Nói Chuyện Cho...
Đông Trúc
2024-11-04 01:20:22
Nghe câu này, con ngươi Tô Bối lóe lên: “Thật sao? Món gì cũng được sao?”
“Ừm...”
“Con muốn ăn sườn dê nướng, tôm sốt cà chua, thịt bò tiêu đen, gà thái hạt cay, ừm...”
Tô Bối nhìn sắc mặt Văn Quốc Đống từ từ đen xuống, hậm hực nói: “Vậy... Thêm một bông cải xanh luộc nữa đi...”
Văn Quốc Đống lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Bối: “Chỉ nhớ ăn thôi, hôm nay bác sĩ nói gì cũng quên hết?!”
“Dạ” Tô Bối cúi đầu nhéo nhéo hai tay: “Nhưng mà... Con muốn ăn cơ... Ở nhà cũ cũng không được ăn ngon miệng...”
Ăn tết ở nhà cũ tuy được xem náo nhiệt... Nhưng bữa cơm nào cũng đầy rẫy những cuộc tranh cãi giữa chị em Văn gia.
Thỉnh thoảng còn phải chú ý để cho chiến hỏa giữa mấy người đó đừng đốt đến trên người mình.
Nghe cô nói vậy, Văn Quốc Đống quay về thư phòng gọi điện thoại.
Lúc đi ra, thấy Tô Bối vẫn còn đứng ở cửa, trầm giọng nói: “Ba đi thay quần áo... Con đi nấu cơm đi... Sau này chúng ta tự nấu cơm.”
“À... Được...”
Tô Bối nhẹ nhàng đáp một tiếng, lúc xoay người xuống lầu, bước chân dừng một chút: “Ba... Văn Lê nói trong thư phòng của ba có mấy chai Louis XIII trân quý... Có phải thật vậy không...”
Văn Quốc Đống lạnh lùng liếc trên mặt Tô Bối có chữ được voi đòi tiên: “Con đúng là biết chọn rượu...”
Cũng không lâu lắm, đã có người đưa nguyên liệu nấu ăn tươi mới tới.
Tô Bối liếc mắt nhìn những nguyên liệu nấu ăn này, những món vừa nãy cô kể tên đều có...
Đột nhiên... Ánh mắt Tô Bối dừng lại trên con cá tươi mới kia.
*
Lúc Văn Quốc Đống thay quần áo vào bếp, Tô Bối đang đấu tranh với con cá sống trong bếp.
Động tác giết cá của Tô Bối thành thạo cứ như đã được thực hiện vô số lần, trên khuôn mặt không hề có chút rụt rè hay sợ hãi nào trước con cá đẫm máu này.
Văn Quốc Đống xắn tay áo đi đến bên cạnh Tô Bối, nhìn cô gái cố ý buông mái tóc dài che mặt.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Văn Quốc Đống cảm thấy phức tạp, phòng bị sâu trong nội tâm cũng thả lỏng một chút: “Để ba làm...”
“Ba... Không cần, con cũng đã chuẩn bị xong rồi... Ba đi làm sườn dê đi... Cái kia con sẽ không xử lý...”
Nói xong, Tô Bối đưa tay muốn sửa sang lại tóc, mới phát hiện trên tay có mùi tanh đành phải xấu hổ thả tay xuống.
Văn Quốc Đống thấy thế, tự nhiên giơ tay vén mái tóc rơi lả tả của Tô Bối ra sau tai, ngón tay xẹt qua sườn mặt hơi sưng của cô.
Tô Bối không khỏi khẽ hít vào một tiếng, lúc này Văn Quốc Đống mới phản ứng lại bản thân vừa làm cái gì.
Hai người ngoại trừ lần đó rơi xuống nước từng có tiếp xúc thân mật, đây vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi như thế.
Sau khi Văn Quốc Đống kịp phản ứng, mạnh mẽ thu tay về: “Phòng bếp không cần con hỗ trợ, con đi bên ngoài chờ đi...”
Tô Bối nhìn bóng dáng cuống quít của Văn Quốc Đống, nhếch môi, cơ thể không nhúc nhích: “Ba... Ba giúp con buộc tóc lại được không...”
Văn Quốc Đống nghe giọng nói mềm mại làm nũng của Tô Bối, thân thể kìm lòng không đậu cứng đờ, trầm giọng nói: “Nói chuyện cho đàng hoàng...”
Nghe vậy, Tô Bối khẽ chu môi: “Làm sao vậy... Lúc con ở nhà cũng nói chuyện với ba như vậy...”
Nói xong, Tô Bối còn được nước làm tới sáp đến bên người Văn Quốc Đống, dùng trán cọ cọ sau lưng Văn Quốc Đống.
“Ba...”
Văn Quốc Đống vốn định quát lớn, lại bị một tiếng gọi của Tô Bối chặn ở trong cổ họng.
Cuối cùng, chỉ có thể thỏa hiệp.
“Buộc như thế nào?”
Tô Bối nghiêng người, nói: “Trong túi áo bên phải của con có dây buộc tóc...”
Văn Quốc Đống đưa tay sờ sờ trong túi, ngoại trừ một tay da thịt mềm mại, cái gì cũng không có.
“Trong túi không có...”
“Hả? Vậy chắc ở trong túi bên trái...”
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn sắc mặt Tô Bối vẫn như thường, đưa tay trái ra.
Dưới tình huống bản thân cũng không ý thức được, hắn đã đem Tô Bối nhỏ nhắn xinh xắn ôm vào trong ngực.
“Ba... Có không?”
Tô Bối vừa ngẩng đầu, trán vừa vặn đụng vào môi Văn Quốc Đống.
Nhiệt độ trong không khí trong nháy mắt tăng lên mấy độ.
Tô Bối cuống quít quay đầu đi chỗ khác, lui sang một bên.
Trong tay Văn Quốc Đống nắm chặt dây buộc tóc, vẻ mặt tự nhiên thay Tô Bối vén tóc buộc lại, sau đó tự mình xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Tô Bối liếc mắt nhìn vẻ mặt của người đàn ông thản nhiên, thấy người đang bận rộn không nói một lời, cởi tạp dề trên người xuống.
“Ba... Đeo tạp dề vào đi...”
“Ừm...”
“Con muốn ăn sườn dê nướng, tôm sốt cà chua, thịt bò tiêu đen, gà thái hạt cay, ừm...”
Tô Bối nhìn sắc mặt Văn Quốc Đống từ từ đen xuống, hậm hực nói: “Vậy... Thêm một bông cải xanh luộc nữa đi...”
Văn Quốc Đống lạnh lùng liếc mắt nhìn Tô Bối: “Chỉ nhớ ăn thôi, hôm nay bác sĩ nói gì cũng quên hết?!”
“Dạ” Tô Bối cúi đầu nhéo nhéo hai tay: “Nhưng mà... Con muốn ăn cơ... Ở nhà cũ cũng không được ăn ngon miệng...”
Ăn tết ở nhà cũ tuy được xem náo nhiệt... Nhưng bữa cơm nào cũng đầy rẫy những cuộc tranh cãi giữa chị em Văn gia.
Thỉnh thoảng còn phải chú ý để cho chiến hỏa giữa mấy người đó đừng đốt đến trên người mình.
Nghe cô nói vậy, Văn Quốc Đống quay về thư phòng gọi điện thoại.
Lúc đi ra, thấy Tô Bối vẫn còn đứng ở cửa, trầm giọng nói: “Ba đi thay quần áo... Con đi nấu cơm đi... Sau này chúng ta tự nấu cơm.”
“À... Được...”
Tô Bối nhẹ nhàng đáp một tiếng, lúc xoay người xuống lầu, bước chân dừng một chút: “Ba... Văn Lê nói trong thư phòng của ba có mấy chai Louis XIII trân quý... Có phải thật vậy không...”
Văn Quốc Đống lạnh lùng liếc trên mặt Tô Bối có chữ được voi đòi tiên: “Con đúng là biết chọn rượu...”
Cũng không lâu lắm, đã có người đưa nguyên liệu nấu ăn tươi mới tới.
Tô Bối liếc mắt nhìn những nguyên liệu nấu ăn này, những món vừa nãy cô kể tên đều có...
Đột nhiên... Ánh mắt Tô Bối dừng lại trên con cá tươi mới kia.
*
Lúc Văn Quốc Đống thay quần áo vào bếp, Tô Bối đang đấu tranh với con cá sống trong bếp.
Động tác giết cá của Tô Bối thành thạo cứ như đã được thực hiện vô số lần, trên khuôn mặt không hề có chút rụt rè hay sợ hãi nào trước con cá đẫm máu này.
Văn Quốc Đống xắn tay áo đi đến bên cạnh Tô Bối, nhìn cô gái cố ý buông mái tóc dài che mặt.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Văn Quốc Đống cảm thấy phức tạp, phòng bị sâu trong nội tâm cũng thả lỏng một chút: “Để ba làm...”
“Ba... Không cần, con cũng đã chuẩn bị xong rồi... Ba đi làm sườn dê đi... Cái kia con sẽ không xử lý...”
Nói xong, Tô Bối đưa tay muốn sửa sang lại tóc, mới phát hiện trên tay có mùi tanh đành phải xấu hổ thả tay xuống.
Văn Quốc Đống thấy thế, tự nhiên giơ tay vén mái tóc rơi lả tả của Tô Bối ra sau tai, ngón tay xẹt qua sườn mặt hơi sưng của cô.
Tô Bối không khỏi khẽ hít vào một tiếng, lúc này Văn Quốc Đống mới phản ứng lại bản thân vừa làm cái gì.
Hai người ngoại trừ lần đó rơi xuống nước từng có tiếp xúc thân mật, đây vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi như thế.
Sau khi Văn Quốc Đống kịp phản ứng, mạnh mẽ thu tay về: “Phòng bếp không cần con hỗ trợ, con đi bên ngoài chờ đi...”
Tô Bối nhìn bóng dáng cuống quít của Văn Quốc Đống, nhếch môi, cơ thể không nhúc nhích: “Ba... Ba giúp con buộc tóc lại được không...”
Văn Quốc Đống nghe giọng nói mềm mại làm nũng của Tô Bối, thân thể kìm lòng không đậu cứng đờ, trầm giọng nói: “Nói chuyện cho đàng hoàng...”
Nghe vậy, Tô Bối khẽ chu môi: “Làm sao vậy... Lúc con ở nhà cũng nói chuyện với ba như vậy...”
Nói xong, Tô Bối còn được nước làm tới sáp đến bên người Văn Quốc Đống, dùng trán cọ cọ sau lưng Văn Quốc Đống.
“Ba...”
Văn Quốc Đống vốn định quát lớn, lại bị một tiếng gọi của Tô Bối chặn ở trong cổ họng.
Cuối cùng, chỉ có thể thỏa hiệp.
“Buộc như thế nào?”
Tô Bối nghiêng người, nói: “Trong túi áo bên phải của con có dây buộc tóc...”
Văn Quốc Đống đưa tay sờ sờ trong túi, ngoại trừ một tay da thịt mềm mại, cái gì cũng không có.
“Trong túi không có...”
“Hả? Vậy chắc ở trong túi bên trái...”
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn sắc mặt Tô Bối vẫn như thường, đưa tay trái ra.
Dưới tình huống bản thân cũng không ý thức được, hắn đã đem Tô Bối nhỏ nhắn xinh xắn ôm vào trong ngực.
“Ba... Có không?”
Tô Bối vừa ngẩng đầu, trán vừa vặn đụng vào môi Văn Quốc Đống.
Nhiệt độ trong không khí trong nháy mắt tăng lên mấy độ.
Tô Bối cuống quít quay đầu đi chỗ khác, lui sang một bên.
Trong tay Văn Quốc Đống nắm chặt dây buộc tóc, vẻ mặt tự nhiên thay Tô Bối vén tóc buộc lại, sau đó tự mình xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Tô Bối liếc mắt nhìn vẻ mặt của người đàn ông thản nhiên, thấy người đang bận rộn không nói một lời, cởi tạp dề trên người xuống.
“Ba... Đeo tạp dề vào đi...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro