Dụ Dỗ Vợ Sắp Cưới Của Bạn Thân
Chương 35
Tứ Nghi
2024-07-03 13:49:24
“Từ dầu thơm.” Phục Minh nhướng mắt vừa liếc cô qua kính chiếu hậu vừa nói: “Chị dâu cũng thích mùi sơn chi sao?”
“Ừm.” Mạnh Duy Ninh đáp: “Cậu mua ở đâu vậy?”
“Em tự làm."
“…?” Mạnh Duy Ninh kinh ngạc liếc hắn một cái, cô có chút không dám tin, “Cậu tự làm?”
"Đúng vậy, trước kia mẹ em đã dạy em, bà ấy từng là người chế tác mùi hương, đáng tiếc là hồi đó em không chịu học, sau này thì bà ấy bỏ đi, em tự mình mò mẫm, cũng chỉ làm được một nửa."
Vậy đây cũng là điều dễ hiểu, tử thừa mẫu nghiệp.
"Đỉnh thật." Mạnh Duy Ninh khen một câu.
"Nếu chị dâu thích, em sẽ làm cho chị một ít."
Mạnh Duy Ninh lắc đầu: "Làm phiền câuu nhiều quá cũng không tốt, tôi tự mình đến chợ tìm một chút là được rồi."
"Không có gì, chị khách khí với em như vậy làm gì?"
"..."
Mạnh Duy Ninh thầm nghĩ, chính là bởi vì cậu, cô mới phải khách khí như vậy, nếu là với Chu Hải hay Tần Quang thì cô cũng không cần khách khí.
Sau khi nói chuyện một lúc, bầu không khí đã bớt ngượng ngùng hơn, khi đến khu Mạnh Duy Ninh sống, hai người vẫn còn trò chuyện.
"Hôm nay thật sự làm phiền cậu rồi, hôm khác tôi sẽ bảo A Hành mời cậu ăn cơm." Mạnh Duy Ninh vừa nói vừa tháo dây an toàn, "Lúc về lái xe cẩn thận."
Cô vừa đặt tay lên nắm cửa xe, Phục Minh đột nhiên ngăn cô lại: “Chị dâu.”
Mạnh Duy Ninh quay đầu lại, có chút khó hiểu: "Hả?"
"Tay em hơi đau, hình như do vừa nãy đỡ anh Trì nên đã rách ra." Phục Minh hơi cau mày, hình như còn cắn môi dưới, "Không biết chị dâu có thể nhìn xem giúp em không."
Mạnh Duy Ninh có chút sững sờ.
Thật ra theo lý mà nói, hôm qua cô đã xử lý vết thương của hắn ổn thỏa, vì thế có lẽ hôm nay đã khỏi hẳn, hơn nữa thì lúc chiều gặp hắn, vết thương đó hình như đã đóng vảy rồi…
Cuối cùng buổi chiều hắn đi bơi, ngâm nước lâu dẫn đến nhiễm trùng rồi uống cephalosporin, bây giờ hắn lại nói với cô là tay hắn hơi đau?
Điều bác sĩ ghét nhất là bệnh nhân của mình không tuân theo lời dặn của mình, dẫn tới tình trạng bệnh trở nên nặng hơn, nhưng bệnh nhân này lại ở ngay trước mặt cô.
Mạnh Duy Ninh muốn phê bình hắn một chút nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy như vậy không hay lắm.
“Ừm.” Mạnh Duy Ninh đáp: “Cậu mua ở đâu vậy?”
“Em tự làm."
“…?” Mạnh Duy Ninh kinh ngạc liếc hắn một cái, cô có chút không dám tin, “Cậu tự làm?”
"Đúng vậy, trước kia mẹ em đã dạy em, bà ấy từng là người chế tác mùi hương, đáng tiếc là hồi đó em không chịu học, sau này thì bà ấy bỏ đi, em tự mình mò mẫm, cũng chỉ làm được một nửa."
Vậy đây cũng là điều dễ hiểu, tử thừa mẫu nghiệp.
"Đỉnh thật." Mạnh Duy Ninh khen một câu.
"Nếu chị dâu thích, em sẽ làm cho chị một ít."
Mạnh Duy Ninh lắc đầu: "Làm phiền câuu nhiều quá cũng không tốt, tôi tự mình đến chợ tìm một chút là được rồi."
"Không có gì, chị khách khí với em như vậy làm gì?"
"..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Duy Ninh thầm nghĩ, chính là bởi vì cậu, cô mới phải khách khí như vậy, nếu là với Chu Hải hay Tần Quang thì cô cũng không cần khách khí.
Sau khi nói chuyện một lúc, bầu không khí đã bớt ngượng ngùng hơn, khi đến khu Mạnh Duy Ninh sống, hai người vẫn còn trò chuyện.
"Hôm nay thật sự làm phiền cậu rồi, hôm khác tôi sẽ bảo A Hành mời cậu ăn cơm." Mạnh Duy Ninh vừa nói vừa tháo dây an toàn, "Lúc về lái xe cẩn thận."
Cô vừa đặt tay lên nắm cửa xe, Phục Minh đột nhiên ngăn cô lại: “Chị dâu.”
Mạnh Duy Ninh quay đầu lại, có chút khó hiểu: "Hả?"
"Tay em hơi đau, hình như do vừa nãy đỡ anh Trì nên đã rách ra." Phục Minh hơi cau mày, hình như còn cắn môi dưới, "Không biết chị dâu có thể nhìn xem giúp em không."
Mạnh Duy Ninh có chút sững sờ.
Thật ra theo lý mà nói, hôm qua cô đã xử lý vết thương của hắn ổn thỏa, vì thế có lẽ hôm nay đã khỏi hẳn, hơn nữa thì lúc chiều gặp hắn, vết thương đó hình như đã đóng vảy rồi…
Cuối cùng buổi chiều hắn đi bơi, ngâm nước lâu dẫn đến nhiễm trùng rồi uống cephalosporin, bây giờ hắn lại nói với cô là tay hắn hơi đau?
Điều bác sĩ ghét nhất là bệnh nhân của mình không tuân theo lời dặn của mình, dẫn tới tình trạng bệnh trở nên nặng hơn, nhưng bệnh nhân này lại ở ngay trước mặt cô.
Mạnh Duy Ninh muốn phê bình hắn một chút nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy như vậy không hay lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro