Đứa Cháu Gái Bị Sứt Môi, Tôi Mặc Kệ Rồi

Chương 4

Băng Đảo Không Có Tuyết

2025-03-28 09:39:49

Tôi chỉ là một giáo viên cấp ba bình thường, đâu phải hiệu trưởng, còn phải nhét người vào cấp hai? Tôi làm gì có quyền lực lớn đến vậy.  Tan làm xong, điện thoại của Phương Mộng Nhã cũng gọi đến.  “Tần Tần à, chị đã hỏi rồi, trường trung học trực thuộc chỗ em trình độ cũng thường thôi. Ban đầu chị cũng không coi trọng, nếu mà có thể vào trường trung học trực thuộc Đại học A bên cạnh thì tốt biết mấy.”  Tôi cảm thấy khó tin, mơ giữa ban ngày cũng nên có giới hạn chứ.  Vừa định mở miệng, giọng nói của Phương Mộng Nhã liền chuyển hướng.  “Nhưng mà, trường trung học của Đại học A thì xa quá, không tiện. Thôi thì đến chỗ em vậy, học một mạch đến hết cấp ba, em là cô ruột, có thể trông nom nó. Bình thường nếu rảnh rỗi thì kèm thêm cho Linh Linh một chút. À đúng rồi, em chẳng phải ở ký túc xá giáo viên sao? Sau này Linh Linh ở chỗ em luôn, cũng tiết kiệm được tiền thuê trọ.”  Người mà không biết xấu hổ thì vô địch thiên hạ, thật là mặt dày, sắp đặt luôn cả sáu năm cuộc sống sau này của tôi.  Nghĩ một lúc, lo bọn họ tức quá làm liều gây chuyện, tôi liền uyển chuyển chuyển hướng câu chuyện.  “Chị dâu, em chỉ là một giáo viên bình thường, không có quyền đâu. Nhưng em có thể thử gửi chút quà biếu người ta, xem có xin được một suất thi tuyển không. Còn thi đậu được hay không thì phải xem vào năng lực của Linh Linh thôi.”  Mẹ tôi giật lấy điện thoại từ tay Phương Mộng Nhã, giọng the thé vang lên từ đầu dây bên kia. “Sao còn phải thi cử nữa chứ? Con là cô ruột của nó đấy! Ngay cả chuyện học hành của cháu gái cũng không lo nổi, còn làm cô giáo gì nữa!”  Tôi buông một câu: “Dù sao thì chỉ có thể xin được một suất thi tuyển, những chuyện khác thì chịu,” rồi cúp máy luôn.  Cuối cùng, Phương Mộng Nhã vẫn đưa Giang Linh đến dự thi.  Nhiều năm không gặp, dáng vẻ hiện tại của Giang Linh đúng là… khó mà diễn tả nổi.  Kiếp trước, dưới sự quản thúc của tôi, tuy không thể gọi là tuyệt sắc giai nhân, nhưng cũng thanh tú, dễ nhìn.  Hiện tại, Giang Linh vừa lùn vừa béo, không phải kiểu mũm mĩm trắng trẻo đáng yêu, mà là kiểu béo phù vàng vọt vì yếu ớt.  Gặp tôi thì rụt rè không dám nói chuyện, mãi đến khi bị Phương Mộng Nhã đẩy một cái, mới rụt rè gọi một tiếng “cô”.  Khi ăn cơm, chỉ chọn những món nhiều mỡ, ăn đến miệng đầy dầu, khăn giấy không rời tay, liên tục lau mồ hôi.  Tôi để ý đến hàm răng của nó, lổm chổm khấp khểnh, rõ ràng là thiếu vitamin.  Giang Linh chỉ cử động vài cái đã vã mồ hôi, trông cả người nhếch nhác, chẳng có chút sức sống nào.  Kinh khủng nhất vẫn là cái môi thỏ của nó – từ môi đến mũi hoàn toàn tách ra làm hai phần.  Môi trên như bị lật ngược lên, dính hẳn vào đầu mũi.  Ngay cả khi không nói, chỉ khép miệng lại, môi trên cũng không che nổi răng vì môi thỏ.  Suốt hai ngày liền, tôi gần như không nghe Giang Linh nói một câu nào, cả người im lặng một cách khác thường.  Mãi đến ngày phỏng vấn của trường, tôi mới biết được nguyên nhân. Nhất Phiến Băng TâmGiang Linh thể hiện vô cùng vụng về, ấp úng lắp bắp, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói trôi chảy.  Sứt môi hở hàm ếch khiến khoang mũi và miệng thông nhau, ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển ngôn ngữ.  Cộng thêm tâm lý tự ti, giờ đây Giang Linh đã trở thành một đứa nói lắp.  Giáo viên phỏng vấn mất kiên nhẫn, trực tiếp xua tay bảo chúng tôi rời đi, ý tứ đã quá rõ ràng — bị loại rồi.  Đầu Giang Linh rụt xuống, mỡ ở cổ chồng lên nhau, thở hổn hển.  Phương Mộng Nhã bất ngờ đứng bật dậy, xắn tay áo, dùng đốt ngón tay gõ mạnh lên bàn, tiếng động rất lớn.  “Ý thầy là gì đấy? Con gái tôi còn chưa nói xong, dựa vào đâu mà đuổi người ta!”  Giáo viên nhíu mày nhìn sang, những học sinh và phụ huynh khác trong phòng cũng quay đầu nhìn.  Đầu Giang Linh cúi càng thấp hơn, cả người như ngồi trên đống lửa.  Nó nhanh chóng liếc nhìn Phương Mộng Nhã, trong mắt đầy cầu xin và hoảng loạn, muốn nói mà không dám.  Phương Mộng Nhã như nhận được tín hiệu gì đó, giọng lại càng lớn hơn:  “Linh Linh nói sai chỗ nào? Con bé nói hay như vậy, dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi!”  “Tôi nói cho thầy biết, con tôi là ngọc thố hạ phàm, sau này nhất định sẽ có tiền đồ lớn. Không nhận nó, là tổn thất của cả cái trường này đấy!”  Tôi âm thầm kêu khổ, chỉ sợ vạ lây đến mình.  Lập tức chuồn đi, tìm một chỗ nấp kỹ, lặng lẽ quan sát từ xa. “Vị phụ huynh này, xin hãy tôn trọng trật tự phòng thi, mời chị ra ngoài.”  Phương Mộng Nhã đẩy ghế ra, chân ghế ma sát với nền nhà phát ra âm thanh kèn kẹt chói tai.  Chị ta bước lên trước, dùng sức kéo Giang Linh đứng dậy.  Giang Linh về mặt sinh lý phản kháng, muốn tránh xa mẹ nhưng lại không dám.  “Không được, thầy phải cho tôi một lời giải thích, nếu không tôi sẽ khiếu nại! Cô của con bé là giáo viên trường các người đấy, Tần Tần đâu rồi? Tần Tần đâu?”  Gọi tôi cũng vô ích, tôi đã trốn kỹ từ lâu, chẳng dại gì rước xúi quẩy vào thân. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đứa Cháu Gái Bị Sứt Môi, Tôi Mặc Kệ Rồi

Số ký tự: 0