Dù Chỉ Là Cấp 1 Yếu Kém, Nhưng Vẫn Mạnh Mẽ Vô Cùng

Người Làm Nghề...

2024-10-31 22:23:56

Ở giữa màn hình trực tiếp, bão bình luận vốn quạnh quẽ lại một lần nữa náo nhiệt.

Mọi người quả thực không thể tin vào mắt mình.

Bạch Thu Diệp lại ngoài ý muốn sống sót, hơn nữa còn đánh bại quỷ vật mà Kim Đồng Tử cũng không thể chống lại, liên tiếp giết chết.

[Gì vậy!?]

[Tuyệt địa cầu sinh?!]

[Bạch Diệp làm sao có thể giết quỷ?]

[Hẳn là nhờ hai cái dao bổ củi.]

[Là cực phẩm chống lại vật à?!]

[Nhưng cô chỉ có cấp 1, làm sao có thể có loại đạo cụ này?]

Ở giữa màn hình trực tiếp, một hiểu vương ( chắc kiểu là chỉ người rất hiểu biết )xuất hiện, bắt đầu phân tích toàn bộ hành trình của Bạch Thu Diệp trong phó bản. Một đại lão không lộ mặt, chỉ dừng lại ở việc giết qua qua một con quỷ mạnh mẽ, và có một mối quan hệ phức tạp với Bạch Thu Diệp.

[Hai cái dao bổ củi, cấp 1 chắc chắn không lấy được.]

[Nêú ta cấp 1 cầm hai cái này đao, cũng không thể thực hiện thao tác như vậy.]

[Ta suy đoán, có thể cô cố ý dừng lại ở cấp 1, là được tổ chức nào đó bồi dưỡng.]

[Đương nhiên, tổ chức đó chắc chắn có siêu cấp đại thần, vì vậy mới có thể cung cấp những đạo cụ này.]

[Đây là một nước cờ.]

Trong khi nói chuyện, có vài người đã không còn gọi Bạch Thu Diệp là yếu kém hay ký sinh trùng nữa. Dù sao cô vừa mới giết hai con ác quỷ trước mặt bọn họ, nên nói những lời như vậy thật không còn phù hợp.

[Bên trong còn một nước cờ.]

[Loại Thần khí này, ta cầm là cũng có thể giết được.]

[Thực ra, nếu che khuất biểu tượng cấp 1 trên đầu Bạch Diệp thì trông cô cũng rất giống một cao thủ.]

[Ta mặc kệ, trước hết ta chỉ muốn nói: Tỷ tỷ thật ngầu!]

Bạch Thu Diệp bước về phía trước, nhấc chân giẫm lên đầu con quỷ nằm dưới chân.

Chỉ cần một chút sức lực, cái đầu ấy như giấy mềm, lập tức bị nghiền nát.

Âm thanh 09 vang lên bên tai cô.

[Ngươi có dám không khảm lâu như vậy không?]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Khinh địch là điều tối kỵ trong quân sự," Bạch Thu Diệp nói. "Cắt cỏ tài năng phải triệt để, không thể để lại gốc rễ."

[Ngươi gọi đây là cái bổ đao à.]

[Ngươi là đang làm bánh bao thịt bên trong nhân bánh.]

09 không chút tình cảm châm chọc nói.

Bạch Thu Diệp cúi đầu nhặt cái đầu con quỷ bị chặt đứt lên, rồi chọc vào thân thể của nó hai lần.

Thấy con quỷ này hoàn toàn không có phản ứng, Bạch Thu Diệp lại tiến về phía con quỷ khác trước mặt.

Một đao, con quỷ kia phát ra một tiếng hét thảm, trong lòng chỉ còn lại hối hận.

Chúng đến trước, đã nhận được cảnh cáo.

Nhưng chúng không nghe.

Không nên tới!

Mạc Kiệt trừng lớn mắt, nhìn thấy Bạch Thu Diệp cuốn tay áo, ngồi xổm xuống chặt con quỷ kia trên mặt đất.

Động tác chém xuống tay đao thành thạo như vậy, vẻ mặt bình tĩnh như thế, nhịp điệu nghe thật dễ chịu.

Mạc Kiệt dù không nói nên lời, nhưng cảm giác tuyệt đối kinh ngạc cũng không kịp thưởng thức, chỉ thấy bốn chữ lớn hiện lên trong đầu ——

Thật! Là! Phát! Rồ!

Anh muốn chống khuỷu tay trên đất để di chuyển, nhưng vì quá yếu ớt, không cẩn thận lại nằm trở về.

Bạch Thu Diệp quay đầu lại, mái tóc che khuất nửa bên mặt, khiến vẻ mặt của cô trông đặc biệt âm u.

Cô hỏi: "Kiệt ca, anh vẫn còn sống chứ?"

Mạc Kiệt không có thời gian để đánh giá ý nghĩa khác trong câu nói đó, anh run rẩy đưa tay che trái tim: "Ngươi vậy mà giết chết chúng nó — "

Bạch Thu Diệp nghĩ thầm anh đang diễn cái gì đây, bốn con quỷ này vẫn không bằng con mà cô đã giết ở nhà Đỗ quả phụ.

Tiếp theo, cô thấy Mạc Kiệt khó khăn tiến lại, hai tay run rẩy mò lên chiếc dao bổ củi cắm trên người con quỷ, qua lại sờ soạng nhiều lần.

"Đây nhất định là —" Mạc Kiệt cố nén cảm giác rụt tay lại.

Anh biết, hai chiếc dao bổ củi này không phải là cấp 1 mà Bạch Thu Diệp có thể có.

Đồng thời, anh nhận ra mình đã phán đoán sai.

Hoàn toàn sai.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người Bạch Thu Diệp sau lưng không chỉ có cấp độ trước 200.

Trước 100?

Không, có thể là trước 50?

Mạc Kiệt trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi, từng bước một, cảm giác khiếp sợ lan tỏa.

Chỉ có loại người ở cấp độ đó mới có thể vừa khéo nắm giữ vật chống lại như này.

Giờ khắc này, anh đối với Bạch Thu Diệp và phó bản này có cái nhìn mới.

Anh không cần hỏi lại.

Người kia không muốn đứng ra.

Nếu anh tiếp tục truy cứu, sẽ chạm đến vùng cấm.

Có một số việc, trời biết, đất biết, chỉ cần mình biết là đủ; nói ra thì không tốt.

Mạc Kiệt xoa khóe miệng dính máu: "Nếu như không có ngươi cứu, giờ này ta đã không còn ngồi đây nói chuyện. Ơn cứu mạng, không cần báo đáp."

Bạch Thu Diệp nhìn anh với vẻ mặt "Tiếp tục diễn": "Ngươi bị hai con quỷ này làm bị thương sao?"

Mạc Kiệt ngạc nhiên: "Không phải vì chúng, mà do vật nguyền rủa của ta."

Thực ra, hai con quỷ này còn chưa kịp chạm vào anh, thì đã bị Bạch Thu Diệp xử lý.

Vì Bạch Thu Diệp cứu anh, Mạc Kiệt liền nói hết những gì biết, kể cho cô về tác dụng của Kim Đồng Tử.

Nghe vậy, Bạch Thu Diệp không khỏi rùng mình. Trong phó bản lại có loại đạo cụ khủng bố như vậy, thật khó tưởng tượng bọn họ đã phải đấu tranh gian nan đến mức nào khi đối mặt với Boss.

Biết Mạc Kiệt bị Kim Đồng Tử nguyền rủa mới dẫn đến tình trạng hiện tại, Bạch Thu Diệp bớt đi phần thành kiến. Cô chỉ cảm thấy Mạc Kiệt có phần phóng đại, sử dụng đạo cụ mạnh mẽ như vậy để đối phó mấy con tiểu quỷ, mà cuối cùng lại bị phản phệ, thật sự là tự tìm khổ.

Đột nhiên, cô phát hiện màn hình hệ thống của mình nhận được một tin nhắn mới—

[Mạc Kiệt đã gửi yêu cầu giao dịch cho bạn.

Đạo cụ giao dịch: Bị vứt bỏ Kim Đồng Tử.

Mục tiêu giá trị: 1 vé sinh tồn.]

Bạch Thu Diệp kinh ngạc nhìn anh: "Anh đang làm gì vậy?"

Một vé sinh tồn đổi lấy một đạo cụ, cô biết rõ đây không phải là giao dịch công bằng.

Mạc Kiệt thật sự đang tặng không.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dù Chỉ Là Cấp 1 Yếu Kém, Nhưng Vẫn Mạnh Mẽ Vô Cùng

Số ký tự: 0