Đứa Cháu Gái Bị Sứt Môi, Tôi Mặc Kệ Rồi

Chương 5

Băng Đảo Không Có Tuyết

2025-03-28 09:39:49

Các phụ huynh khác bắt đầu không chịu nổi nữa, dù sao thời gian bị lãng phí cũng là của con họ.  “Rớt rồi thì mau đi đi, đừng làm lỡ việc của người khác.”  “Ấp úng mãi không xong, nói thì lộn xộn lung tung, rớt là phải rồi.”  “Cô bé này miệng kỳ lạ quá, không phải bị bệnh gì đấy chứ, có lây không? Phải đứng xa ra thôi.”  Tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi, Giang Linh bất ngờ ngồi thụp xuống, hai tay bịt chặt tai hét lên.  Tiếng hét khàn đặc, khó nghe, khiến người xung quanh giật mình lùi lại vài bước.  Phương Mộng Nhã bắt đầu ăn vạ lăn lộn, bảo vệ của trường cầm gậy cũng tiến lại.  “Tôi nói cho các người biết, xúc phạm tiên nữ sẽ bị báo ứng, không c.h.ế.t tử tế đâu. Con gái tôi là ngọc thố trên trời, ai dám động vào tôi!”  “Tôi nhất định sẽ tìm phóng viên phanh phui các người! Trường các người phỏng vấn có khuất tất!”  Cuối cùng, người phụ trách của trường phải đưa riêng Phương Mộng Nhã và Giang Linh đi.  Để dẹp yên mọi chuyện, Giang Linh vẫn được nhận vào học. Nhất Phiến Băng Tâm04 Phương Mộng Nhã đăng bài trên mạng xã hội bạn bè:  【Cảm ơn ông trời đã mang đến ngọc thố thiên tiên, người khác chen chúc vỡ đầu cũng không vào được, Linh Linh nhà chúng tôi thì nhẹ nhàng vượt qua! Có trời phù hộ, sau này phúc báo còn nhiều lắm.】  Bên dưới là một loạt bình luận kiểu: 【Ghen tị quá đi, tiểu tiên nữ thật lợi hại】.  Trường sắp xếp Giang Linh vào một lớp vấn đề — lớp kém.  Giáo viên thì năng lực kém, học sinh thì càng tệ hơn.  Cảnh tượng trong buổi phỏng vấn nhập học, rất nhiều người đã chứng kiến, lại còn lan truyền rộng rãi trong nhóm phụ huynh, đúng là trò cười lớn nhất mùa tuyển sinh năm nay.  Thậm chí còn có không ít meme (ảnh chế) về biểu cảm của Phương Mộng Nhã và Giang Linh, vô cùng buồn cười.  Các bậc phụ huynh đều dặn dò con cái: tuyệt đối đừng dính dáng gì đến nhà đó, phải tránh xa Giang Linh ra.  Những đứa trẻ biết điều thì nghe lời, còn những đứa không hiểu chuyện thì lại thích gây sự.  Toàn trường đều biết, khối lớp 6 có một "ngọc thố" môi nứt mới chuyển tới, mà mẹ của nó thì đặc biệt chua ngoa khó dây vào, ngay cả nhà trường cũng không làm gì nổi.  Giang Linh giống như con khỉ trong sở thú, mỗi ngày đều có người thò đầu vào lớp ngó nhìn, thỉnh thoảng còn ném đồ về phía nó để xem phản ứng.  Lũ trẻ con thường mang sự ác ý ngây thơ, chúng thì thầm với nhau, bật ra những tiếng cười khe khẽ.  “Miệng nó đáng sợ thật đấy, giống như bị d.a.o c.h.é.m vậy.”  “Xấu kinh khủng, còn ngọc thố gì nữa, có nhà ai mà ngọc thố lại vừa béo vừa xấu thế không.”  “Tớ biết chuyện này nè, hôm phỏng vấn nó rớt rồi, mẹ con nhà đó mặt dày làm loạn, trường chẳng biết làm sao nên mới phải nhận.”  “Hôm đó tớ cũng có mặt, mất mặt thật sự, chẳng có chút liêm sỉ nào.”  “Giang Linh còn dám đến trường học nữa à, cái mặt dày đó cũng tài thật.”  “Hahaha đúng đó, mấy cậu thử tưởng tượng xem nếu nó tô son môi thì sẽ trông như thế nào.”  … “C-c-các người... đừng-nhìn... nhìn tôi...”  Giang Linh dùng tay che miệng, cố gắng nói ra mấy chữ này, nói xong trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh, phải dùng tay áo lau đi.  “Lại còn là đứa nói lắp nữa kìa!”  “T-t-tụi này cứ nhìn đấy! Nhìn đấy! Hahahaha.”  Người nói lắp ghét nhất là bị người khác bắt chước mình nói chuyện, Giang Linh tức đến mức muốn chửi lại, nhưng lưỡi không theo kịp.  Mới khai giảng được một tuần, Giang Linh đã chạy lên khu lớp cấp ba tìm tôi.  “Cô... cô ơi... tụi... tụi nó đều... đều bắt nạt... nạt con... Cô... giúp... giúp con...”  Khi nói chuyện, nó theo bản năng lấy tay che miệng.  Tay còn lại chỉ vào môi mình: “Còn... chỗ... này... con... xin cô...”  Giang Linh nước mắt lưng tròng nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy cầu xin, như thể tôi là chiếc phao cứu sinh cuối cùng của nó.  Kiếp trước, tôi đã đối xử với nó bằng cả tấm chân tình.  Việc phục hồi môi thỏ vô cùng gian nan, có mấy lần định bỏ cuộc, nó cũng thường dùng ánh mắt cầu khẩn như thế để nhìn tôi.  Nhưng điều đó chẳng thể ngăn nó vô tình đ.â.m tôi một nhát, để mẹ nó đẩy tôi xuống khe núi.  Nó và Phương Mộng Nhã giống hệt nhau, trong xương cốt chính là kẻ giả tạo và ích kỷ.  Khi có lợi, thì diễn cảm kích, yêu thương sâu đậm cũng không thiếu.  Khi không còn lợi lộc, lập tức đá văng đi, lạnh lùng vô tình. Tôi chợt nảy ra một ý nghĩ, cố tình mở miệng một cách ác ý:  “Ôi chao, hồi nhỏ Chú Ba nói cái môi thỏ này là bệnh, còn nói phải đưa con đi phẫu thuật tái tạo đấy. Nhưng mà mẹ con lại không đồng ý, mẹ con cho rằng con là ngọc thố chuyển thế, tự có phúc khí, làm sao chúng ta có thể phá hỏng phúc khí của con được chứ.”  Tôi hài lòng khi thấy sắc mặt Giang Linh lập tức thay đổi, hai mắt trừng to, tay đang che miệng cũng buông xuống một cách vô thức. 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đứa Cháu Gái Bị Sứt Môi, Tôi Mặc Kệ Rồi

Số ký tự: 0