Dụ Dỗ Vợ Sắp Cưới Của Bạn Thân
Chương 15
Tứ Nghi
2024-07-03 13:49:24
Nói xong, Tiểu Phương lại quay sang nói với bảo vệ: "Chúng ta nhanh đi tìm viện trưởng thôi."
Một người trong số nhân viên bảo vệ gật đầu, khi đang định đưa mọi người đi thì bất ngờ, người phụ nữ kia nhân lúc nhân viên bảo vệ mất cảnh giác liền thoát khỏi tay anh ta, sau đó lao tới tóm lấy cánh tay của Phục Minh và cắn một cái.
"Xì..."
Một luồng âm thanh kìm nén vang lên.
Mọi người đều không kịp chuẩn bị trước, kể cả Phục Minh.
Như muốn ăn thịt người, cô ta dùng hết sức lực, như muốn cắn đứt miếng thịt trên cánh tay Phục Minh.
Đám người xem kịch lại bắt đầu xì xào bàn tán: "Hóa ra người phụ nữ này cũng bị điên."
Trái tim của Mạnh Duy Ninh lỡ một nhịp, ngay sau đó, cô vừa lao về phía trước vừa hét lên: "Giữ cô ta lại!"
Người phụ nữ kia thực sự tàn nhẫn, Mạnh Duy Ninh không thể tự mình kéo cô ta ra, thế nên phải nhờ bảo vệ mới lôi cô ta ra được khỏi Phục Minh.
Trên tay Phục Minh có một vết cắn rất sâu, ngay tức khắc, máu liền chảy ra, khoảnh khắc đó, mặt hắn có chút tối.
“Máu, cần khử trùng cầm máu gấp.” Mạnh Duy Ninh nói, sau đó, cô nắm lấy cổ tay Phục Minh kéo về phía bàn tư vấn.
Từ đầu đến cuối, Phục Minh vẫn luôn im lặng, thậm chí hắn không ậm ừ lấy một tiếng mà chỉ cúi đầu đi theo cô, trên môi nở một nụ cười nhạt. Tuy nhiên ánh mắt lại có phần rủ xuống.
Khi Mạnh Duy Ninh quay đầu lại nói: “Ngồi xuống trước đi”, nụ cười trên khóe miệng hắn mới nhanh chóng biến mất, hắn khẽ nhíu mày, giống như đang cố nhịn đau.
“Đau lắm đúng không?” Giọng điệu của Mạnh Duy Ninh có chút áy náy, “Cậu cố gắng chịu đau một chút, tôi đi lấy đồ.”
Tiểu Phương nhìn Phục Minh, bất đắc dĩ nói với Mạnh Duy Ninh: "Bác sĩ Mạnh, tôi dẫn họ đi trước nhé?"
"Được rồi, làm phiền cô rồi!"
Tiểu Phương trả lời: "Không sao, không sao."
Nói xong, Tiểu Phương sơ tán những bệnh nhân đang hóng chuyện xung quanh hiện trường: "Mọi người đừng lúc nào cũng tụ tập. Lỡ như có người mắc bệnh truyền nhiễm, lây nhiễm chéo thì rất nguy hiểm!"
Một người trong số nhân viên bảo vệ gật đầu, khi đang định đưa mọi người đi thì bất ngờ, người phụ nữ kia nhân lúc nhân viên bảo vệ mất cảnh giác liền thoát khỏi tay anh ta, sau đó lao tới tóm lấy cánh tay của Phục Minh và cắn một cái.
"Xì..."
Một luồng âm thanh kìm nén vang lên.
Mọi người đều không kịp chuẩn bị trước, kể cả Phục Minh.
Như muốn ăn thịt người, cô ta dùng hết sức lực, như muốn cắn đứt miếng thịt trên cánh tay Phục Minh.
Đám người xem kịch lại bắt đầu xì xào bàn tán: "Hóa ra người phụ nữ này cũng bị điên."
Trái tim của Mạnh Duy Ninh lỡ một nhịp, ngay sau đó, cô vừa lao về phía trước vừa hét lên: "Giữ cô ta lại!"
Người phụ nữ kia thực sự tàn nhẫn, Mạnh Duy Ninh không thể tự mình kéo cô ta ra, thế nên phải nhờ bảo vệ mới lôi cô ta ra được khỏi Phục Minh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên tay Phục Minh có một vết cắn rất sâu, ngay tức khắc, máu liền chảy ra, khoảnh khắc đó, mặt hắn có chút tối.
“Máu, cần khử trùng cầm máu gấp.” Mạnh Duy Ninh nói, sau đó, cô nắm lấy cổ tay Phục Minh kéo về phía bàn tư vấn.
Từ đầu đến cuối, Phục Minh vẫn luôn im lặng, thậm chí hắn không ậm ừ lấy một tiếng mà chỉ cúi đầu đi theo cô, trên môi nở một nụ cười nhạt. Tuy nhiên ánh mắt lại có phần rủ xuống.
Khi Mạnh Duy Ninh quay đầu lại nói: “Ngồi xuống trước đi”, nụ cười trên khóe miệng hắn mới nhanh chóng biến mất, hắn khẽ nhíu mày, giống như đang cố nhịn đau.
“Đau lắm đúng không?” Giọng điệu của Mạnh Duy Ninh có chút áy náy, “Cậu cố gắng chịu đau một chút, tôi đi lấy đồ.”
Tiểu Phương nhìn Phục Minh, bất đắc dĩ nói với Mạnh Duy Ninh: "Bác sĩ Mạnh, tôi dẫn họ đi trước nhé?"
"Được rồi, làm phiền cô rồi!"
Tiểu Phương trả lời: "Không sao, không sao."
Nói xong, Tiểu Phương sơ tán những bệnh nhân đang hóng chuyện xung quanh hiện trường: "Mọi người đừng lúc nào cũng tụ tập. Lỡ như có người mắc bệnh truyền nhiễm, lây nhiễm chéo thì rất nguy hiểm!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro