Dụ Dỗ Vợ Sắp Cưới Của Bạn Thân
Chương 16
Tứ Nghi
2024-07-03 13:49:24
Không biết có phải bị lời nói của Tiểu Phương dọa sợ hay không, nhưng những người hóng chuyện xung quanh cũng dần dần giải tán.
Cũng có người nán lại hỏi: "Vậy bao giờ tôi mới được khám bệnh, tôi đăng ký số rồi!"
Mạnh Duy Ninh cầm thuốc khử trùng iodophor vừa tìm được trong tay, miệng an ủi bệnh nhân: "Xin lỗi mọi người, xin mọi người chờ một chút, để tôi khử trùng cho cậu ấy trước."
Phục Minh ngồi trước bàn tư vấn của Mạnh Duy Ninh, hắn đặt cánh tay bị cắn lên chiếc gối nhỏ trên bắt mạch của cô, thấy cô cúi đầu sát trùng cho mình, đột nhiên nói: “Chị dâu.”
Mạnh Duy Ninh nghi ngờ liếc hắn một cái, "Làm sao vậy?"
“Chị nhẹ một chút, em sợ đau.” Phục Minh cau mày, dáng vẻ trông như đang đối mặt với kẻ thù.
"...?"
Tay cầm tăm bông của Mạnh Duy Ninh bỗng khựng lại, cô chậm rãi đáp: "Được."
Cô di chuyển rất nhẹ, nhưng khi chạm vào vết thương trên cánh tay của Phục Minh, hắn lại làm ra vẻ như thứ trên tay cô là một con dao chứ không phải tăm bông, hắn đột nhiên rút tay lại khiến tăm bông rơi xuống chỗ không bị thương.
"Chịu khó một chút, vết cắn này phải được khử trùng." Mạnh Duy Ninh bình tĩnh trấn an.
Phục Minh nắm chặt tay, lại thả ra, ngẩng đầu nhìn cô, đưa ra đề nghị: “Chị dâu, hay chị đè tay em xuống đi, nếu không nhỡ em không nhịn được lại rụt tay lại, em sợ đau."
Mạnh Duy Ninh kinh ngạc nhìn hắn: "...?"
Sợ đau đến thế sao?
Chỉ là bôi chút iodophor để khử trùng, hắn lại làm ra vẻ như cô dùng kim đâm hắn.
Tuy nhiên, Phục Minh lại kiên quyết nhìn lại cô, hắn gật đầu một cách thành khẩn: "Làm chị dâu chê cười rồi."
"..."
Thấy hắn như vậy, Mạnh Duy Ninh liền cảm thấy mình có cảm giác kỳ thị người khác hèn nhát, vì vậy liền không nhịn được mà có chút xấu hổ, cô cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ duỗi tay đè tay hắn xuống.
Cô cúi đầu, một tay đè tay Phục Minh xuống, tay kia dùng tăm bông sát trùng cho hắn, trông rất nghiêm túc và tập trung.
Phục Minh không chút cố kỵ mà nhìn cô, tia nắng ấm rọi vào một bên khuôn mặt Mạnh Duy Ninh khiến làn da cô trở nên trắng nõn và trong suốt, thậm chí, hắn còn có thể thấy cả những sợi lông tơ non dịu trên mặt cô.
Hắn giật giật tay, đổi lại cô càng ấn mạnh hơn, "Đừng động đậy."
Cũng có người nán lại hỏi: "Vậy bao giờ tôi mới được khám bệnh, tôi đăng ký số rồi!"
Mạnh Duy Ninh cầm thuốc khử trùng iodophor vừa tìm được trong tay, miệng an ủi bệnh nhân: "Xin lỗi mọi người, xin mọi người chờ một chút, để tôi khử trùng cho cậu ấy trước."
Phục Minh ngồi trước bàn tư vấn của Mạnh Duy Ninh, hắn đặt cánh tay bị cắn lên chiếc gối nhỏ trên bắt mạch của cô, thấy cô cúi đầu sát trùng cho mình, đột nhiên nói: “Chị dâu.”
Mạnh Duy Ninh nghi ngờ liếc hắn một cái, "Làm sao vậy?"
“Chị nhẹ một chút, em sợ đau.” Phục Minh cau mày, dáng vẻ trông như đang đối mặt với kẻ thù.
"...?"
Tay cầm tăm bông của Mạnh Duy Ninh bỗng khựng lại, cô chậm rãi đáp: "Được."
Cô di chuyển rất nhẹ, nhưng khi chạm vào vết thương trên cánh tay của Phục Minh, hắn lại làm ra vẻ như thứ trên tay cô là một con dao chứ không phải tăm bông, hắn đột nhiên rút tay lại khiến tăm bông rơi xuống chỗ không bị thương.
"Chịu khó một chút, vết cắn này phải được khử trùng." Mạnh Duy Ninh bình tĩnh trấn an.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phục Minh nắm chặt tay, lại thả ra, ngẩng đầu nhìn cô, đưa ra đề nghị: “Chị dâu, hay chị đè tay em xuống đi, nếu không nhỡ em không nhịn được lại rụt tay lại, em sợ đau."
Mạnh Duy Ninh kinh ngạc nhìn hắn: "...?"
Sợ đau đến thế sao?
Chỉ là bôi chút iodophor để khử trùng, hắn lại làm ra vẻ như cô dùng kim đâm hắn.
Tuy nhiên, Phục Minh lại kiên quyết nhìn lại cô, hắn gật đầu một cách thành khẩn: "Làm chị dâu chê cười rồi."
"..."
Thấy hắn như vậy, Mạnh Duy Ninh liền cảm thấy mình có cảm giác kỳ thị người khác hèn nhát, vì vậy liền không nhịn được mà có chút xấu hổ, cô cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ duỗi tay đè tay hắn xuống.
Cô cúi đầu, một tay đè tay Phục Minh xuống, tay kia dùng tăm bông sát trùng cho hắn, trông rất nghiêm túc và tập trung.
Phục Minh không chút cố kỵ mà nhìn cô, tia nắng ấm rọi vào một bên khuôn mặt Mạnh Duy Ninh khiến làn da cô trở nên trắng nõn và trong suốt, thậm chí, hắn còn có thể thấy cả những sợi lông tơ non dịu trên mặt cô.
Hắn giật giật tay, đổi lại cô càng ấn mạnh hơn, "Đừng động đậy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro