Đứa Cháu Gái Bị Sứt Môi, Tôi Mặc Kệ Rồi

Chương 3

Băng Đảo Không Có Tuyết

2025-03-28 09:39:49

Một đứa trẻ từng đ.â.m sau lưng tôi, tôi chẳng thấy thương xót chút nào, ra tay mỗi lúc một mạnh.  Véo càng lúc càng đau, Giang Linh càng lúc càng khóc thảm.  “Chị dâu à, em tuổi Tỵ, khắc với ngọc thố, bé ở với em sẽ khó chịu đó. Lỡ em làm hao tổn phúc khí của ngọc thố thì không hay đâu, sau này hết phú quý thì sao?”  Giang Linh khóc đến mức ho sặc sụa, lời đe dọa của tôi cuối cùng cũng có tác dụng, Phương Mộng Nhã không còn dám để tôi bế nó nữa.  Cũng chẳng biết chút tình thương của Phương Mộng Nhã là vì thương con, hay là thương cái gọi là “phúc khí của ngọc thố” kia nữa.  Cuối cùng, Phương Mộng Nhã trở thành người không được ăn bữa cơm nóng, cũng chẳng còn thời gian lên mạng xã hội để dựng hình tượng nữa.  Còn tôi, thì bắt đầu học theo dáng vẻ của chị ta ngày trước. Tiện tay chụp vài tấm ảnh quần áo của em bé, tôi đăng bài:  【Hôm nay lại giặt đồ cho cháu gái rồi, yêu thương luôn đi kèm với cảm giác áy náy. Cô nhất định sẽ mua cho con nhiều quần áo đẹp hơn nữa.】  Thực tế thì, tôi chỉ có mỗi việc ném quần áo vào máy giặt mà thôi.  Khi Phương Mộng Nhã đang phơi từng cái một, tôi nhìn thấy vạt áo trước của chị ta dính đầy vết sữa.  Nếu tôi nhớ không lầm, đây là chiếc áo chị ta thích nhất và cũng là đắt nhất.  Giờ đây chị ta đầy một bụng tức, lại không thể trút lên đứa bé, liền giật quần áo của Giang Linh đến nhăn nhúm.  Mẹ tôi bị tiếng khóc của đứa bé làm phiền đến phát bực, bắt đầu kiếm chuyện với tôi.  “Con xem con đấy, suốt ngày chỉ biết làm việc làm việc, kiếm nhiều tiền để làm gì, chi bằng mua quần áo cho Linh Linh còn hơn. Đúng rồi, mẹ thấy trên mạng nói, bây giờ có loại tã mới, là công nghệ cao từ nước ngoài. Cũng khá đắt đấy, anh con làm việc cũng đâu có dễ dàng gì, con mua ít về đi.”  Tôi cười lạnh trong lòng:  ‘Bà cũng biết là khá đắt mà. Tôi bây giờ còn chưa được vào biên chế, lương chẳng cao, bản thân còn sống chật vật, lấy đâu ra tiền dư mà đi mua loại tã công nghệ cao đắt đỏ đó.’  Trong lòng nghĩ vậy, nhưng miệng vẫn khéo léo vẽ bánh vẽ cho họ:  “Mua chứ! Đợi con được vào chính thức rồi, cái gì cũng mua cho Linh Linh. Quần áo, giày dép, túi xách, con bé muốn gì cũng được. Nó là bảo bối duy nhất của nhà mình mà, sau này, đồ của con đều sẽ là của Linh Linh.”  Nhất Phiến Băng TâmTừ khi Giang Linh sinh ra, trong nhà ai nấy đều yêu chiều, thậm chí là nuông chiều quá mức.  Từ nhỏ nó đã kén ăn, chỉ thích ăn thịt, rau thì một chút cũng nuốt không trôi.  Kiếp trước, là tôi kiên quyết yêu cầu Giang Linh điều chỉnh chế độ ăn uống, ăn uống cân bằng giữa mặn và nhạt. Lần này, tôi cũng lười quản rồi, tùy đi, thích ăn gì thì ăn cái đó.  Giang Linh vừa ăn rau vào là nhè ra hết, nhè khắp nơi, mặt nhăn nhó, oa oa khóc lớn.  Anh tôi xót con, liền lớn tiếng trách mắng Phương Mộng Nhã:  “Con bé không muốn ăn rau thì đừng ép nó ăn, cứ cho Linh Linh ăn thịt là được rồi.”  Mẹ tôi cũng đứng bên phụ họa:  “Ăn thịt tốt, ăn thịt mới có dinh dưỡng. Sau này Linh Linh nhất định sẽ trắng trẻo mịn màng, là một đại mỹ nhân.”  Bà ấy thật ra là không muốn giặt quần áo dính bẩn nữa. Những chỗ bị ói ra dính đặc trên vải, bắt buộc phải giặt tay, rất phiền phức.  Phương Mộng Nhã bực bội cãi nhau với anh tôi:  “Anh không biết con gái mình ăn uống cực thế nào à? Giỏi thì anh đi đút đi, suốt ngày chỉ biết nói mồm, chỉ biết thêm chuyện!”  Phương Mộng Nhã không còn kiên nhẫn đút con ăn nữa, dứt khoát đẩy rau sang một bên, chỉ nghiền thịt ra rồi đút cho Giang Linh.  “Linh Linh nhà mình là ngọc thố hạ phàm, ở trên trời ăn chay ngán rồi. Không sao đâu, đời này cứ ăn thịt, ăn thịt mới có phúc.”  Tôi lạnh lùng quan sát, nhận ra vết nứt dị dạng trên môi của Giang Linh ngày càng rõ rệt hơn.  Ăn cơm mà miệng không khép lại được, thịt đã nhai nát trộn với nước bọt cứ thế chảy ra ngoài.  Phương Mộng Nhã vì muốn giữ dáng thon gọn nên đã cai sữa sớm.  Nếu không, chị ta đã phát hiện ra sớm rằng, khe hở môi – hàm – vòm của Giang Linh đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc b.ú bình rồi. 03 Tôi nhanh chóng vào biên chế, được một trường cấp ba ở ngoài tỉnh mời về, cuối cùng cũng có thể rời xa ngôi nhà đó một chút.  Ngồi trong văn phòng chấm bài, điện thoại rung hai cái, là tin nhắn của anh trai tôi gửi đến.  【Giang Tần, Linh Linh sắp lên cấp hai rồi, trường ở nhà không nhận. Trường em chẳng phải có một trường trung học cơ sở trực thuộc sao, đưa Linh Linh vào đó đi.】  Giọng điệu của anh ta quá đỗi hiển nhiên, làm tôi tức đến bật cười, chẳng buồn trả lời. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đứa Cháu Gái Bị Sứt Môi, Tôi Mặc Kệ Rồi

Số ký tự: 0