Dụ Dỗ Vợ Sắp Cưới Của Bạn Thân
Chương 14
Tứ Nghi
2024-07-03 13:49:24
Người đàn ông quay lưng về phía cô, dùng một tay ấn vào lưng người phụ nữ, tay kia bóp cổ người đàn ông rồi ép họ vào tường thật chặt khiến cả hai bị khống chế không thể cử động được.
Đại khái là bởi vì tư thế này làm cho người ta quá khó chịu, vì thế cả người đàn ông và người phụ nữ kia đều rên rỉ oai oái rồi bắt đầu chửi bới, nhưng người đàn ông kia lại không thèm để ý.
Cùng lúc đó, phía xa xa ngoài cửa truyền đến âm thanh của Tiểu Phương: "Xin mọi người đường nhường đường!"
Những người đứng xem ở cửa dần dần lùi ra để nhường chỗ, Tiểu Phương cùng hai nhân viên bảo vệ vội vã đi vào, sau đó vội vàng hỏi Mạnh Duy Ninh: "Bác sĩ Mạnh, tôi đến rồi, họ đâu?"
Ánh mắt Mạnh Duy Ninh hướng đến người đàn ông kia, Tiểu Phương nhìn theo ánh mắt cô, lập tức cao giọng nói: "Là ba người bọn họ, đưa bọn họ đi đến chỗ viện trưởng!"
Người phụ nữ kia im lặng một cách đáng ngạc nhiên, nhưng người đàn ông vẫn tiếp tục vùng vẫy rồi hét lên "Buông ra! Ông đây có thể kiện mấy người!"
Người đàn ông đang chế trụ anh ta không thèm để ý, chỉ bình tĩnh quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt với những đường nét cực kì nổi bật, trong mắt mang theo một tia nghi hoặc: "?"
Có vẻ như hắn cảm thấy khó hiểu khi Tiểu Phương nói muốn đưa cả ba người họ đi.
Tiểu Phương nuốt nước bọt, quay đầu nhìn Mạnh Duy Ninh, cẩn thận hỏi lại để xác nhận: “Bác sĩ Mạnh, anh chàng đẹp trai này…”
Chẳng lẽ cũng tới gây sự sao?
Mạnh Duy Ninh liếc nhìn Phục Minh-người không biết vì sao lại xuất hiện ở đây và Phục Minh cũng tình cờ nhìn cô.
Khác với cái kiểu ấn người ta vào tường đến mức không thể động đậy, khi hắn nhìn cô, khuôn mặt đầy vẻ vô tội.
Cô còn chưa kịp mở miệng nói, Phục Minh đã buông tay ra, giao hai người kia cho bảo vệ rồi nói với Tiểu Phương: "Chị y tá, tôi tình cờ đi ngang qua rồi vào giúp."
Tiểu Phương bị hắn nhìn đến mức đỏ mặt, đôi mắt tròn xoe của cô ấy ngượng ngùng nhìn hắn, lắp bắp nói: "Chuyện này, hóa ra là vậy, tôi trách nhầm cậu rồi."
Đại khái là bởi vì tư thế này làm cho người ta quá khó chịu, vì thế cả người đàn ông và người phụ nữ kia đều rên rỉ oai oái rồi bắt đầu chửi bới, nhưng người đàn ông kia lại không thèm để ý.
Cùng lúc đó, phía xa xa ngoài cửa truyền đến âm thanh của Tiểu Phương: "Xin mọi người đường nhường đường!"
Những người đứng xem ở cửa dần dần lùi ra để nhường chỗ, Tiểu Phương cùng hai nhân viên bảo vệ vội vã đi vào, sau đó vội vàng hỏi Mạnh Duy Ninh: "Bác sĩ Mạnh, tôi đến rồi, họ đâu?"
Ánh mắt Mạnh Duy Ninh hướng đến người đàn ông kia, Tiểu Phương nhìn theo ánh mắt cô, lập tức cao giọng nói: "Là ba người bọn họ, đưa bọn họ đi đến chỗ viện trưởng!"
Người phụ nữ kia im lặng một cách đáng ngạc nhiên, nhưng người đàn ông vẫn tiếp tục vùng vẫy rồi hét lên "Buông ra! Ông đây có thể kiện mấy người!"
Người đàn ông đang chế trụ anh ta không thèm để ý, chỉ bình tĩnh quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt với những đường nét cực kì nổi bật, trong mắt mang theo một tia nghi hoặc: "?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có vẻ như hắn cảm thấy khó hiểu khi Tiểu Phương nói muốn đưa cả ba người họ đi.
Tiểu Phương nuốt nước bọt, quay đầu nhìn Mạnh Duy Ninh, cẩn thận hỏi lại để xác nhận: “Bác sĩ Mạnh, anh chàng đẹp trai này…”
Chẳng lẽ cũng tới gây sự sao?
Mạnh Duy Ninh liếc nhìn Phục Minh-người không biết vì sao lại xuất hiện ở đây và Phục Minh cũng tình cờ nhìn cô.
Khác với cái kiểu ấn người ta vào tường đến mức không thể động đậy, khi hắn nhìn cô, khuôn mặt đầy vẻ vô tội.
Cô còn chưa kịp mở miệng nói, Phục Minh đã buông tay ra, giao hai người kia cho bảo vệ rồi nói với Tiểu Phương: "Chị y tá, tôi tình cờ đi ngang qua rồi vào giúp."
Tiểu Phương bị hắn nhìn đến mức đỏ mặt, đôi mắt tròn xoe của cô ấy ngượng ngùng nhìn hắn, lắp bắp nói: "Chuyện này, hóa ra là vậy, tôi trách nhầm cậu rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro