Bạn cùng giường...
Tước Nhĩ
2025-03-15 02:55:44
Trước khi trở về khu chung cư Phiếm Hải, Đoạn Tiêu đưa cô đến một nhà hàng địa phương.Trong hai người họ thì Hạ Ngưỡng là người thích ăn ngọt, nhưng dạo gần đây cô đang giảm cân. Sau khi ăn xong bữa trưa thịnh soạn này, không thể tránh khỏi sẽ có chút buồn phiền.Năm Hạ Ngưỡng học lớp mười hai trùng với thời điểm cải cách giáo dục, bộ môn Khoa Học Nghệ Thuật cô theo đuổi trong nhiều năm đã trở thành môn học tự chọn.Cô tuy là thí sinh ngành Nghệ thuật, nhưng các trường đại học tốt cũng coi trọng điểm văn hóa. Vất vả lắm cô mới thi đậu vào Đại học Kinh Bắc, nhưng không ngờ việc học lại không hề dễ dàng.Bình thường không cố gắng, tới kỳ thi thực sự quá khủng khiếp.Bài thi tư tưởng Mao Trạch Đông là môn bắt buộc phải học thuộc lòng.Đoạn Tiêu đưa cho cô tài liệu ôn tập có đánh dấu trọng điểm và sổ ghi chép, sau đó nhốt cô ở ngoài ban công để cô học bài. Anh ở phòng khách lấy máy vi tính ngồi trên ghế sô pha làm việc, thỉnh thoảng ra ngoài kiểm tra bài học định kỳ.Học sinh học bài không vào đều có một lý do chung: Trong lúc đọc sách là muốn làm đủ thứ chuyện, ngay cả một cây bút bình thường trên tay cũng trở thành trò vui.“Ý nghĩa khoa học của quan điểm phát triển khoa học, thứ nhất: Mục đích chính là thúc đẩy kinh tế xã hội phát triển. . .”Hạ Ngưỡng cầm sách đọc hai trang, có hơi mệt.Cô nhàm chán chống tay lên mặt, quay người nhìn Đoạn Tiêu đang ngồi trong phòng khách.Giữa bọn họ cách một lớp cửa kính ban công bị khóa.Đoạn Tiêu dựa lưng vào ghế sô pha, hai chân dài lười biếng chồng lên nhau và gác lên trên bàn trà nhỏ.Hình như anh đang họp video với người đối diện nên hơi cụp mắt nhìn về phía màn hình máy vi tính. Anh thờ ơ nghe người đối diện nói chuyện, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu.Lúc anh làm việc ngược lại rất nghiêm túc, không phải là đáng vẻ xấu xa không đứng đắn kia.Như cảm nhận được điều gì đó, Đoạn Tiêu nhìn về phía ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, khó hiểu nhướng mày: Làm gì đó?Hạ Ngưỡng không kịp đề phòng nên bị tóm, cũng không thể nói mình đang rảnh rỗi mất tập trung, cô không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía anh làm động tác tay “khát nước, em muốn uống nước”.“Chờ một chút.”Đoạn Tiêu xoay người nói với người ở bên kia máy tính, sau đó đứng dậy bưng cốc nước tới.Hạ Ngưỡng nhìn anh mở cửa đưa nước cho mình, đột nhiên cảm thấy bản thân học bài cũng thật quá đáng thương, giống như đang được anh đến thăm tù.Cửa kính mở ra lại đóng lại, gió nhẹ từ từ, nắng chiều tà vàng óng dần dần lặn về hướng Tây.Ánh hoàng hôn buông xuống góc bàn của Hạ Ngưỡng, cô đã tiến vào trạng thái học tập, cũng không để ý ánh chiều tà đang chiếu trên ban công.Bên trong nhà, Đoạn Tiêu đã làm xong công việc.Xem thời gian xong anh thuận tay nhắn tin gọi dì giúp việc sang nấu bữa tối.Anh vừa muốn đứng dậy thì nhìn thấy một chiếc điện thoại di động khác trên bàn trà nhỏ sáng lên, là của Hạ Ngưỡng.【Năm nhất đại học ngành Tài Chính lớp 3, Lâm Vọng】: Đàn chị, tối nay có bận không? Em vừa tìm thấy một quán cơm Kinh Châu rất ngon!Biệt danh này là Hạ Ngưỡng tự đặt, cô luôn đặt biệt danh mọi người trong trường như vậy, nhưng cô lại đặt biệt danh cho Đoạn Tiêu là chuỗi ký tự hỗn loạn.Cô luôn luôn giữ bí mật về anh.Mà Đoạn Tiêu đặt biệt danh tin nhắn cho cô là Cayratia.Hạ Ngưỡng không nhận ra từ vựng khó hiểu này, nhìn thấy cũng không hỏi tại sao, có lẽ chưa từng nhớ.Anh cũng đã nghiên cứu tên ID trên mạng của Hạ Ngưỡng.ID của anh là một chữ【Tiêu】, còn ID của cô không biết từ lúc nào đã đổi thành 【Cấm Tiêu】.Ngay cả Lục Gia Trạch cũng từng đùa rằng: “Biệt danh mạng cô ấy đặt có nghĩa là ‘cấm ăn đêm’, hay là cấm anh Tiêu vậy hả? Chẳng lẽ đôi tình nhân các cậu đặt biệt danh đôi à, hahaha…”Dĩ nhiên đó không phải là biệt danh đôi tình nhân.Trong lòng cô không có cảm giác cô và anh là một cặp.Đoạn Tiêu biết rõ tâm tư muốn sớm rạch ròi mọi chuyện của cô nhưng không muốn vạch trần. Ánh mắt anh dần tối lại khi nhìn thấy lời mời ăn tối Lâm Vọng gửi tới.Anh mở khóa, bấm vào chức năng “Không nhắn tin làm phiền”, kéo người này vào danh sách đen.Cửa ngoài ban công bị gõ hai cái.Đoạn Tiêu tỉnh táo lại, vẻ mặt bình tĩnh bỏ điện thoại di động của cô xuống rồi nhìn sang bên đó.Hạ Ngưỡng cầm một cuốn sách che trên đầu, có chút rám nắng, ra hiệu cho anh mở cửa để cô vào.Cửa vừa mở ra, cô chạy vào cất sách, gối ôm và mền xong thì nghe anh hỏi: “Mấy chương đó em đã học thuộc lòng chưa?”“Học xong rồi.” Hạ Ngưỡng ném cây bút highlight trong tay đi, ánh mắt có chút đắc ý cong lên, cười nói: “Nếu không tin, anh có thể đặt câu hỏi để kiểm tra, hỏi như thế nào cũng được!”Cô nóng lòng muốn khoe thành quả của mình suốt buổi chiều nên ngước chiếc cổ thon trắng nõn nhìn anh, gò má bị phơi nắng có chút đỏ.Làn da mềm mại mỏng manh như thể gió thổi vào là rách, nhìn gần một chút là có thể nhìn thấy những sợi lông tơ li ti trên da.Đoạn Tiêu chăm chú nhìn cô, gần như vô thức dừng lại một chút, yết hầu lăn lên lăn xuống, thuận miệng hỏi: “Khụ khụ, mục tiêu của cuộc cách mạng dân chủ mới là gì?”Hạ Ngưỡng tự tin nói: “Chủ nghĩa đế quốc, chủ nghĩa phong kiến, còn có chủ nghĩa tư bản quan liêu!”Lúc nói đến từ cuối cùng, cô chỉ vào anh.Đoạn Tiêu cười: “Anh là chủ nghĩa tư bản quan liêu sao?”“Em chưa từng nói như vậy.” Cô vừa học bài xong nên tâm trạng rất tốt, hoạt bát nhún vai một cái, rồi đi về phía phòng tắm: “Em phơi nắng nên ra nhiều mồ hôi, đi tắm đây.”Nằm trong bồn tắm.Nước mới đổ vào một nửa, cửa bị đẩy ra.Hạ Ngưỡng giống như bị điện giật, cô vô thức dựa vào thành bồn tắm. Hơi cúi người xuống che chắn thân mình, cổ họng khô khốc hỏi: “Anh làm gì vậy?”Đoạn Tiêu đóng cửa lại, phát ra tiếng “ken két” khi khóa cửa.Anh xoay người lại, đôi mắt đen nhánh hẹp dài của anh nhìn chằm chằm vào cô, vừa tháo thắt lưng vừa thong thả nói: “Học bù xong rồi, đến lúc thanh toán.”“…”Hạ Ngưỡng ôm chặt tay quanh đầu gối, khi đối mặt với anh, cô thấy trong đôi mắt đen láy tinh nghịch ấy lộ ra vẻ hạ lưu.Cô có chút xấu hổ nên tạt nước vào mặt anh.Giọt nước chảy xuống từ sống mũi xinh đẹp của chàng trai, không những không khiến anh chật vật mà ngược lại càng thêm phần hấp dẫn khi mái tóc bị ướt.Đoạn Tiêu ở trần nửa người trên, nửa quỳ bên cạnh bồn tắm hôn môi cô, đầu lưỡi quấn lấy nhau.Trong tình cảnh như thế này cô căn bản không có chỗ trốn, đầu óc cô trở nên trống rỗng vì hơi nước nóng bốc lên. Chỉ có thể nằm yên cảm nhận nước trong bồn tắm từ từ dâng lên, thậm chí còn tràn ra ngoài.Nhiệt độ nước mà các cô gái thường dùng để tắm quá cao, anh mở thêm vòi nước lạnh, nụ hôn dần dần chuyển xuống xương bả vai hình cánh bướm của cô.Hạ Ngưỡng run rẩy, nhịp thở trở nên gấp gáp.Giọng nói của anh như ngăn cách bởi một lớp kính mờ, khàn đặc vì dụ.c v.ọ.ng, vậy mà lúc này lại hỏi cô: “Học thuộc thật rồi sao?”Trong phòng tắm, âm thanh dịu dàng mềm mại này được khuếch đại gấp nhiều lần.Hạ Ngưỡng dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, cô trả lời một cách mờ mịt: “… Học xong rồi, em vừa nói rồi mà.”“Thầy Đoạn muốn kiểm tra một chút.” Anh ngậm lấy môi cô, cười khàn khàn một cách xấu xa, cảm giác áp bức và xâm lược xuất hiện cùng lúc: “Nếu không thuộc bài… sẽ bị phạt.”…Cái tên điên Đoạn Tiêu này!Trong lòng Hạ Ngưỡng mắng anh cả trăm lần, bản thân khóc đến mức không thể thở được, làm sao có thể nhớ nổi bài học thuộc lòng vào lúc đó chứ.Sau khi thay nước trong bồn tắm đến ba lần, việc tắm rửa kéo dài từ chiều đến tận tối.Cô nghĩ rằng khi bước ra khỏi phòng sẽ được ăn một bát mì trứng, nhưng lại thấy trên bàn ăn bày sẵn mấy món ăn gia đình.“Anh gọi đồ ăn ngoài à?”Mặc dù nhìn cũng không giống đồ ăn bán bên ngoài lắm.Đoạn Tiêu đẩy cốc nước trái cây đã rót sẵn về phía cô, vẻ mặt thản nhiên nói: “Dì Vương đến làm.”Tay cầm cốc của Hạ Ngưỡng run lên, nhìn mấy món ăn còn đang bốc hơi nóng: “Dì ấy, dì ấy đến từ lúc nào?”“Mới vừa đi không lâu.”“Vậy. . .”Vẻ mặt của cô cứng đơ nhìn về phía phòng tắm, rồi lại nhìn về phía nhà bếp mở. Cô bắt đầu đỏ mặt nghĩ xem cách âm của mấy căn phòng có tốt không.Anh biết cô đang nghĩ gì, cười khẽ: “Cho nên anh mới luôn chặn miệng em lại đấy.”“Đoạn Tiêu!”Cô thở hổn hển, ném đôi đũa trong tay về phía anh.Mấy ngày sau, Hạ Ngưỡng vẫn ăn mì trứng gà vào sáng ngày thi.Thậm chí Đoạn Tiêu vì chúc cô lần này có thể thi đậu còn bỏ thêm một quả trứng gà, nhưng dạ dày cô không thể ăn hết nên phần còn dư lại vào miệng anh.Kỳ thi tư tưởng Mao Trạch Đông kéo dài hai tiếng.Đề thi không quá khó, nhưng để lấy điểm câu hỏi tự luận thì không thể đoán mò, phải có kiến thức đã học thuộc lòng.Lần này Hạ Ngưỡng đã chuẩn bị kỹ nên làm bài rất trôi chảy.Kiểm tra xong còn hơn nửa tiếng nữa mới hết giờ, cô không có gì cần sửa, vì vậy dứt khoát nộp bài sớm.Trong thời gian thi, phòng thi sẽ bật thiết bị gây nhiễu sóng.Khi ra khỏi phòng thi đi dọc hành lang Hạ Ngưỡng mới mở điện thoại ra, thấy trước khi thi Trang Tĩnh đã gửi cho cô một đoạn chat trong nhóm.Là trong phòng thi lớn của khoa Tài Chính, có người quay lén Đoạn Tiêu một đoạn video dài 7 giây.Anh ngồi ở vị trí đầu tiên trong phòng thi, mặc một chiếc áo len mỏng màu xanh da trời. Vừa tắm xong, tóc vẫn còn hơi ướt.Sống mũi cao, hàng mi sắc bén cong vút, nhìn nghiêng trông gầy gò và thanh mảnh.Trong video, anh đang rút một sợi tóc đen mảnh mềm mại từ ngực áo len của mình, có thể đoán ra đó là tóc của con gái.Không biết đang nghĩ gì khi nhìn chằm chằm vào sợi tóc đó mà Đoạn Tiêu đột nhiên cười một cách khó hiểu. Anh quấn sợi tóc ấy quanh đầu ngón tay.Ngón tay lướt qua lướt lại, vu.ốt ve chơi đùa với sợi tóc một cách lơ đãng.Sợi tóc dài và khỏe, được quấn chặt, trông rất mờ ám.Có thể video này được quay ngẫu nhiên.Nhưng nó chứa quá nhiều thông tin, khiến nhiều người trong nhóm xôn xao.【Chỉ vỏn vẹn 7 giây, xem đi xem lại, vẫn thấy quá đẹp trai! Anh chàng này không vào giới giải trí làm ngôi sao thì có chút đáng tiếc, gương mặt không góc chết luôn!】【Làm ngôi sao có thể so với việc anh ấy kinh doanh kiếm tiền được. Tôi nghe các đàn anh khóa trên nói rằng lúc trước anh ấy đã tham gia cuộc thi nghiên cứu thị trường, được nhiều công ty niêm yết tuyển dụng.】【Sao anh ấy luôn nhanh hơn người khác mấy bước vậy! Đã giành được chiến thắng ngay từ vạch xuất phát rồi, tôi còn không dám nghĩ đến việc có khi nào anh ấy chưa tốt nghiệp đã trở thành tổng giám đốc Đoạn rồi.】【Anh ấy yêu đương rồi à! Aaaaa hai năm rồi, cuối cùng cũng có người bắt được bằng chứng đại mỹ nam trường mình sẽ gần nữ sắc! Có ai có thể đi điều tra xem là người đẹp đó ở trong trường hay ngoài trường không?】【Có anh hùng nào dám đi hỏi xem anh ấy với cô gái ở khoa múa tên Hạ Ngưỡng kia là đang yêu hay đã chia tay rồi không?】【Chắc chắn là chia tay rồi chứ gì, nếu còn yêu nhau, nhiều người biết họ như vậy, tại sao lại không bắt gặp họ hẹn hò được? Có thể không?】【Đừng nói nữa, CP mình mới ship đã BE rồi.】【Cảm giác là bạn gái mới, cái biểu cảm của anh ấy nhìn y như đang yêu say đắm! Cái nụ cười đó, tuyệt vời… tim tôi tê rần luôn rồi!】…【Trang Tiểu Tĩnh】: Hình như cậu bị công khai rồi, mà cũng có vẻ an toàn. Tớ hỏi cậu nhé, cậu nói hai người không yêu nhau, chẳng lẽ là bạn cùng giường à?Hạ Ngưỡng thật sự không muốn thảo luận về chủ đề này với cô ấy nữa, qua loa đáp: Nếu cậu bận tâm về mối quan hệ này thì khái quát như vậy cũng được.【Trang Tiểu Tĩnh】: Vãi chưởng, cậu nói câu này mà mặt lại ngây thơ thế thì tuyệt quá! Cậu thật hoang dã!! Đúng là chân nhân bất lộ tướng, tớ hỏi thêm câu nữa nhé.【Cấm Tiêu】: ?【Trang Tiểu Tĩnh】: Anh ấy làm có giỏi không?“. . .”Ban ngày ban mặt nhìn thấy dòng chữ này, Hạ Ngưỡng cảm thấy tai mình ù đi nên vội vàng tắt màn hình điện thoại. Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cổ tay cô bất ngờ bị một bàn tay nắm chặt.Cô ngước mắt nhìn, kịp thời kìm nén tiếng thét kinh hãi.Cả người bị kéo đến cầu thang.Lúc này những người làm bài xong sớm không nhiều, hành lang trở nên rất yên tĩnh.Đoạn Tiêu kéo dây đeo túi vải của cô, kéo cô lại gần mình, lười biếng nghiêng đầu: “Giỏi thế, làm bài xong sớm luôn à?”“Anh cũng giỏi đấy chứ.”Mặc dù họ không thi cùng một môn, nhưng thời gian thi là như nhau.Hạ Ngưỡng sợ bị người khác nhìn thấy, muốn anh buông tay: “Sao anh lại đến đây?”Anh giơ tập tài liệu trên tay: “Chủ nhiệm khoa của em nhờ anh mang báo cáo đến.”Chủ nhiệm khoa là giáo viên giảng dạy môn tư tưởng Mao Trạch Đông của cô, cũng là giám thị trong phòng thi vừa rồi.Hạ Ngưỡng ‘Ồ’ một tiếng, xoay người muốn đi: “Vậy anh đi đi, chiều nay em không có lớp nên phải đến trung tâm.”Đoạn Tiêu: “Tối nay tự mình đến tìm anh.”Cô nghe vậy, tức giận nói: “Tối nay em phải về ký túc xá ngủ!”Cô đã ngủ ở nhà anh liên tục một tuần rồi, anh dùng cớ giúp cô ôn thi để giữ cô lại nhiều đêm như vậy, nếu không về sẽ khó mà giải thích.Đoạn Tiêu đẩy cô vào tường, một tay kìm chế động tác vùng vẫy của cô. Anh cúi đầu ngậm lấy môi cô, li.ếm nhẹ, cười mập mờ: “Anh nói là cùng nhau ăn tối.”Chỉ kề sát ba giây rồi buông tay ra, sớm đã dự đoán được nên anh nghiêng người sang một bên. Nhếch môi cười gian xảo, anh không quay đầu lại mà đi về phía cuối hành lang.Hạ Ngưỡng đá hụt, tức đến nghiến răng.Cô đứng tại chỗ trừng mắt nhìn không khí một lúc lâu. Vừa quay người liền đối diện với ánh mắt lạnh lùng của một người.Là Chân Đông Nhi.Cô ta cười mang theo chút tự giễu và mỉa mai: “Hóa ra thật sự là cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro