Đứa Cháu Gái Bị Sứt Môi, Tôi Mặc Kệ Rồi
Chương 6
Băng Đảo Không Có Tuyết
2025-03-28 09:39:49
Thì ra, nó từng có khả năng được chữa trị. Nó có thể phục hồi, có thể sửa lại cái môi thỏ xấu xí này, có thể lớn lên khỏe mạnh như những đứa trẻ bình thường khác. Nó thở dốc dồn dập, hai tay suýt nữa túm lấy vạt áo tôi. Đúng lúc đó, Phương Mộng Nhã chửi ầm lên xông vào, túm lấy hai tay Giang Linh lắc mạnh. Hiển nhiên, chị ta đã nghe thấy hết. “Linh Linh, là thằng khốn nào bắt nạt con hả? Đi! Mình đi đòi lại công bằng!” Giang Linh bị kéo đi, vừa khóc vừa quay đầu lại nhìn tôi, liên tục lắc đầu. Nó vốn sợ mẹ mình đến tận xương tủy, không dám phản kháng chút nào. Tôi vốn chẳng định làm gì, vậy mà Phương Mộng Nhã bỗng nhiên quay phắt lại, chỉ tay vào mũi tôi. “Tôi nói cho cô biết, đừng có xúi giục Linh Linh. Cái loại tuổi Tỵ như cô mà dám phá hỏng phúc khí của ngọc thố, cẩn thận bị trời đánh. Cô là cô ruột của Linh Linh mà độc ác đến mức này, tôi đúng là nhìn lầm cô rồi.” Tôi chỉ có thể bất lực nhún vai, liếc nhìn Giang Linh với ánh mắt “lực bất tòng tâm”, rồi đi theo Phương Mộng Nhã ra xem trò hay. 05 Khi đi tới cửa lớp học, trên bàn của Giang Linh có một thỏi son — là màu tím đen rất kỳ lạ. “Cậu nói xem, con nhỏ xấu xí đó mà tô son này lên thì trông thế nào?” “Chắc chắn càng xấu hơn! Miệng của nó với... chỗ kia giống nhau ấy, đều là hai mép, đúng không!” Xung quanh vang lên một tràng cười ầm ĩ. Giang Linh khóc dữ dội hơn, co rúm người lại, muốn rút tay về, liên tục lùi lại phía sau. “Mẹ, đi... đi thôi. Đừng... đừng vào...” Phương Mộng Nhã một chân đá văng cửa, hùng hổ xông vào, nhặt thỏi son trên bàn lên, liền quẹt thẳng lên mặt đứa đang cười to nhất. Trên mặt cô gái đó lập tức xuất hiện vài vệt son màu đen tím. “Con nhỏ tiện nhân này, rõ ràng là ghen tị với Linh Linh nhà tao xinh đẹp, ghen tị với việc Linh Linh là tiên nữ hạ phàm!” Tôi quan sát từ đầu đến chân, cô gái kia kéo ống quần để lộ mắt cá chân, trên cổ áo đồng phục vẽ mấy ký hiệu lạ, tóc bện một lọn nhỏ kiểu “dreadlock” lòa xòa trên đầu. Quan trọng nhất là, cô ta ngồi trong khi mọi người xung quanh đều đứng — rõ ràng là người đứng đầu lớp. Phương Mộng Nhã cũng “cao tay” thật, vừa vào đã nhắm trúng ngay đại tỷ của lớp này. Móng tay chị ta rất dài, trong lúc giằng co, cào một đường xước chảy m.á.u trên cánh tay của đại tỷ. “Bà già này là ai vậy! Bị bệnh hả!” Đại tỷ hét lên rồi đá thẳng một cú vào bụng Phương Mộng Nhã, chị ta ngã xuống đất, những người xung quanh lập tức ùa tới kéo hai người ra. Trò hề chỉ kết thúc khi giáo viên chủ nhiệm lớp đến.Nhất Phiến Băng Tâm Trong lớp học rõ ràng chia thành hai phe — Giang Linh và Phương Mộng Nhã một phe, tất cả những học sinh khác một phe, còn giáo viên chủ nhiệm thì đứng ở giữa. Phương Mộng Nhã phô trương đánh giá đại tỷ từ đầu đến chân, bĩu môi nói: “Cô là giáo viên chủ nhiệm à? Tôi giao con cho cô, cô dạy học sinh kiểu này đấy hả? Đứa nào đứa nấy đầy rẫy sự đố kỵ, nhìn xem, ăn mặc lòe loẹt lẳng lơ thế kia, giống con gái chỗ nào!” Đại tỷ hoàn toàn không để tâm đến việc giáo viên chủ nhiệm đang có mặt, trực tiếp nhặt một quyển sách ném tới, trúng ngay trán Giang Linh. “Thế vẫn còn đẹp hơn con gái bà! Miệng thì vừa xấu vừa nói lắp, khủng long kỷ Jura còn dễ nhìn hơn nó.” Phương Mộng Nhã tức giận gào lên: “Mày biết gì chứ! Con gái tao là ngọc thố chuyển thế, tiên nữ giáng trần, đâu phải loại đầu gấu như mày có thể so được. “Mày không được dạy dỗ à? Bố mẹ mày dạy mày kiểu gì đấy?” “Còn nữa, cô là giáo viên chủ nhiệm thì dạy học sinh kiểu gì vậy, cô xứng làm giáo viên sao?” Thấy tình hình sắp đánh nhau nữa, giáo viên chủ nhiệm vội hét lên ngăn cản, chắn trước mặt đại tỷ, đồng thời liếc mắt lườm Giang Linh một cái. Không có giáo viên nào lại thích một học sinh học kém mà còn gây chuyện rắc rối. Thế là hay rồi, đắc tội hết cả. Cấp hai còn ba năm nữa cơ mà, ngày tháng còn dài. Giang Linh, cứ từ từ chịu đựng đi… Ba năm này, Phương Mộng Nhã gần như trở thành khách quen của nhà trường, cách một thời gian lại tới gây chuyện, sợ rằng ngọc thố của chị ta bị bắt nạt. Sắc mặt của Giang Linh ngày càng tệ, nhưng trên người lại chẳng có lấy một vết thương. Phương Mộng Nhã không biết rằng, khi không thể bắt nạt thể xác, thì sự tra tấn về tâm lý sẽ đến không ngừng. Giang Linh ngày càng co rúm, ngày càng trầm lặng. Nhà trường lần này đã cảnh giác, mặc kệ Phương Mộng Nhã làm loạn thế nào, phía khối trung học phổ thông cũng nhất quyết không nhận Giang Linh. Trùng hợp là tôi đang đi công tác, không can thiệp được. Cuối cùng, anh trai và chị dâu tôi phải bỏ tiền ra để nhét Giang Linh vào một trường tư thục bình thường. Kiếp trước, tôi đã nhờ quan hệ, ký thỏa thuận với nhà trường, đưa Giang Linh vào lớp của chính mình để trực tiếp giảng dạy. Lúc đó, môi thỏ của Giang Linh đã gần như được chữa khỏi, dưới sự bảo vệ và dạy dỗ của tôi, nó hòa nhập rất tốt với các bạn trong lớp. Nó thật sự không thông minh, cũng không biết an phận. Tôi chỉ có thể dạy từng chút một, bắt nó luyện đề đến mức hình thành phản xạ cơ bắp. Phải canh chừng sát sao, không để nó bị phân tâm bởi bất kỳ chuyện gì. Ba năm đó, Giang Linh chẳng khác nào con ruột của tôi. Cuối cùng, cũng không phụ công sức của tôi — nó thi được 550 điểm, đỗ vào một trường đại học không tệ. Ngày Giang Linh nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi vui đến mức đãi cả làng một bữa tiệc lớn, tiêu sạch tiền thưởng cuối năm của mình. Lần này, cứ để nó tự do lớn lên đi. Tôi thật sự muốn xem thử, liệu Giang Linh còn có thể đỗ được đại học hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro