Dụ Dỗ Vợ Sắp Cưới Của Bạn Thân
Chương 36
Tứ Nghi
2024-07-03 13:49:24
Nếu người trước mặt là một bệnh nhân nào đó hoặc là bạn bè của cô, cô có thể thẳng thắn phê bình, nhưng không biết vì sao, người trước mặt là Phục Minh, loại quan hệ giữa bệnh nhân và bạn của vị hôn phu, nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không dám mở miệng.
Lương y như từ mẫu, Mạnh Duy Ninh thật sự không thể bỏ mặc hắn, vì vậy cô liền ngồi lại vào ghế phụ, bật đèn trần của xe rồi cúi đầu nói: "Để tôi xem."
Phục Minh đưa tay ra, Mạnh Duy Ninh giật mình.
Vừa nãy ở trong quán bar còn bình thường, sao giờ trông có vẻ lại nghiêm trọng hơn rồi?
"Cậu đã làm gì vậy? Còn chảy máu nữa à?" Giọng điệu của Mạnh Duy Ninh có chút không thoải mái, cô cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, "Cậu không cần cái tay này nữa à?"
"Em cũng không phải cố ý..." Giọng điệu của Phục Minh tràn đầy ngây thơ và ấm ức, "Trước kia em cũng thường xuyên bị thương, nhưng đều hồi phục rất nhanh, em là người da thô thịt dày, vì thế cũng không ngờ sẽ bị như vậy."
Mạnh Duy Ninh thực sự không biết phải nói gì mới được, vì vậy đành nói "Cậu chờ tôi một chút" rồi vội vàng mở cửa bước xuống xe.
Phục Minh ngay lập tức đẩy cửa xe ra, hắn nhảy xuống xe rồi đuổi theo cô, Phục Minh lo lắng hỏi: "Chị dâu định đi đâu? Chị định bỏ mặc em sao?"
"Tôi lên lầu lấy thuốc cho cậu."
"Em đi cùng chị, chạy đi chạy lại phiền lắm, mà muộn như vậy rồi, không an toàn."
"..."
-
Mạnh Duy Ninh thực sự không muốn Phục Minh vào nhà cô, trai đơn gái chiếc, hắn lại là bạn của vị hôn phu của cô, bất kể nghĩ thế nào về thì thân phận này thực sự không phù hợp.
Nhưng Phục Minh nhất quyết đuổi theo cô, muốn hai người về cùng nhau, thỉnh thoảng lại "a, tay em đau quá", Mạnh Duy Ninh cảm thấy cách này cũng không được cách kia cũng không xong, vì thế chỉ đành để hắn đi cùng.
Trong nhà cô có một hộp thuốc lớn, khác với hộp thuốc ở những gia đình bình thường, hộp thuốc của cô to hơn, đầy đủ hơn, gần như có thể sẵn sàng cấp cứu bất cứ lúc nào.
Lương y như từ mẫu, Mạnh Duy Ninh thật sự không thể bỏ mặc hắn, vì vậy cô liền ngồi lại vào ghế phụ, bật đèn trần của xe rồi cúi đầu nói: "Để tôi xem."
Phục Minh đưa tay ra, Mạnh Duy Ninh giật mình.
Vừa nãy ở trong quán bar còn bình thường, sao giờ trông có vẻ lại nghiêm trọng hơn rồi?
"Cậu đã làm gì vậy? Còn chảy máu nữa à?" Giọng điệu của Mạnh Duy Ninh có chút không thoải mái, cô cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, "Cậu không cần cái tay này nữa à?"
"Em cũng không phải cố ý..." Giọng điệu của Phục Minh tràn đầy ngây thơ và ấm ức, "Trước kia em cũng thường xuyên bị thương, nhưng đều hồi phục rất nhanh, em là người da thô thịt dày, vì thế cũng không ngờ sẽ bị như vậy."
Mạnh Duy Ninh thực sự không biết phải nói gì mới được, vì vậy đành nói "Cậu chờ tôi một chút" rồi vội vàng mở cửa bước xuống xe.
Phục Minh ngay lập tức đẩy cửa xe ra, hắn nhảy xuống xe rồi đuổi theo cô, Phục Minh lo lắng hỏi: "Chị dâu định đi đâu? Chị định bỏ mặc em sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi lên lầu lấy thuốc cho cậu."
"Em đi cùng chị, chạy đi chạy lại phiền lắm, mà muộn như vậy rồi, không an toàn."
"..."
-
Mạnh Duy Ninh thực sự không muốn Phục Minh vào nhà cô, trai đơn gái chiếc, hắn lại là bạn của vị hôn phu của cô, bất kể nghĩ thế nào về thì thân phận này thực sự không phù hợp.
Nhưng Phục Minh nhất quyết đuổi theo cô, muốn hai người về cùng nhau, thỉnh thoảng lại "a, tay em đau quá", Mạnh Duy Ninh cảm thấy cách này cũng không được cách kia cũng không xong, vì thế chỉ đành để hắn đi cùng.
Trong nhà cô có một hộp thuốc lớn, khác với hộp thuốc ở những gia đình bình thường, hộp thuốc của cô to hơn, đầy đủ hơn, gần như có thể sẵn sàng cấp cứu bất cứ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro