Đứa Cháu Gái Bị Sứt Môi, Tôi Mặc Kệ Rồi

Chương 2

Băng Đảo Không Có Tuyết

2025-03-28 09:39:49

Lơ lửng trên không, tôi tận mắt thấy anh trai và chị dâu tôi lạnh lùng chờ tôi ngừng giãy giụa, hoàn toàn thờ ơ.  Sau đó, như vứt một chiếc giẻ lau, họ quẳng tôi lên xe đẩy, xóc nảy chở đến một phòng khám chui. Tôi tận mắt nhìn thấy cha mẹ mình vừa đẩy xe đẩy, vừa bàn bạc cách che giấu nguyên nhân cái c.h.ế.t của tôi.  Dưới sự chứng kiến của những người thân cận nhất, cái c.h.ế.t của tôi, t.h.i t.h.ể của tôi như cát bụi bay trong không trung.  Trong khoảnh khắc, không còn dấu vết —  Họ mới thực sự là một gia đình. Phương Mộng Nhã ôm lấy Giang Linh đang khóc lóc đau khổ để an ủi.  “Linh Linh, con đừng buồn nữa, cô của con đã phá hỏng mệnh cách ngọc thố của con, c.h.ế.t cũng đáng đời, chẳng liên quan gì đến con cả. Con chẳng phải muốn vào giới giải trí sao? Dù nhà mình có phải đập nồi bán sắt, cũng nhất định sẽ giúp con thực hiện ước mơ.”  Đập nồi bán sắt?  Đúng vậy, đập nát nhà tôi để tìm tiền mặt và thẻ ngân hàng, bán hết toàn bộ quần áo, trang sức có giá trị của tôi.  Chẳng phải chính là “đập nồi bán sắt” sao.  Tâm trí tôi trở về thực tại, chị dâu đưa một ly rượu đến trước miệng tôi, trên mặt đầy mong đợi.  Đứa trẻ trong tã lót cũng mở to đôi mắt tròn xoe nhìn tôi, ngón tay ngậm trong miệng, cái môi thỏ kia phá hỏng hết nét đáng yêu của cả khuôn mặt.  Ánh mắt của những người dân trong làng xung quanh cũng đổ dồn về phía tôi, trong đó có sự tò mò xen lẫn nghi hoặc.  Tôi nhận lấy ly rượu từ tay Phương Mộng Nhã, uống cạn một hơi.  “Chị dâu là mẹ của đứa trẻ, mười tháng mang thai vất vả biết bao. Làm mẹ thì làm gì cũng vì con, trong lòng chị ấy tự biết rõ. Cái môi thỏ đặc biệt như vậy, em chưa từng thấy bao giờ, biết đâu thật sự là ngọc thố chuyển thế đấy!”  Phương Mộng Nhã lập tức cười rạng rỡ, lớn tiếng rao giảng lý thuyết của mình. “Linh Linh nhà chúng ta là ngọc thố thiên tiên! Cái miệng của con bé chính là chỉ dẫn của ông trời, sau này sẽ có phúc lớn đấy!”  Nhìn đứa bé dị dạng trong vòng tay mẹ nó, lần này, tôi tuyệt đối sẽ không quản nữa.  Môi thỏ tốt như vậy, thì cứ để lại đi.  Cứ giữ nguyên bộ dạng này mà lớn lên đi, nữ minh tinh!  Tôi thật muốn xem, với khuôn mặt kỳ quái và xấu xí như vậy, cuộc đời của ‘nữ mình tinh’ sẽ ra sao. 02 Trẻ con ăn uống là chuyện phiền toái nhất, ăn một miếng lại nhè ra một miếng, thức ăn dặm sền sệt bị nhè văng tung tóe khắp nơi.  Giang Linh bị môi thỏ, miệng không khép lại được, ăn uống lại càng khó khăn hơn.  Kiếp trước, Phương Mộng Nhã chỉ đến trêu chọc đứa bé khi nó ngoan ngoãn và yên lặng.  Lúc nó khóc lóc quấy rầy thì liền tránh xa, giả câm giả điếc, làm người mẹ vô trách nhiệm.  Chị ta xem tôi như bảo mẫu miễn phí, tùy ý sai bảo. Nhất Phiến Băng Tâm Phương Mộng Nhã mỗi ngày đều chia sẻ kinh nghiệm nuôi con trên mạng xã hội, trong ảnh, em bé lúc nào cũng sạch sẽ gọn gàng.  【Làm mẹ thật vất vả, nhưng nhìn thấy nụ cười của con, dù mệt mỏi đến đâu cũng thấy xứng đáng. Ngọc Thố bảo bối, mẹ bỉm sữa tập sự, cùng nhau cố gắng nhé!】  Trên thực tế, quần áo, tã lót của Giang Linh đều do tôi giặt giũ thay đổi, mỗi lần nó khóc cũng là được tôi dỗ dành trong lòng mới yên.  Đợi đến khi tôi mệt rã rời đặt đứa bé đã ngủ xuống, rồi dọn dẹp mớ hỗn độn đầy đất, thì Phương Mộng Nhã mới tới nhìn con.  Chị ta không cần làm gì, chỉ chụp vài tấm ảnh là gom hết mọi công lao về mình.  Bình luận toàn là 【Mẹ bỉm sữa vất vả quá】, 【Mẹ trẻ giỏi quá đi】.  Vì chăm sóc Giang Linh, tôi chưa từng được ăn một bữa cơm nóng, ở nhà thì đầu tóc rối bù, người ngợm bẩn thỉu.  Thỉnh thoảng còn bị Giang Linh ọc sữa khắp người, không kịp thay quần áo, chỉ có thể mặc nguyên bộ đồ dính đầy vết sữa mà ra khỏi nhà.  Còn Phương Mộng Nhã thì nhàn nhã chơi điện thoại, uống canh gà, rồi giữ hình tượng lộng lẫy sáng chói của mình trên mạng xã hội. Lần này, Phương Mộng Nhã vẫn cố nhét Giang Linh đang quấn tã vào tay tôi.  Nói thật, tôi thật sự rất muốn ném thẳng Giang Linh xuống đất, vô tình như cái cách nó từng đ.â.m tôi, để nó cảm nhận nỗi sợ hãi khi rơi từ trên cao xuống.  Hoặc là dùng tay bịt cái miệng xấu xí đó lại, để nó biết cái cảm giác ngạt thở đến c.h.ế.t tuyệt vọng như thế nào.  Tôi lắc đầu, thở ra một hơi uất khí trong lòng, rồi mạnh tay véo m.ô.n.g nó một cái.  Ngay lập tức, Giang Linh trong lòng tôi oa oa khóc lớn, tiếng gào the thé chói tai khiến người ta bực bội.  Tôi vội vàng trả lại “cục khoai nóng” này.  “Chị dâu là mẹ, em bé thân với chị hơn. Em cứ bế là nó lại khóc, thôi để chị bế đi.”  Phương Mộng Nhã không tin, cứ rình lúc tôi rảnh tay là tìm cơ hội nhét Giang Linh cho tôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đứa Cháu Gái Bị Sứt Môi, Tôi Mặc Kệ Rồi

Số ký tự: 0