Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Đua xe – Đua mộ...

Tước Nhĩ

2025-03-15 02:55:44

Sự nghi ngờ về Hạ Ngưỡng bắt đầu từ lúc ở sau hậu trường buổi tiệc chào đón tân sinh viên.Mặc dù trước mặt mọi người họ đã tỏ ra xa cách, nhưng lực hút vô hình giữa hai người là không thể nào bỏ qua.Chưa nói đến việc Đoạn Tiêu vô duyên vô cớ trả tiền, mà trong phòng nghỉ ngơi sau sân khấu ngày hôm đó, trên người Hạ Ngưỡng lại thoang thoảng mùi nước hoa nam.Xuất phát từ người nào, nhìn qua là biết ngay.Sau đó, bức ảnh chụp chung của họ trong lớp Tiếng Anh tổng hợp xuất hiện trên một nhóm chat bàn tán chuyện linh tinh trong trường, Chân Đông Nhi như chết lặng.Cô ta không dám tin.Nhưng nếu đúng như những gì cô ta nghi ngờ thì mọi chuyện đều hợp lý.Cho nên lúc gặp Hạ Ngưỡng ở căng tin, Chân Đông Nhi cố ý nói những lời “tự mình đa tình”, muốn xem phản ứng của cô.Quả nhiên, Hạ Ngưỡng đã vội vàng lên tiếng bênh vực.Chân Đông Nhi nhận thấy sự hoảng loạn trên khuôn mặt cô, lạnh lùng nói: “Hai người nói riêng với nhau những gì về tôi? Chắc hẳn đã cười nhạo tôi rất nhiều rồi nhỉ!”“Thích một người thì có gì đáng để cười nhạo.” Hạ Ngưỡng hơi nhíu mày trước những lời tự ti của cô ta, bình tĩnh đáp: “Cậu ấy sẽ không lấy chuyện này ra làm trò đùa. Cậu thích cậu ấy, lẽ nào không biết tính cách của cậu ấy?”Chân Đông Nhi không nghe vào tai, tức giận cười: “Bạn trai, múa chính… Cái gì cũng ép tôi, chẳng trách khi tôi châm chọc cậu, cậu luôn giả vờ là không sao! Đồ hèn hạ, cậu đang rất đắc ý đúng không?”Khi cô ta buông lời xúc phạm, sự kiên nhẫn của Hạ Ngưỡng đã cạn kiệt. Hóa ra cô ta mỗi ngày đều tìm kiếm lỗi lầm của cô, nhưng cô ta từ trước đến nay chưa từng cảm thấy rằng điều đó là sai.“Tại sao tôi phải đắc ý?” Cô khẽ nhíu mày: “Tôi căn bản không để ý đến cậu.”Chân Đông Nhi đỏ bừng mặt, đứng dưới cầu thang khó tin trừng mắt nhìn cô.Vẻ mặt của Hạ Ngưỡng bình tĩnh, thậm chí còn cong môi mỉm cười: “Múa chính là dựa vào thực lực, cậu chưa bao giờ là đối thủ của tôi.”Hôm nay Hạ Ngưỡng làm thêm ở trung tâm muộn hơn tận nửa tiếng mới tan làm.Trung tâm múa mà cô đang làm việc cũng hợp tác với các cuộc thi nghệ thuật, nhưng bình thường ngoại trừ những học sinh đang trong kỳ nghỉ, còn có cả người lớn đến học để giãn cơ.Dạy người trưởng thành chẳng qua là dạy chút kiến thức cơ bản, kéo chân hạ eo, mở khớp vai mở khớp lưng.Mà xế chiều hôm nay có một “học sinh” đặc biệt đến, là một thanh niên khoảng 30 tuổi. Mới vào tiết học đầu tiên, ngay khi tập xoạc chân anh ấy liên tục kêu la thảm thiết.Sau đó hình như lưng bị thương nên phải đến bệnh viện.Cũng may không có gì đáng ngại, chẳng qua là giữa chừng bị chuột rút.Hạ Ngưỡng đưa anh ấy đi bệnh viện, được anh ấy thuận đường đưa về trường học.Trước khi xuống xe, cô đắn đo nói: “Anh Kỳ, tôi không có ý kỳ thị tuổi tác, cũng không phải kỳ thị giới tính… Nhưng với tố chất của anh, thật sự không cần phải đăng ký lớp học, quá lãng phí tiền. Nếu như chỉ muốn cải thiện vóc dáng theo sở thích, ở nhà xem video tự mình tập luyện là được rồi.”Nói thật, việc học múa nên bắt đầu từ khi còn nhỏ, xương của người trưởng thành cơ bản đã định hình, luyện tập độ mềm dẻo có thể nói là khó như lên trời.Huống chi anh Kỳ đây lại có sự nghiệp ổn định, là một con người xã hội với vẻ ngoài ưa nhìn, thực sự không cần phải tự hành hạ bản thân mình như thế.Kỳ Nguyên Minh nghe xong cũng cảm thấy hơi xấu hổ, cảm ơn ý tốt của cô rồi nói: “Tôi đến đây học múa là vì con gái tôi.”“Con gái của anh?”“Con bé là học sinh múa của trường tiểu học trực thuộc đại học Kinh Bắc, 6 tuổi, thích nhảy múa nhưng học không tốt lắm. Mỗi ngày sau giờ học đều về nhà khóc lóc tập luyện, còn phàn nàn rằng tôi không luyện tập chung với con bé.” Người đàn ông có chút dở khóc dở cười, nhưng giọng điệu lại vô cùng chiều chuộng con mình: “Cho nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc đăng ký một lớp học rồi học một chút.”Hạ Ngưỡng hơi ngạc nhiên: “Ý tưởng này khá tốt, mẹ của bé thì sao?”Cô không có ý gì khác.Chẳng qua cảm thấy người mẹ học múa cổ điển sẽ dễ dàng hơn bố.“Ly hôn rồi.” Thấy cô giáo nhỏ tuổi bên kia lộ ra vẻ mặt hối hận, Kỳ Nguyên Minh khoát khoát tay: “Không sao, cô cũng không biết. Ban đầu tôi định đưa con bé đến trung tâm để bù đắp những thiếu sót ở trường, nhưng con bé không thể nào đi học cả ngày lẫn đêm được. Tôi không muốn con bé cảm thấy mình là một học sinh kém.”Hạ Ngưỡng áy náy mím môi, hiểu ra: “Được rồi, nếu anh chỉ muốn cùng con gái luyện tập, vậy thì lần sau đến lớp anh không cần phải tập những động tác như xoạc chân đâu. Học cách giúp con của anh mở vai, nâng tay hoặc ép cổ tay đi, như thế cũng đáp ứng được nhu cầu của anh.”“Vậy thì quá tốt rồi, cảm ơn cô Hạ!”“Không có gì.”Người đàn ông lái xe đi, Hạ Ngưỡng quay đầu định đi đến ga tàu điện ngầm. Khi quay lại cô mới thấy bên kia đường có một chiếc Zenvo màu trắng dừng lại.Đó là một chiếc siêu xe hạng sang hiếm hoi của Đan Mạch.Cả châu Á chỉ có một chiếc, cũng là quà khai giảng đại học của Đoạn Tiêu.Biển số xe bắt đầu bằng A, vài số 0 liên tiếp. Thân xe nhìn thì có vẻ chỉ là màu trắng thông thường, nhưng thực tế lại không thuần.Chiếc xe này đã được anh cải tiến lại nhiều lần, dưới ánh nắng mặt trời sẽ hơi sáng lấp lánh.Lái chiếc xe này ra ngoài, chỉ có thể chứng tỏ hôm nay anh đã quay về nhà một chuyến.Cuối tháng 10 ở Kinh Châu vừa chuyển lạnh, thời gian mặt trời lặn chưa muộn lắm.Gương chiếu hậu mờ ảo hiện lên mái tóc rối bời và đường nét khuôn mặt của chàng trai dưới nơi ánh sáng giao thoa, cổ tay lười biếng tựa vào cửa sổ xe, đồng hồ đeo tay bị ánh nắng chiều chiếu vào có phần chói mắt.Thấy cô nhìn sang, anh khẽ cong hai ngón tay ngoắc ngoắc về phía này.Hạ Ngưỡng đeo túi xách chạy bước nhỏ tới, lên xe: “Sao anh lại đến đây?”Trước khi đến bệnh viện cô thấy anh nhắn tin hỏi cô giờ tan làm.Nhưng quá bận rộn nên cô nhất thời quên mất không trả lời.“Người lúc nãy là ai?” Đoạn Tiêu không trả lời mà hỏi lại, anh nắm chặt cổ tay cô, nhíu mày ngửi một cái, “Mùi nước sát trùng ở đâu ra?”“Là học viên đến trung tâm học. Anh ấy bị trật khớp eo nên em đi theo đến bệnh viện.”“Học viên à?”Anh suy nghĩ về tuổi tác và ngoại hình của người đàn ông kia.Ý của anh trong câu hỏi đó quá rõ ràng, giống như đang nghi ngờ điều gì đó. Hạ Ngưỡng rút tay ra, nắm một lọn tóc ở sau gáy: “Anh không tin?”Đoạn Tiêu nhướng mày: “Anh ấy đến học múa sao?”“Có gì không thể? Nếu anh cũng hứng thú với múa cổ điển, em có thể dạy anh miễn phí.”Vừa nói xong, trong đầu cô liên tưởng đến cảnh anh học nhảy và phải xoạc chân, không biết sẽ kêu la thảm thiết như thế nào.Suy nghĩ một chút cô không nhịn được cười phá lên.Đoạn Tiêu không thay đổi sắc mặt nhìn cô chằm chằm, hừ khẽ, rõ ràng là biết cô vừa nghĩ gì trong đầu.Hạ Ngưỡng cố gắng lắm mới nhịn cười được, giải thích: “Ban đầu anh ấy đến đây là để học múa, muốn hiểu rõ hơn về khóa học của con gái. Nếu em muốn tìm người khác, cũng sẽ không tìm một ông chú đã ly hôn và có con đâu.”Đoạn Tiêu nhìn cô hai giây, đôi mắt đen lạnh lùng không rõ cảm xúc. Tóc trên trán anh hơi dài, rũ xuống, bàn tay đặt lên cằm cô nắm chặt hơn, đôi môi mỏng dịu dàng không báo trước mà phủ lên.Hạ Ngưỡng tưởng anh tức giận muốn cắn nên cô muốn tránh.Nhưng lại do dự cảm thấy anh vừa mới về nhà, tâm trạng chắc chắn không tốt, càng né càng dễ khiến anh chống đối, vì vậy cô lười biếng không động đậy.Nhưng lần này cô lại đoán sai, nụ hôn của Đoạn Tiêu rất nhẹ nhàng. Mang theo chút vị thuốc lá bạc hà, có chút vị ngọt, li.ếm láp quấn lấy môi lưỡi của cô.Lúc tách ra, anh trầm giọng nói: “Đói quá.”Trong lòng Hạ Ngưỡng không hiểu sao có chút bất ngờ, cô li.ếm môi dưới: “Anh về nhà không ăn tối à?”“Không phải đã nói sẽ ăn cùng em sao?”Cô do dự: “Nhưng em đã ăn hai bữa rồi…”Trong giai đoạn giảm cân không thể ăn uống thoải mái.Đoạn Tiêu đưa tay ra véo eo cô, không nói thêm gì nữa. Anh lái xe rẽ vào khúc cua bên cạnh, tiến vào đường lớn.Xe chạy đến một câu lạc bộ đua xe mới mở cách trung tâm múa không xa. Ông chủ biết anh sẽ tới nên cửa luôn rộng mở, chiếc siêu xe màu trắng thuận lợi lái vào đường đua bên trong.Phía sau câu lạc bộ là trường đua, đã có một trận đấu diễn ra từ trước, có thể nghe thấy tiếng gầm rú của động cơ xe đua từ xa.Hạ Ngưỡng không muốn ngồi ở ghế phụ để đua xe cùng anh, cô nắm chặt dây an toàn: “Không phải anh đói sao?”Đoạn Tiêu gật đầu nhẹ: “Ừ, trên lầu có nhà hàng.”Xe từ từ tắt máy, dừng lại bên cạnh vạch xuất phát. Một vài tay đua vừa xuống xe và người hướng dẫn nhìn về phía họ, đều là những người quen biết nhau từ trước, lên tiếng chào hỏi Đoạn Tiêu.Đoạn Tiêu khẽ gật đầu, không hăng hái lắm.Họ cũng rất có mắt nhìn nên không tiến tới, khi thấy Hạ Ngưỡng xuống xe từ ghế phụ, không hẹn mà cùng hít một hơi lạnh, lẩm bẩm thảo luận riêng.“Tiêu chuẩn bạn gái của cậu chủ Đoạn quả nhiên rất cao! Da trắng dáng đẹp chân dài, là tiểu minh tinh nào đó của Bắc Ảnh sao?”“Cậu lắm mồm quá, đừng liên lụy để mấy anh em chúng tôi chết cùng cậu! Cô gái đó hình như cùng trường với cậu ấy, tôi đã gặp họ một lần trước đây tại trang trại ngựa mới mở của nhà A Hàng, cậu ấy đã mua một con ngựa thuần chủng cho người đó nuôi. ”“Thật hào phóng, cậu nói thế, tôi cũng có chút ấn tượng. Kỳ nghỉ đông năm ngoái đi Singapore gặp cậu ấy ở sân bắn, người cậu ấy dẫn theo cũng là cô gái này!”“Hai năm không đổi người? Ôi mẹ ơi, các cậu đừng hù dọa tôi.”“Hù dọa cậu để làm gì? Tôi đã nghe những thứ còn kinh khủng hơn, cô gái này lúc đầu không chịu ở bên cạnh cậu ấy, cậu ấy đã dùng phương pháp khá tàn nhẫn.”. . .Hạ Ngưỡng không biết rằng, sau khi tới đây chưa đầy năm phút, scandal về chuyện tình cảm giữa cô và Đoạn Tiêu đã bị đám con nhà giàu quần là áo lụa lan truyền khắp nơi.Nhà hàng nằm ở tầng hai của tòa nhà tiếp tân phía trước, cửa sổ lớn có thể nhìn thấy toàn bộ đường đua bên trong.Đầu bếp ở đây nấu các món ăn tư gia kiểu Kinh Châu, mùi vị rất ngon, chỉ cần ngửi thôi cũng đã muốn ăn ngay.Hạ Ngưỡng kiên trì gần nửa tiếng không động đũa, đến cuối cùng mới gọi một phần kem phô mai, là món đầu bếp mới nghiên cứu ra, thơm đến mức cô không thể cưỡng lại.Đoạn Tiêu múc một muỗng, đưa đến bên miệng cô, chậm rãi nói: “Chỉ một miếng thôi.”Người đàn ông này quả thực là một trở ngại trên con đường thành công của cô.Hạ Ngưỡng cắn nhẹ một miếng, ngậm trong miệng thưởng thức, ngon hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Cô cúi đầu nhai kỹ nuốt chậm, nghĩ sẽ ăn thêm một miếng nữa rồi thôi.Nhưng khi ngẩng đầu lên thì cả cốc kem đã hết sạch.“Anh ăn hết rồi!” Cô hơi oán trách.Đoạn Tiêu buồn cười hỏi: “Không phải em đang muốn giảm cân sao?”“. . .”Cô buồn bã ủ rũ.Thế mà anh còn bảo một người đang giảm cân đi ăn cùng.Thấy cô bĩu môi không vui, Đoạn Tiêu kéo tay cô lại gần, vòng tay qua eo cô: “Ngẩng đầu lên.”“Làm gì?”Lời vừa dứt, nụ hôn của anh rơi xuống, nồng nhiệt hơn lúc ở trên xe. Trong hơi thở toàn là mùi hương của kem phô mai, quá mức ngọt ngào.Đoạn Tiêu cười khẽ: “Không phải thèm à? Nếm thử thêm một lần nữa.”Họ làm ồn ào ở góc nhà hàng như vậy, hoàn toàn không để ý đến một người đang đứng ở cầu thang. Nam sinh như bị sét đánh, đứng đó bất động.Cậu ta gần như dụi mắt vài lần, mới không chắc chắn gọi một tiếng: “Đàn chị?”Cặp lông mi của Hạ Ngưỡng khẽ run lên, cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt khó tin của Lâm Vọng.Cậu ta và Chân Đông Nhi có duyên gì với cô sao?Lần trước cùng nhau xông vào hậu trường, lần này lại tình cờ phát hiện chuyện của hai người vào cùng một ngày.Hạ Ngưỡng bất ngờ nhìn nên cậu ta có chút kinh ngạc, theo bản năng lùi lại hai bước, cũng không biết nên nói gì.Đoạn Tiêu ngược lại không quan tâm, anh ung dung nghiêng đầu, trong mắt mang theo một chút khiêu khích và thờ ơ không thể giải thích được.Thậm chí còn muốn nắm lấy tay cô, nhưng bị Hạ Ngưỡng tránh đi.Lâm Vọng mặc một bộ đồ đua xe màu đỏ, nhìn chằm chằm vào khoảng cách thân mật giữa hai người họ.Bạn cùng đội xe của cậu ta không phải là học sinh của Đại học Kinh Bắc nên không quen biết họ. Chỉ tò mò tại sao cậu ta đứng yên đó không đi vào nhà hàng.“Trùng hợp thật đấy.” Lâm Vọng nắm chặt tay, giống như vừa nãy không nhìn thấy gì cả, cố gắng nhếch môi mỉm cười: “Đàn chị, thật trùng hợp. Lần trước em mới nói với chị muốn đến đây chơi, tiện đường đón chị tan làm.”Hạ Ngưỡng có chút lúng túng, nhưng hơn hết là không biết làm sao: “Đúng là trùng hợp. . .”Đoạn Tiêu bên cạnh không có tâm trạng tán gẫu ở ngoài trường, anh đút tay vào túi quần đi về phía trước, lạnh lùng nói: “Về thôi.”Hạ Ngưỡng lẩm bẩm “Ừ”, sau đó đi theo.Trước khi họ xuống lầu, Lâm Vọng đột nhiên gọi lớn: “Đàn anh, đàn anh Đoạn Tiêu! Anh biết lái xe đua không?”Họ đã đi đến khúc cua của cầu thang, nhưng vẫn nghe rõ tiếng nói của cậu ta. Đoạn Tiêu ngẩng đầu, lười biếng nhìn về phía nam sinh đang đứng trên lầu.Lâm Vọng dẹp bỏ sự ngạc nhiên ban đầu, với một khuôn mặt vô hại cười nói: “Đến đây chắc ai cũng biết lái xe đua rồi, chúng ta thi đấu một trận nhé?”Cậu ta trắng trẻo hơn lúc khai giảng nhiều, làn da bị rám nắng lúc huấn luyện quân sự giờ đã trở lại màu nâu hạt dẻ ban đầu, cười lên giống như một chú chó Husky nâu.Là một khuôn mặt dễ mến, nhưng Đoạn Tiêu bây giờ nhìn cậu ta chỗ nào cũng không vừa mắt, khóe mắt anh lạnh lùng mang theo vài phần thâm sâu không thể đoán được, cười nhạt: “Muốn thi đấu với tôi sao?”Người đầu tiên phản ứng lại là Hạ Ngưỡng: “Không được!”Hai nam sinh đồng thời nhìn về phía cô, ánh mắt khó hiểu.Cô mím chặt môi, liếc nhìn hai người một cái, lấy hết can đảm nói với Lâm Vọng: “À, trời sắp tối rồi. . . Cậu ấy vừa ăn xong, không nên vận động mạnh. Hơn nữa, em và bạn của em còn chưa ăn cơm phải không?”Lý do quá tệ, chính cô cũng biết không có sức thuyết phục.Chẳng qua là Hạ Ngưỡng biết rõ Đoạn Tiêu đã từng đua một số cuộc đua quy mô F1 và giành chức vô địch, cô cũng đi cùng anh hai lần trên những con đường núi quanh co. Biết anh có kỹ năng lái xe tốt, khao khát chiến thắng rất lớn, mọi việc đều phải phải cạnh tranh với người khác.Còn Lâm Vọng. . . sợ là không phải đối thủ của anh.Nhưng Lâm Vọng giống như nghé con mới sinh không sợ cọp, nhất quyết muốn thi đấu một trận.Mà Đoạn Tiêu hôm nay không biết có phải ăn no quá rồi hay không mà lại đồng ý chơi một ván với cậu đàn em không quen.Xa xa trên đường đua vẫn còn sót lại ánh hoàng hôn màu tím đỏ, đèn đường lần lượt bật sáng. Mây trải dài trên bầu trời phía sau họ, ánh sáng đỏ rực như muốn cổ vũ cho hai chiếc xe đua đang dừng lại ở vạch xuất phát.Trên đường đua còn có vài chiếc xe khác đang chạy thong dong.Họ không đặc biệt dọn đường, coi những chiếc xe khác như chướng ngại vật, ai về đích trước trong vòng ba vòng là người thắng cuộc.Người cầm cờ ở phía trước vẫy cờ, theo một tiếng lệnh hai chiếc xe đua gần như cùng lúc lao đi.Hạ Ngưỡng đứng bên ngoài hàng rào đường đua, lo lắng nhìn.Chỗ này không có nhiều người, ngồi ở trên khán đài phía sau cô là bạn đua xe của Lâm Vọng, trông lớn hơn bọn họ vài tuổi.Người con trai đó đang cắn hạt dưa, gọi cô lại ngồi: “Đừng lo lắng cho bạn trai của cô, tôi nghe ông chủ Ngụy nói bạn trai cô lái xe như gió lốc vậy, rất giỏi. Cậu ấy đã từng giành được vài giải á quân, quán quân trong các cuộc đua phải không? Nhưng lúc cậu ấy mới bắt đầu tôi có thể nhìn ra cậu ấy không dùng hết sức, nếu không sao có thể vẫn còn ở phía sau Tiểu Lâm.”Hạ Ngưỡng lo lắng nhìn về hai chấm trắng phía xa, nhỏ giọng nói: “Anh không hiểu cậu ấy. . . Cậu ấy rất xấu tính.”Tạm thời bị tụt lại phía sau, không có nghĩa là Đoạn Tiêu muốn giữ sức.Anh muốn ngay khi Lâm Vọng nghĩ mình sắp thắng, giáng cho cậu ta một đòn trí mạng. Sau đó trở thành người đến trước, đây mới là sự sỉ nhục lớn nhất.“Cô thật là hahaha, thú vị thật.” Người đàn ông nghe cô hình dung về bạn trai mình, không khỏi bật cười.Nhưng đến vòng cuối cùng, anh ta phát hiện ra Hạ Ngưỡng đúng là nói không sai.Chiếc xe của Đoạn Tiêu vẫn luôn giữ tốc độ không nhanh không chậm phía sau xe của Lâm Vọng, duy trì khoảng cách ít nhất hai ba mét. Nhưng khi đến khúc cua cuối cùng để về đích, hai bên đường đều bị chiếm hết.Phía trước đương nhiên là Lâm Vọng cố ý chặn đường anh, chiếc xe bên cạnh là người qua đường xem trò vui, thấy Đoạn Tiêu muốn vượt qua nên cũng giúp Lâm Vọng.Hai chiếc xe cùng lúc tăng tốc để chặn chiếc xe của anh, giữ tốc độ không kém nhau.Lúc này, người đàn ông ngồi trên khán đài ném hạt dưa ra, kích động đứng dậy: “Quá trâu bò, tôi được thấy màn vượt xe lưỡi dao rồi!”“Vượt xe lưỡi dao” chính là chỉ việc nghiêng xe sang một bên, trượt qua khe hở giữa hai chiếc xe đang chạy song song, thân xe nghiêng sang một bên và đi vào làn đường bên kia.Tim Hạ Ngưỡng đập thình thịch, nhìn xe của Đoạn Tiêu chui ra từ khe hở giữa hai chiếc xe khác.Anh tăng tốc phóng lên, còn làm cho chiếc xe của Lâm Vọng bị lệch hướng.Chiếc xe của Lâm Vọng đánh lái không kịp, trực tiếp đâm vào hàng rào. Tiếng phanh xe ma sát vang lên chói tai, lốp xe bị vỡ văng tung tóe trên đường đua.Bên kia, xe của Đoạn Tiêu đã về đích.Cửa xe mở ra, anh tháo mũ bảo hiểm nhìn về phía sau, nhìn thấy Hạ Ngưỡng chạy về phía chiếc xe của Lâm VọngTrên đường đua những tình huống như vậy thường xảy ra, tông vào đuôi xe, đụng xe cũng không hiếm.May mắn là chiếc xe của Lâm Vọng chỉ bị xước nhẹ, cậu ta ngã khỏi ghế lái, nghe thấy tiếng xương đầu gối bên phải bị trật khớp.Ngẩng đầu lên, cậu ta thấy Hạ Ngưỡng chạy tới.Lâm Vọng tháo mũ bảo hiểm ra, gãi đầu cười: “Em không sao đâu. Đàn chị, chị bị dọa sợ rồi à?”“Ừ, xe của em trượt như vậy…” Hạ Ngưỡng bị hù sợ, đôi mắt mở to, lắp bắp hỏi: “Có bị đụng đầu không? Sao em không đứng dậy, cần chị đỡ em dậy không?”“Hình như đầu gối của em đập vào cửa xe, nhưng không sao đâu.” Lâm Vọng nhìn bàn tay cô đưa ra, nụ cười nhẹ nhàng nhạt đi một chút: “Đàn chị, chị và đàn anh Đoạn Tiêu đang hẹn hò à?”Hạ Ngưỡng sững sờ, nhẹ nhàng nói: “Chuyện của chị và anh ấy, có thể đừng nói với người khác được không?”Bị Chân Đông Nhi nhìn thấy, Hạ Ngưỡng cũng không lo cô ta sẽ nói ra.Chân Đông Nhi là người rất sĩ diện, một là sẽ không khiến mình mất mặt. Hai là, có lẽ trong mắt phần lớn mọi người, hẹn hò với Đoạn Tiêu là một chuyện đáng tự hào.Cô ta sẽ không chủ động quảng cáo cho họ, điều này chỉ khiến Hạ Ngưỡng nhận được nhiều sự chú ý hơn mà thôi.Nhưng bị Lâm Vọng nhìn thấy thì không chắc chắn được.“Là mối quan hệ bí mật à.” Lâm Vọng như có điều suy nghĩ, chỉ về phía sau cô: “Đàn anh không đợi chị, anh ấy đi rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Dừng Chân Mùa Hạ - Tước Nhĩ

Số ký tự: 0