cấp 1 Yếu Kém, Nhưng Vẫn Mạnh Mẽ Vô Cùng

Người Làm Nghề...

2024-10-04 08:20:59

[Không ngờ món đồ này lại rơi vào tay Mạc Kiệt.]

[Đây chính là Boss, có thứ này, anh sẽ ổn thôi.]

[Giết địch một ngàn nhưng tự tổn hại tám trăm, liệu có đáng không?]

[Anh dám dùng nó, điều đó chứng tỏ anh biết cách ứng phó như thế nào.]

Mạc Kiệt vừa lấy Kim Đồng Tử ra, cảm nhận được luồng khí âm hàn lập tức lan tỏa khắp người từ bàn tay.

Trước đây, khi anh tiến vào phó bản kia, nó liên quan đến rất nhiều lời nguyền. Mạc Kiệt đóng vai trò quan trọng trong đó, vì vậy sau khi Boss bị tiêu diệt, Quan Dương Trạch đã quyết định trao Kim Đồng Tử cho anh.

Kim Đồng Tử khi thấy ánh sáng, không lập tức bắt đầu đại khai sát giới. Trong mười giây đầu tiên, nó sẽ không tấn công người nắm giữ, nhưng cứ mỗi hai giây, người đó sẽ phải chịu thêm một tầng nguyền rủa.

Vì vậy, Kim Đồng Tử chỉ có thể trao cho anh, và chỉ có anh mới có thể sử dụng nó.

Khi mười giây vừa hết, anh nhất định phải thu hồi Kim Đồng Tử. Nếu không, anh sẽ phải đối mặt với sự phản phệ của tiểu quỷ và oán chú xuyên tim, cả hai đều khiến anh rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.

Vì thế, lần này anh đến phó bản cấp 30 chính là để tìm kiếm một vật phẩm có thể chống lại mà không phải trả giá quá lớn như này.

Tiếng cười vui vẻ của trẻ nhỏ vang lên cắt ngang bầu trời u ám quanh mồ mả, trước mặt Mạc Kiệt đột nhiên xuất hiện một cái đầu của đứa trẻ, tiếp theo là hai cái đầu khác chui lên theo.

Chúng có làn da màu xanh, miệng toét ra, thân thể nằm trên mặt đất.

Kim Đồng Tử quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm như hố đen liếc nhìn Mạc Kiệt một cái, rồi hướng về phía những con quỷ bò tới.

Con quỷ kia dường như cảm nhận được mối đe dọa, liền lùi lại vài bước.

"Không ngờ lại phải dùng đến vật này..." Sắc mặt Mạc Kiệt trắng bệch, nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm và anh giải trừ oán chú trọng bóng tối.

Đột nhiên, anh nhìn thấy một con quỷ khác đi tới, hai con quỷ thân thể dung hợp lại, chồng lên nhau.

Nó đột nhiên nhấc một chân lên, mặt không chút cảm xúc giẫm thẳng lên Kim Đồng Tử trên mặt đất.

Chỉ nghe tiếng như bóng khí bị giẫm nổ vang lên, một cái đầu của Kim Đồng Tử đã biến thành bánh thịt.

Hai khuôn mặt còn lại với nụ cười trên môi ngay lập tức trở nên méo mó, chúng đồng loạt gào khóc, dùng cả tay chân bò về phía Mạc Kiệt.

Mạc Kiệt trong giây lát kinh hãi đến mức gần như hồn lìa khỏi xác.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kim Đồng Tử vốn là hàng thật giá thật, là Boss của phó bản.

Vậy mà lại không cầm cự nổi mười giây?!!!

Hai con quỷ trước mặt này rốt cuộc là thứ quái vật gì!

Anh đã dùng đến cả lá bài tẩy nhưng tình thế không đảo ngược mà còn có vẻ thê thảm hơn.

Hai con quỷ kia lần thứ hai tách ra, từ hai bên trái phải hướng anh áp sát.

[ĐM, lại trùng hợp như vậy.]

[Ai, ta vừa mới còn tưởng rằng có thể lừa một số lớn vé sinh tồn đây.]

[Lui đi, Bạch Diệp bên kia khẳng định đã sớm lạnh, cả đoàn bị diệt đã định.]

[Ô ô ô, Kiệt ca, ta còn muốn cùng hắn vào một lần phó bản.]

[Kiệt —— ca ——]

Dù rằng tuyệt đại đa số khán giả ở đây đều bầu một vé cho cả đoàn diệt nên tình cảnh này lại khiến họ không khỏi giống như mèo khóc chuột.

Giữa bầu không khí như rơi xuống băng điểm, bão bình luận dường như cuối cùng cũng lắng xuống.

Mạc Kiệt nằm trên đất, Kim Đồng Tử mang đến nguyền rủa cùng với nguyền rủa hoá thành giấy khiến anh trong khoảng thời gian ngắn mất đi khả năng hoạt động.

Anh không ngờ mình lại chết trong một phó bản cấp 30.

Nhìn hai con quỷ đang áp sát, trong lòng anh không còn cảm giác sợ hãi, mà chỉ đầy hối hận.

Anh ngửi thấy một luồng gió tanh, hai khuôn mặt quỷ gần kề.

Khóe mắt Mạc Kiệt trượt xuống một giọt nước mắt, trong lòng thầm than.

"Em gái, xin lỗi, anh trai phải đi trước một bước."

Anh đang muốn nhắm mắt lại, đột nhiên một luồng hắc nhanh chóng xẹt qua trước mắt, thổi tung tóc hắn.

Đao phong mang theo sát khí, cắt vào da thịt, khiến anh đau đớn.

Ầm!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một cái đầu gần sát vào anh như bị tiễn cắt đứt dây leo, thoáng cái rơi xuống đất, lăn lộn vài vòng, cuối cùng dừng lại trước một đôi ủng da màu đen.

Đôi giày ấy tinh xảo và sạch sẽ như vừa mới được lau chùi, mũi giày hơi hướng ra ngoài, vừa tao nhã vừa yên tĩnh.

Một con quỷ khác cùng Mạc Kiệt cũng cứng người lại, chậm rãi quay đầu đi.

Bị dao bổ củi mang theo gió còn chưa ngừng lại, con quạ hoảng loạn bay lên, xẹt qua đỉnh đầu rồi hòa vào sâu trong mồ. Mấy chiếc lông đen nhánh, tượng trưng cho tử vong, chậm rãi hạ xuống, mơn trớn tóc cô, đứng trên bả vai cô.

Bởi vì oán chú, ngón tay cô tinh tế trong bóng tối trắng đến kinh người, nhưng cũng vững vàng đến lạ thường.

Cô vung lên cánh tay, để cho bàn tay trống rỗng lần thứ hai nắm chặt một chuôi đao khác.

Nhu đề cùng gang, màu trắng cùng màu đen.

Không chút nào tương quan sự vật lại đặc biệt phối hợp, cùng đầu ngón tay vuốt ve dây đàn.

Cô nắm giữ nhịp điệu.

Một chiêu mất mạng nhịp điệu.

Vẫn còn may mắn sống sót, con quỷ kia cũng không có điều chỉnh phương hướng, miễn cưỡng rút lui mười mét.

Ánh đao lạnh lẽo phản chiếu rõ ràng trong mắt Bạch Thu Diệp, cô không hề sợ hãi, mà còn cảm thấy vui sướng.

Chỉ trong khoảnh khắc ánh sáng lạnh dời đi, trong mắt cô đã có sự thản nhiên chấp nhận kết cục.

Khi con quỷ vừa thoát đi, Bạch Thu Diệp nhanh chóng ném dao bổ củi trên tay ra, trúng ngay đầu nó một cách chính xác.

Con quỷ dừng lại, rầm một tiếng, ngã sấp xuống đất, làm bắn lên một mảnh bùn đen.

Con quạ lần thứ hai chao động, kêu gọi khốn khổ, lay động giữa bầu trời mồ mả.

Mạc Kiệt nhìn chằm chằm vào chuôi dao bổ củi, hô hấp của anh trở nên dồn dập.

Đó là một thanh dao bổ củi thanh tao và tuyệt diệu!

Một đao 999!

Đây chính là thứ anh mơ ước để có được, mạnh mẽ hơn cả Kim Đồng Tử!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dù Chỉ Là Cấp 1 Yếu Kém, Nhưng Vẫn Mạnh Mẽ Vô Cùng

Số ký tự: 0