Dục Khát (Cao H)

Anh Ta Không Ph...

Đông Trúc

2024-11-04 01:20:22

Văn Quốc Đống thấy vậy, cũng không tiện khuyên tiếp.

“Ba...”

Tô Bối nghĩ đến Lâm Quyên, nắm lấy áo khoác của Văn Quốc Đống, âm thầm siết chặt vài phần.

“Cái gì?”

“Mẹ...” Tô Bối vừa mới gọi một tiếng, như là ý thức được điều gì, lời đến bên miệng lại sửa lại: “Mẹ Văn Lê... vì sao ghét con như vậy!?”

Nghe vậy, Văn Quốc Đống nhíu chặt mày, vấn đề này hắn cũng nói không rõ ràng.

Giống như từ lần đầu tiên Văn Lê mang Tô Bối tới nhà, khi đó Lâm Quyên đã không hài lòng đối với Tô Bối.

“Tô Bối... Lúc trước ba đã nói với con rồi, à ấy không thích con là chuyện của bà ấy, con không có cách nào thay đổi nhận thức thâm căn cố đế của một người được, con và Văn Lê ở bên nhau sống tốt cuộc sống của mình... Chuyện này còn dễ dàng hơn so với việc để bà ấy chấp nhận con.”

Trong quan niệm của hắn chưa từng có môn đăng hộ giống như trong nhận thức của Lâm Quyên, nếu quả thật có... Lúc trước hắn đã không cưới Lâm Quyên, cũng sẽ không dung túng Văn Lê làm càn.

Tô Bối rụt người lại gật đầu: “Con biết rồi...”

Dọc theo đường đi hai người nhìn nhau không nói gì, ai cũng không mở miệng nữa.

Cuối cùng, Văn Quốc Đống lái xe đến khoa cấp cứu của bệnh viện nơi Tô Bối bị sốt trước đó.

Bệnh viện này là cơ sở mới, bình thường cũng không có mấy người tới, hiện tại đang trong thời điểm lễ tết nên trông càng vắng vẻ hơn ngày thường.

Ngay từ đầu Văn Quốc Đống suy nghĩ muốn tiết kiệm thời gian xếp hàng, mau chóng xử lý vết thương trên mặt Tô Bối.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không ngờ, ngay khi hắn đưa Tô Bối vào phòng cấp cứu, y tá trực trong phòng cấp cứu đã nhận ra hai người.

“Bệnh nhân đi theo tôi trước... Chồng đi sau đóng phí...”

Nghe nói vậy, Tô Bối sửng sốt một hồi, kinh ngạc nhìn Văn Quốc Đống đang bình tĩnh bên cạnh.

Trên mặt Văn Quốc Đống hiện lên vẻ xấu hổ, dưới cái nhìn chăm chú của Tô Bối, trầm mặt giải thích nói: “Lần trước con phát sốt đến hồ đồ...”

Tô Bối nửa tin nửa ngờ “A!?” một tiếng, Văn Quốc Đống lập tức rời đi.

Thấy thế, lúc này Tô Bối mới cúi đầu che đi ý cười trong mắt.

Y tá nhỏ đứng một bên nghe hai người nói hcuyeejn, không khỏi tò mò: “Anh ta không phải chồng của cô sao?!”

Văn Quốc Đống còn chưa đi xa, Tô Bối đỏ mặt xấu hổ lắc đầu: “Không... không phải...”

Tầm mắt y tá nhỏ nghi ngờ nhìn quanh hai người, trêu chọc nói: “Vậy lần trước cô bị sốt mà cứ ôm chặt người ta gọi chồng...”

Nghe vậy, Tô Bối không khỏi ngẩng đầu nhìn Văn Quốc Đống cách đó không xa.

Chỉ thấy thân thể Văn Quốc Đống mất tự nhiên cứng đờ, thần sắc nghiêm nghị nhìn không ra manh mối gì.

Y tá không quan tâm sóng ngầm bắt đầu khởi động giữa hai người, dẫn đường đi về phía trước, không hề phát hiện tiếp tục nói: “Thích người ta cũng đừng thẹn thùng nha, nam chưa lấy vợ nữ chưa gả chồng yêu nhau cũng không có gì xấu hổ... Tôi thấy anh ta rất yêu thương cô đấy... Đêm hôm đó cô làm nũng quậy đến mức đó, anh ta đều kiên nhẫn dỗ dành cô đến rạng sáng mới đi...”

“Nào... Nào có...”

Tô Bối nghe y tá nói, nhỏ giọng phủ nhận, trong đôi mắt rũ xuống hiện lên vẻ châm chọc.

Cô và Văn Quốc Đống không phải là nam chưa lập gia đình...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc Văn Quốc Đống đóng viện phí xong, đúng lúc nghe thấy một câu như vậy.

Chẳng qua, Văn Quốc Đống cũng không có mở miệng giải thích quan hệ giữa hai người, dù sao dưới tình huống đầu óc Tô Bối mơ hồ đêm hôm đó, cử chỉ của hai người đúng là rất thân mật mập mờ... Dù nhìn thế nào thì đó cũng không phải là hành vi và thái độ mà người bình thường nên có trong mối quan hệ giữa bố chồng và con dâu.

*

Lúc Tô Bối vào phòng khám, vì để tránh hiềm nghi nên Văn Quốc Đống ngồi ở bên ngoài ghế.

“Chậm... chậm... có chút đau...”

Lúc khử trùng, Tô Bối không ngừng ngửa người ra sau, đau đớn không ngừng kêu lên.

Y tá bất đắc dĩ, đành phải gọi Văn Quốc Đống bên ngoài: “Người nhà... giúp một việc...”

“Giúp tôi giữ cô ấy lại, vết thương nhất định phải khử trùng... Nếu không lát nữa vi khuẩn sẽ sinh mủ nhiễm trùng...”

Nghe tiếng gọi, Văn Quốc Đống bước vào cửa.

Tô Bối thấy Văn Quốc Đống đi vào, Tô Bối vô thức dùng tay che ngực lại bị y tá đẩy ra.

“Trên tay vi khuẩn nhiều như thế... Cô muốn để lại sẹo trên ngực sao?”

Văn Quốc Đông liếc mắt nhìn thấy những vết xước đẫm máu trên bộ ngực trắng như tuyết của Tô Bối, từng phần da thịt ngay vết thương phồng lên, lông mày hung hăng nhíu lại.

Hắn không ngờ rằng sự hận thù của Lâm Quyên đối với Tô Bối lại sâu như vậy...

Trầm mặc một lát, thấy cảm xúc của Tô Bối trầm lặng, thấp giọng nói: “Ba để Văn Lê ở lại nhà cũ, mấy ngày nay con cứ ở nhà dưỡng thương cho tốt, đừng nghĩ chuyện khác...”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Khát (Cao H)

Số ký tự: 0