Dục Khát (Cao H)

Nghe Lời, Nhịn...

Đông Trúc

2024-11-04 01:20:22

Tô Bối nghe Văn Quốc Đống nói, hài lòng nhắm mắt lại.

Văn Lê ở lại nhà cũ là tốt nhất, như vậy cô cũng có thể yên tâm lớn mật đi theo kế hoạch của mình.

“Shh…”

Tốc độ Lâm Quyên nhào tới quá nhanh, trong lúc nhất thời cô chưa kịp che mặt, cho nên mới để cho Lâm Quyên đắc thủ.

Bây giờ trên mặt, trước ngực bị bôi cồn khử trùng kích thích như lửa đốt, đáy mắt Tô Bối tràn đầy hận ý.

“Ưm...”

Thân thể Tô Bối thuận theo động tác trên tay y tá, ngả người ra sau rúc thẳng vào vòng tay Văn Quốc Đống.

Văn Quốc Đống nghe tiếng khịt mũi mềm mại bị đè nén của Tô Bối, trấn an vỗ vỗ sau lưng Tô Bối: “Nghe lời... Nhịn thêm một chút...”

Tô Bối lắc đầu, trong mắt tràn đầy nước mắt: “Đau...”

Y tá thấy Tô Bối không chịu phối hợp, tức giận nói: “Lúc đánh nhau sao không biết đau?”

Tô Bối cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Không có... Tự tôi làm...”

“Vậy cô cũng rất cam lòng xuống tay... Chờ để lại sẹo... Sau ngại không dám mặc váy, lúc đó mới khóc!”

Nói xong, y tá cũng mặc kệ Tô Bối có trốn hay không, mạnh mẽ bôi thuốc.

Tô Bối đau đến toát mồ hôi lạnh, bất an xoay người trong lòng Văn Quốc Đống.

Đột nhiên, một tay Văn Quốc Đống giữ chặt Tô Bối, trầm giọng nói: “Tô Bối... Đừng nhúc nhích.”

Tô Bối cảm nhận được vật cứng nhô ra sau lưng, thân thể không khỏi cứng đờ, cũng không dám lộn xộn nữa.

Không khí nhất thời trở nên yên tĩnh.

Cho đến khi y tá xử lý xong, dặn dò: “Trong khoảng thời gian này ăn uống chú ý kỹ... Thanh đạm một chút, tuổi còn trẻ tốt nhất vẫn đừng để lại sẹo... Bằng không sẽ rất khó coi...”

Vừa nghe sẽ để lại sẹo, bàn tay Tô Bối giấu ở dưới quần áo, mãnh liệt nắm chặt: “Được... Tôi biết rồi...”



Ánh mắt Y tá nhìn Tô Bối chật vật không chịu nổi, lời nói thấm thía nói: “Đi ra ngoài có gặp chuyện gì thì cũng ráng nhường nhịn ba phần, đừng cố gắng so đo với những người chanh chua không nói đạo lý làm gì...”

Nói xong, y tá bưng đồ rời đi.

Để lại hai người xấu hổ đứng tại đó.

“Bối Nhi...”

Văn Quốc Đống vỗ vỗ Tô Bối, muốn nói gì đó nhưng không biết mở miệng như thế nào.

Tô Bối đứng dậy đưa quần áo cho Văn Quốc Đống.

Trên mặt Văn Quốc Đống có chút khó xử, không nhận quần áo của Tô Bối đưa: “Con mặc vào rồi đi ra ngoài trước...”

“Được...”

Văn Quốc Đống nhắm hai mắt, chịu đựng một hồi lâu, ngọn lửa bị Tô Bối cọ ra mới dần tắt.

Tô Bối đứng ở hành lang, nhìn bóng dáng Văn Quốc Đống phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh, nhếch môi.

Văn Quốc Đống có phản ứng với cô... Điều này chứng tỏ những trò lạt mềm buộc chặt lúc trước của cô đã có hiệu quả.

Người đàn ông trưởng thành quyền cao chức trọng, có thể từ chối sự cám dỗ của “thế giới bên ngoài” thì sao?

Cô so với phụ nữ bên ngoài... Ít nhất cũng là cận thuỷ lâu đài*...

* Cận thuỷ lâu đài: Ý nghĩa của câu thành ngữ này là chỉ những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người, hoặc là có các mặt như chức vụ, hoàn cảnh thuận lợi thì sẽ sớm có được lợi ích hoặc thuận lợi. Câu này tương tự câu: Gần quan được ban lộc.

*

Sau khi Văn Quốc Đống đưa Tô Bối về đến nhà, liền vào thư phòng không đi ra nữa.

Mãi cho đến khi trời tối, trong biệt thự đều không có một bóng người.

Những người giúp việc trong biệt thự nghỉ lễ tết về quê không một ai lên làm lại.

Tô Bối nhìn phòng khách vắng vẻ, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Trong biệt thự bụi bặm cũng không nhiều, phòng khách, vườn hoa nhỏ đều có dấu vết cắt tỉa qua.



Điều này chứng tỏ trước ngày hôm nay vẫn có bảo mẫu dọn dẹp biệt thự.

Lâm Quyên vậy mà cho rằng nếu không có bảo mẫu giúp việc thì cô với Văn Quốc Đống sẽ chịu thua bà ta...

Buổi chiều trở về Văn Quốc Đống liền đi vào thư phòng, cô còn lo không có cơ hội tiếp xúc với Văn Quốc Đống.

Bây giờ Lâm Quyên lại háo hức trao cơ hội cho cô, đầu óc Lâm Quyên tuy rằng không tốt, nhưng những chuyện bà ta làm ra thật khiến cô hài lòng.

Tô Bối đi vào phòng bếp nhìn tủ lạnh, quả nhiên... Bên trong trống rỗng không có cái gì.

Sau khi kiểm tra một lượt.

Tô Bối lên lầu thay quần áo ở nhà, rồi đi gõ cửa thư phòng Văn Quốc Đống.

“Ba...”

“Chuyện gì?”

Văn Quốc Đống tức giận ngồi ở bàn làm việc, không biết tại sao, suốt một buổi chiều, tài liệu trên bàn dù một chữ cũng nhìn không vào...

“Ba... Dì bảo mẫu hôm nay không về... Trong nhà hết thức ăn... Buổi tối ba muốn ăn gì? Con đi mua.”

Tô Bối nói xong, trong phòng Văn Quốc Đông hồi lâu không có phản ứng.

Đang do dự có nên gõ cửa tiếp hay không, cửa thư phòng đã bị người đàn ông mở ra.

Sắc mặt Văn Quốc Đống kinh ngạc hỏi: “Trong nhà không có một ai?”

Tô Bối chần chờ gật đầu: “Không... không có...”

Vừa dứt lời, liền thấy sắc mặt người đàn ông vốn đã khó coi, lại đen thêm vài phần.

Văn Quốc Đống nhìn sưng đỏ trên mặt Tô Bối còn chưa tan hết: “Con ngoan ngoãn ở nhà đi!”

Lúc này Tô Bối mới kịp phản ứng sờ sờ mặt, cúi đầu: “A...”

Văn Quốc Đống thấy vẻ mặt ủ rũ của Tô Bối, hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi: “Có muốn ăn món gì không? Tối nay ba làm…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dục Khát (Cao H)

Số ký tự: 0