Câu cá biển – N...
Tước Nhĩ
2025-03-15 02:55:44
Những trường trung học ở ngoại ô Kinh Châu thường cạnh tranh nhau về chất lượng giảng dạy, học sinh lớp 11 phải trở lại trường sớm vào giữa cuối tháng 8 để học bù.Học kỳ này Ôn Vân Miểu lên lớp 11, là học sinh nội trú.Buổi sáng, Hạ Ngưỡng đưa cô ấy trở lại trường, cô giúp em gái dọn giường, đóng học phí và nạp thêm tiền vào thẻ ăn cho học kỳ này.Vừa rảnh rỗi được một chút, cô lại nhận được thông báo đã đặt vé máy bay thành công.【Đã xuất vé: Hóa đơn 2xxx, Hãng hàng không Kinh Châu T3 – Sân bay quốc tế Hồng Kông, ngày 20 tháng 8, 11:40, đề nghị quý khách đến sân bay trước 3 tiếng để làm thủ tục có liên quan.】Hạ Ngưỡng đang trên đường về nhà, bỗng chốc sửng sốt.Ngay sau đó, cô nhận được cuộc gọi của Đoạn Tiêu.Anh đã rời ngoại ô Kinh Châu từ tuần trước, không biết đi làm việc gì.Hạ Ngưỡng không hỏi, cũng không muốn hỏi. Không ngờ kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, anh lại đặt vé máy bay cho cô đến Hồng Kông.“Còn hai tiếng nữa.” Đoạn Tiêu canh đúng thời gian, cất giọng bình thản. “Sẽ có người đến đón em, em chuẩn bị đi.”Cô khó hiểu cúi đầu: “Sao đột nhiên lại muốn em đến Hồng Kông?”Đầu dây bên kia có tiếng nhạc ồn ào ầm ĩ, anh cười khẽ và không giải thích nhiều: “Ăn mừng, sang đây nhanh lên.”“…”Ý của anh là muốn cô sang đó chơi với anh. Từ ngày ký hợp đồng nợ kia, Đoạn Tiêu chưa từng yêu cầu cô điều gì, trái lại càng khiến người ta thấp thỏm.Hạ Ngưỡng đã đoán được sẽ có ngày này, sau câu nói của anh, trái lại lòng cô càng bình tĩnh.Anh muốn cô làm gì thì cô sẽ làm nấy.Đây mới là cách thức ở bên nhau hợp lý giữa bọn họ.Dưới khu nhà tập thể đã có một chiếc Maybach đậu sẵn, một trong những quản gia của nhà họ Đoạn là chú Thành đang đứng cạnh cửa xe, đảm nhiệm việc đưa cô ra sân bay hôm nay.Hạ Ngưỡng lễ phép gật đầu: “Cháu lên lầu soạn đồ, phiền chú đợi một lát.”Chú Thành nói không vội, cũng nhắc nhở: “Bạn học, mang quần áo đủ thay cho một tuần sẽ tiện hơn.”Ông ấy lấy trong xe ra một chiếc vali nhỏ có thể xách tay lên máy bay rồi đưa cho cô, kèm theo vé máy bay đã check-in, giấy thông hành và giấy tờ tùy thân.Chuyến bay hạ cánh ở sân bay Hồng Kông lúc gần 2 giờ chiều.Tiết trời rất đẹp, bầu trời trong xanh, những tòa nhà cao tầng bao quanh vịnh biển, có một chiếc xe đang đợi cô ngoài sân bay.Tài xế khoảng 40 tuổi, nói tiếng phổ thông lơ lớ giọng Quảng Đông, nhiệt tình chào hỏi cô vừa xuống máy bay có đói không.“Cháu đã ăn lúc đến.”Đoạn Tiêu đặt vé hạng thương gia cho cô. Trong phòng chờ VIP có rất nhiều đồ ăn.Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu thấy cô mặc khá nhiều quần áo, lại hỏi: “Đây là lần đầu cháu đến Hồng Kông à?”“Vâng.” Cô nhìn những địa danh và kiến trúc mang đậm phong cách Hồng Kông đang lướt nhanh ngoài cửa sổ, hơi đưa tay ra ngoài để cảm nhận làn gió, lẩm bẩm: “Hồng Kông nóng quá.”Tài xế vội đóng cửa sổ lại: “Để chú bật điều hòa.”Hạ Ngưỡng định nói không cần, nhưng chú ấy đã nhanh tay bật điều hòa rồi. Cô đành kéo áo khoác sát người: “Chú ơi, chúng ta đang đi đâu thế ạ?”“Bến tàu số 9, cháu từng nghe nói đến vòng đu quay ở cảng Victoria chưa?” Tài xế mỉm cười,”Ca nô của gia đình cậu Lục đang đợi cháu gần đó.”Hạ Ngưỡng nhớ lại những người bạn nam họ Lục trong giới của Đoạn Tiêu, hỏi: “Là Lục Gia Trạch ạ?”“Đúng rồi, bạn bè của cậu ấy cũng ở đó…” Tài xế nói đến nửa câu sau thì trong giọng điệu có phần cung kính: “Còn có bạn trai cháu nữa, cậu chủ Đoạn.”Cô nhỏ giọng: “Không phải bạn trai cháu đâu.”Tài xế không nghe rõ: “Cháu nói gì cơ?”“Không có gì ạ.” Hạ Ngưỡng chuyển chủ đề, hỏi: “Họ nói ăn mừng, là ăn mừng chuyện gì vậy chú?”Chú tài xế cảm thán: “Chắc ăn mừng vì cậu chủ Đoạn mới mua du thuyền.”Khi đã tới bến tàu đông đúc người qua lại, có một chiếc ca nô màu trắng đến đón Hạ Ngưỡng. Đã một tiếng trôi qua từ lúc xuống máy bay, đến giờ cô vẫn chưa gặp được Đoạn Tiêu.Mấy người được anh sắp xếp liên tục đưa cô đến những địa điểm tiếp theo.Trước lúc lên ca nô, có một thuyền viên người Philippines đến hỏi cô có cần thuốc chống say sóng không.Cô lắc đầu, thấy anh ta không yêu cầu cởi giày nên cô cũng không để ý, chỉ vịn chắc vào mép ghế.Ca nô lướt nhanh trên biển, tạo nên từng đợt sóng trắng xóa. Tiếng động cơ gầm rú đến mức cô không có cơ hội để hỏi một câu.Hạ Ngưỡng không biết mình sẽ bị đưa đến phương hướng hay vịnh biển nào, mãi đến khi gương mặt bị gió biển thổi đến tê cóng dần có cảm giác trở lại.Ca nô giảm tốc độ và đang tiến đến vị trí lên tàu của một chiếc du thuyền cỡ lớn đậu trên mặt biển.Nếu lúc này trên biển có người sành sỏi thì vừa thoáng nhìn sẽ nhận ra ngay đó là một chiếc Lamborghini Tecnomar màu xám đen. Được chế tạo bằng sợi Carbon, nhìn bằng mắt thường đã thấy hào nhoáng xa xỉ.Đầu mũi tàu có hai lá cờ, một là lá cờ đại diện cho Hồng Kông, Trung Quốc, lá còn lại là cờ của xí nghiệp Tập đoàn Đoạn thị.Theo chiều gió biển, lá cờ trải rộng hoàn toàn, có thể thấy rõ trên phần trống của lá cờ tập đoàn có thêm một dòng chữ màu đen nổi bật: XIAO.Rõ ràng để đánh dấu tên của chủ sở hữu du thuyền.Chiếc ca nô nhỏ và du thuyền lớn song song đối mặt nhau.Cả hai bên đều dừng lại, chờ để kết nối với nhau.Hạ Ngưỡng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước lên, thấy ba chàng trai cao lớn đều c.ởi tr.ần trên boong chiếc du thuyền sang trọng đối diện.Qua cửa sổ kính trong suốt ở khoang thuyền phía dưới, thấy ba cô gái trạc tuổi họ ở bên trong.Họ đều đang nói cười, dường như không chú ý đến chiếc ca nô nhỏ bên cạnh. Trong nhóm người này, cô chỉ nhận ra Lục Gia Trạch và Đoạn Tiêu đang ngồi dạng chân.Đoạn Tiêu cũng c.ởi tr.ần, bên dưới chỉ mặc một chiếc quần đùi màu đen dài đến đầu gối.Anh đội chiếc mũ lưỡi trai che nắng, kéo vành mũ xuống khá thấp. Những thớ cơ bắp trên eo và bụng săn chắc gọn gàng, mấy đường gân xanh nổi rõ trên cánh tay.Toàn thân tràn ngập hormone mãnh liệt của tuổi trẻ, khiến người khác không khỏi đỏ mặt tía tai nếu nhìn lâu.Thuyền viên xách vali của cô sang trước.Khi tấm ván lên tàu được hạ xuống, tầm mắt Đoạn Tiêu dừng lại trên người cô.Mái tóc dài của Hạ Ngưỡng buông xõa, đôi môi đỏ mọng, gương mặt trắng nõn lạnh lùng, cô nhìn anh một cách vô cảm.Cô mặc chiếc quần jean bao bọc đôi chân dài thẳng tắp, khoác chiếc áo mỏng dài đến đầu gối bên ngoài áo phông, khi bị gió thổi bay thì trông giống như đường viền một chiếc váy đang bay bổng.Lục Gia Trạch và những người bên cạnh, bao gồm cả những cô gái trong khoang tàu cũng nhìn sang.Đang nhìn và đánh giá gương mặt mới sắp gia nhập cùng họ.Trong lúc cô và anh nhìn nhau, trong tay Đoạn Tiêu còn lắc lư nửa lon bia lạnh. Anh đứng dậy, nghiêng đầu về phía cô ra hiệu.Hạ Ngưỡng lên thuyền, cơ thể mất thăng bằng theo con sóng lắc lư, Đoạn Tiêu đưa tay đỡ lấy.Rõ ràng cô muốn mượn lực để đứng vững, nhưng lúc này lại bị anh kéo mạnh. Cô không thể tránh khỏi việc va vào lòng anh, cổ tay cứ thế áp sát vào lồng ng.ực trần của anh.Đoạn Tiêu không cho cô tránh né, cứ thế cúi xuống áp sát vào đầu cô, anh hỏi: “Đã ăn gì chưa?”Hạ Ngưỡng nhíu mày, gắng gượng lùi về sau nửa bước: “Ăn rồi.”Lục Gia Trạch ở bên kia gọi to: “Hạ Ngưỡng, cuối cùng cậu cũng đến!”Cạnh anh ấy là một chàng trai lai, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ nét lai Âu Mỹ trên khuôn mặt. Cậu ấy không nói được tiếng Trung thành thạo nhưng lại giao tiếp được bằng tiếng Anh và tiếng Quảng Đông.Vì thế cậu ấy không thường mở miệng nói chuyện trước mặt cô, nhưng tên của cậu ấy lại là một cái tên tiếng Trung, là Tang Vũ Kỳ.Chàng trai còn lại là Nhậm Hàng, rất dễ nhận ra. Anh ấy và Lục Gia Trạch là bạn từ thuở nhỏ cùng lớn lên với Đoạn Tiêu, bị Hứa Nghê đặt cho biệt danh là F3.Hiển nhiên ba người họ thân thiết với nhau hơn.Hạ Ngưỡng đã nhiều lần thấy ảnh chụp của Nhậm Hàng trên vòng bạn bè của Lục Gia Trạch. Anh ấy có hình xăm kéo dài từ cổ đến tận mang tai, rất dễ nhận biết.Nhưng cô không xem kỹ đó là hình gì.Chỉ khẽ gật đầu khi đối phương bước tới chào hỏi mình.Họ đều biết bên cạnh Đoạn Tiêu có một người như cô.Đây là lần đầu tiên Nhậm Hàng gặp Hạ Ngưỡng, tò mò hỏi: “Chữ ‘Ngưỡng’ nào thế?”“Coi bộ dạng thiếu văn hóa của cậu kìa.” Lục Gia Trạch nói với vẻ khinh khỉnh, nhớ lại màn tự giới thiệu của Hạ Ngưỡng khi mới chuyển trường đến: “Chính là cái câu ‘Ngưỡng bất tác vu’ gì gì đó…”Hạ Ngưỡng cảm thấy lúc này anh ấy nói câu này là đang châm chọc mình, bèn lạnh lùng cắt ngang: “Là ‘Ngưỡng’ trong ‘Ngưỡng vọng’.”Đoạn Tiêu lười nghe họ cãi nhau, anh kéo cô xuống tầng trong của khoang tàu rồi gọi mấy cô gái kia: “Tiểu Mai, dẫn cô ấy đi uống chút gì đi.”Đó là lần đầu tiên Hạ Ngưỡng tiếp xúc với Hứa Nghê và Mai Nhã Mạt.Hứa Nghê rất hào sảng, vừa phóng khoáng lại vô cùng quyến rũ.Mai Nhã Mạt ăn nói thận trọng, chất giọng nhỏ nhẹ, còn đeo một chuỗi tràng hạt trên tay.Cô gái còn lại là bạn gái hiện tại của Nhậm Hàng, tên Đới Tử Ninh, bằng tuổi họ nhưng đã sớm trở thành người mẫu ảnh có chút danh tiếng trong và ngoài nước.Thật ra sau này Hạ Ngưỡng từng hỏi Hứa Nghê rằng tại sao giữa cô và bạn gái của Nhậm Hàng lại có sự đối xử khác biệt lớn đến vậy.Dù cô đã nói mình không phải là nửa kia của Đoạn Tiêu, nhưng vẫn bị gọi “Chồng cậu” liên tục.Xét cho cùng, khi đó cô cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Đoạn Tiêu còn chẳng thân mật bằng Đới Tử Ninh với Nhậm Hàng.Câu trả lời của Hứa Nghê nằm ngoài dự đoán của cô: “Tớ phân biệt được sự khác nhau giữa bạn gái dùng một lần và bạn đồng hành dài lâu. Đấy là lần đầu A Tiêu dắt con gái ra ngoài chơi, chắc chắn không phải bạn gái bình thường.”Khi ấy Mai Nhã Mạt còn lặng lẽ tiếp lời: “Hơn nữa tớ còn tưởng rằng lúc đó cậu lạnh nhạt với A Tiêu là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, thầm nghĩ rốt cuộc cũng có một cô gái thông minh lanh lợi nhiều thủ đoạn xuất hiện! Nhưng không ngờ cậu khinh thường cậu ấy thật…”Trò chuyện với mấy cô gái trong khoang tàu một lúc, Hạ Ngưỡng uống vài cốc trà chanh đá tự pha.Đột nhiên Hứa Nghê đẩy nhẹ cô: “Chồng cậu đang lái thuyền trên đó, muốn lên xem không?”Hạ Ngưỡng không có hứng, cũng không muốn kể về những khúc mắc giữa mình và Đoạn Tiêu khi gặp người khác nên chỉ im lặng nhấp một ngụm đồ uống lạnh.“Cậu đang nghĩ gì thế?”Hứa Nghê thấy cô không mấy hứng thú lắm.Hạ Ngưỡng nhìn cô ấy bằng đôi mắt đen lay láy: “Tớ đang nghĩ, Đoạn Tiêu mới uống rượu, giờ đi lái thuyền thì có bị tính là ‘Lái xe khi say rượu’ không? Cảnh sát biển có bắt bọn mình không?”“Hahahahaha, cậu nói đùa mà mặt nghiêm túc thế này trông đáng yêu quá!”“…”Mấy cô gái đều cùng lúc bật cười vì câu nói đó của cô.Hạ Ngưỡng không hiểu họ đang cười chuyện gì, rầu rĩ ngậm viên đá vào miệng để giải nhiệt.Một lúc sau, họ nói muốn chuẩn bị đồ nướng.Du thuyền từ từ dừng lại, bốn bề mênh mông biển cả, kim đồng hồ chỉ 4 giờ chiều.Hai thuyền viên trên du thuyền mang dụng cụ câu cá biển và máy nướng thịt ra boong tàu trống trải bên ngoài.Hạ Ngưỡng vốn định giúp một tay, nhưng cô không biết mình phải làm gì, chỉ đành đứng dưới cột buồm nhìn họ cùng lắp ráp lò nướng và cố định cần câu.Lúc này Đoạn Tiêu đến, thuận tay đội chiếc mũ lưỡi trai trong tay mình lên đầu cô: “Ngẩn ngơ gì đấy?”Cô vẫn cầm ly trà chanh đá, ngơ ngác quay đầu lại: “Em có thể làm gì?”“Em muốn làm gì?” Đoạn Tiêu khom người, bất ngờ uống một ngụm đồ uống lạnh cô đang cầm rồi khẽ nhíu mày: “Cho bao nhiêu đường vào vậy?”Lúc họ đang yêu, uống thức uống của nhau là chuyện bình thường.Nhưng bây giờ Hạ Ngưỡng thấy rất kỳ cục, cô dứt khoát nhét ly nước lạnh đã bị anh uống vào tay anh: “Hay em giúp câu cá vậy.”“Em biết câu à?”“Không biết.” Cô bước đến lan can, sờ vào một chiếc cần câu, “Anh dạy em đi.”Đoạn Tiêu tiến lại gần: “Hiếu học thế à? Trước khi nhờ vả người khác thì phải nói lời ngon tiếng ngọt đã.”Hạ Ngưỡng mím môi bối rối: “Lời ngon tiếng ngọt gì cơ?”“Cái này mà cũng cần anh dạy?” Đột nhiên anh mỉm cười rồi kéo nhẹ chiếc dây áo màu trắng lộ ra ở cổ áo cô: “Trước kia em nói hay lắm mà?”Dây áo l.ót bên vai bị kéo trượt, cũng kéo trễ phần ngực nhạy cảm.Cô giật mình, đẩy anh ra theo phản xạ.Dù cô biết rõ mình không dùng quá nhiều sức, nhưng vừa đúng lúc du thuyền khởi động làm sóng biển dập dềnh khiến Đoạn Tiêu bị ngã văng ra khỏi boong tàu.Bị rơi xuống biển từ độ cao như thế nên chỉ nghe được tiếng sóng biển và tiếng động cơ. Hạ Ngưỡng cuống cuồng đến mức bám vào lan can, cúi đầu nhìn xuống, nhưng chẳng thấy gì ngoài bọt nước.Chiều cao của họ đều vượt xa khoảng cách an toàn của lan can boong tàu.Thuyền viên cạnh đó đến ngăn cô lại, nói nơi này nguy hiểm.“Phải làm sao đây? Dừng lại một chút được không, tôi đẩy anh ấy xuống biển mất rồi!” Hạ Ngưỡng nhìn đám đông đằng kia bằng vẻ mặt hốt hoảng, mở miệng cầu cứu.Lục Gia Trạch nghe thấy thì ra hiệu để thuyền trưởng bên dưới ngừng tàu.Khi quay đầu nhìn lại thì Hạ Ngưỡng đã nhảy xuống, chỉ còn lại giày, áo khoác và chiếc mũ của cô trên boong tàu.Mấy người trên thuyền thấy thế đều bật cười, ngầm hiểu nhưng không nói ra: “A Tiêu đang giở trò gì vậy?”“Ai biết đâu hahahahaha! Cậu ấy trâu bò thật, nhảy xuống biển để tán gái luôn.”“Tán gái hả? Trêu gái thì có! Đừng chọc người ta xù lông nhím đấy.”“Không giận nổi đâu, cậu không biết cô nàng này tốt tính thế nào đâu, hồi nãy lúc ở dưới kia, bị bọn tôi chọc ghẹo cũng không hề tức giận.”Kỹ năng bơi lội của Hạ Ngưỡng khá tốt, trước đây cô từng đến Thủy Cung thành phố hóa trang thành nàng tiên cá.Nhưng cô không quen thuộc vùng biển này, cũng may nước biển phía Đông Hồng Kông vẫn trong và không quá sâu. Sau khi lặn vài mét, cô nhanh chóng nhìn thấy một bóng người.Anh không biết bơi sao? Hạ Ngưỡng vội bơi qua, sau đó mượn lực nổi của nước biển kéo người lại, áp môi lên để truyền dưỡng khí.Rồi thắt lưng lập tức bị ôm chặt, Đoạn Tiêu đảo khách thành chủ rồi hôn cô.Hạ Ngưỡng hoàn toàn chẳng dám nhúc nhích, cũng không thể chống cự, sợ chỉ cần sơ ý một chút là sẽ không thể nín thở được mà chết ngạt.Lúc hai người bơi lên trên, Lục Gia Trạch từ trên du thuyền ném xuống hai chiếc phao cứu sinh được buộc vào một sợi dây thừng dài nối liền với thuyền, còn huýt sáo với hai người bằng vẻ mặt rất cợt nhả.Mấy người đứng trên lan can mỉm cười chạm cốc, đều đang xem trò vui.Đoạn Tiêu kéo một chiếc phao tròng vào người cô. Tận dụng sức nổi, anh lười biếng nằm dài trên mép chiếc phao của cô. Mái tóc ướt rũ ngược ra phía sau, để lộ vầng trán mịn màng và ngũ quan anh tuấn sắc bén.Dường như chẳng thấy vừa rồi ở dưới biển nguy hiểm đến mức nào, anh còn cong khóe môi nhìn cô: “Em đã thật sự nhảy xuống biển vì anh.”Toàn thân Hạ Ngưỡng ướt sũng, thở hổn hển. Bị dọa sợ không nhẹ, cô hơi bực dọc nắm lấy cánh tay anh, rít ra ba từ: “Nguy hiểm lắm!”Cô chẳng thích trò đùa này chút nào, hốc mắt đã đỏ hoe.“Sợ gì chứ?” Đoạn Tiêu kéo tay Hạ Ngưỡng đặt lên ngực mình để cô cảm nhận, anh áp trán mình vào trán cô: “Nó vẫn đang đập vì em.”Thật ra rơi xuống biển giữa mùa hè cũng không lạnh.Nhưng vô duyên vô cớ bị ướt sũng cả người, sau khi Hạ Ngưỡng thay một chiếc váy khác rồi đi ra, cả buổi chiều cô trở nên vô cùng yên lặng.Vốn dĩ cô không phải là người thích chủ động hòa mình vào đám đông, giờ lại còn sinh hờn dỗi. Nhưng cũng không trút giận vào người khác, dường như cô đang giận chính mình.Trái lại Đoạn Tiêu nói rất nhiều, chủ động dạy cô câu cá biển và cách nhận biết các loại cá.Người tinh mắt đều nhìn ra được anh đang dỗ dành cô gái này.“Con này bé quá, thả đi.”“Con này không ngon.”“Cá xì trum biển, ăn được. Nhậm Hàng thích ăn nhất.”“Con này gọi là cá mú bốn sọc, hấp lên ăn khá ngon.”Lúc Hứa Nghê và Mai Nhã Mạt đi ngang qua cần câu thì cười không ngớt, nhìn nhau bằng ánh mắt gian tà và hả hê khi thấy người khác gặp họa.Giờ phút này cậu chủ Đoạn đang ân cần như con sói lớn vẫy đuôi, từ trước tới nay, chưa bao giờ thấy anh kiên nhẫn giải thích những điều này cho một cô gái đến vậy.Đáng đời, ai bảo anh chơi lớn thế.Suốt buổi chiều cho đến lúc hoàng hôn, mặt trời sắp lặn.Mùi thơm ngào ngạt bốc lên từ lò nướng, vừa nướng vừa ăn mới đảm bảo tươi ngon.Hôm nay Hạ Ngưỡng câu được kha khá, cô hài lòng thu cần.Cô quay đầu nhìn con cá vẩu bị Đoạn Tiêu dùng dao đâm một lỗ, nhíu mày: “Không phải anh nói sẽ thả con này ư? Sao lại đâm chết nó?”“Không đâm chết, anh đang giúp nó xả áp.” Đoạn Tiêu ném con cá trở lại biển, vừa tháo găng tay vừa giải thích: “Áp lực nước dưới đáy biển rất cao, nếu ném thẳng con cá xuống thì nội tạng của nó sẽ bị nổ tung.”Hạ Ngưỡng chìm vào suy tư, lại thấy anh đột nhiên cúi đầu áp sát vào cô: “Còn giận à? Anh đã dỗ dành em cả buổi chiều rồi đấy.”Anh lại tỏ vẻ ấm ức cơ à.Rõ ràng tại anh bày trò hù dọa người ta trước.Hạ Ngưỡng kìm nén ý cười nơi khóe môi, không thừa nhận: “Em đâu có giận.”“Đến đây.” Đoạn Tiêu không so đo với cô nữa, thấy sắc mặt cô đã khá hơn mới thử thăm dò kéo nhẹ cánh tay cô: “Tóc em khô rồi này.”Trên cổ tay anh có một sợi dây buộc tóc hình củ cà rốt nhỏ bé.Là của Hạ Ngưỡng, cũng không biết anh lấy đi từ lúc nào.Cô quay lưng về phía anh, cảm nhận tóc bị buộc đuôi ngựa thấp một cách lỏng lẻo, bực bội nói: “Anh không biết buộc thì đừng buộc.”Đoạn Tiêu kiếm cớ: “Luyện tập nhiều sẽ biết thôi.”Anh loay hoay sau lưng cô cả nửa phút mà vẫn chẳng thể buộc xong.Mấy lọn tóc mai của Hạ Ngưỡng lòa xòa áp sát vào cổ. Tóc tai hơi rối, nhưng khuôn mặt rất đẹp, da trắng, tóc đen mượt, vẻ đẹp vừa rực rỡ lại vừa lạnh lùng.Cô quay người lại, bất mãn lườm anh.Tiếng Mai Nhã Mạt gọi hai người sang ăn vang lên từ đằng kia, Hạ Ngưỡng định đi thì bị anh kéo lại.Đoạn Tiêu đặt lòng bàn tay lên đầu cô, từ từ xoay ra sau: “Nhìn kìa.”Ánh chiều tà màu đỏ tím buông xuống mặt biển, phản chiếu những tia sáng lấp lánh. Thủy triều dâng cao đang bắt đầu ngừng lại, màn đêm bao la sắp sửa bao trùm.Những đàn chim hải âu bay lượn trên đỉnh đầu, thoảng trong gió là mùi mặn mà của biển cả.Đây là lần đầu Hạ Ngưỡng ngắm hoàng hôn trên biển.Mãi đến khi trời tối mịt, du thuyền mới cập bến.Đêm nay họ ngủ trong biệt thự nghỉ dưỡng của gia đình Lục Gia Trạch.Sau khi dùng bữa tối trên du thuyền, dì giúp việc ở biệt thự mang lên những món tráng miệng, trái cây và đồ uống nóng vừa mới làm xong, hiển nhiên biết họ sẽ chơi đến khuya.Mới đầu Hạ Ngưỡng chỉ chơi poker với nhóm kia, không cược tiền, ai thua thì uống rượu. Cô chỉ thắng mỗi cậu bạn lai Tây kia trên bàn chơi bài.Lúc nghỉ giữa hiệp, dì giúp việc bưng bữa khuya tới.Hạ Ngưỡng dẹp gọn mấy ly rượu sang một bên bàn, khi cô đang nhấm nháp rượu thì nghe họ nói về Đoạn Tiêu – người lúc này đã đi nghe điện thoại.“Ai gọi điện cho cậu ấy vậy, chủ tịch Đoạn à?”“Chắc thế, hai hôm nay khoản thu vào chi ra của cậu ấy chênh lệch khá cao.”“Đừng nói bà ta nghi ngờ A Tiêu của chúng ta làm chuyện phi pháp để kiếm lời nha, hahaha! Phải rồi, sao hôm nay không thấy ‘Viên minh châu Cảng Victoria’ đến đây bám dính Đoạn Tiêu nhỉ?”Nhậm Hàng nói đến đây, liếc mắt về phía Hạ Ngưỡng vẫn đang ngẩng đầu uống rượu: “Nếu đến đây thật thì tiểu Hạ sẽ gặp nạn.”Hạ Ngưỡng đã say bí tỉ, hỏi vặn lại: “Sao tiểu Hạ lại gặp nạn?”“Vì cô nàng nhà giàu kia theo đuổi chồng cậu hai năm rồi, ngang tàng và thô bạo lắm! Tớ và Nghê đều từng bị vệ sĩ của cô ta uy hiếp…”“Cậu biết đám giang hồ không? Nhà cô ta làm ăn phi pháp, nói chặt tay cậu là —— Oái! Cậu nôn vào đâu thế hả…”Hứa Nghê đang định hùa theo trêu chọc cô, mới nói được nửa câu thì mặt mày đã tái mét.Lần trước Hạ Ngưỡng uống rượu là ở quán nướng năm lớp 12, sau khi tốt nghiệp, lần thứ hai cô uống say chính là ở đây.Đoạn Tiêu không có mặt nên không ai trông chừng cô, thoáng cái đã quá chén mà không hề hay biết.Cô ôm chiếc túi xách Hermes Birkin 25 của Hứa Nghê nôn thốc nôn tháo.Lục Gia Trạch định đến ngăn cô lại, kết quả Hạ Ngưỡng đột ngột vung tay lên, chiếc túi đựng chất nôn “Bộp” một tiếng dính thẳng vào chiếc áo khoác hai thương hiệu của anh ấy.Những thứ bẩn thỉu vô tình văng ra, làm bẩn đôi giày bóng rổ có chữ ký của Nhậm Hàng và ống quần của Tang Vũ Kỳ.“…”Mọi người vừa rồi còn nói chuyện rất hùng hồn, bây giờ nét mặt ai nấy đều trở nên sa sầm rất khó chịu.Hai người duy nhất may mắn sống sót là Mai Nhã Mạt và Đới Tử Ninh thì run lẩy bẩy, nấp sau lưng dì giúp việc đến dọn dẹp bàn.Đợi đến khi Đoạn Tiêu cúp điện thoại quay lại, đã thấy một đám người đứng thành hàng, vẻ mặt đầy giận dữ như muốn chất vấn tội lỗi. Cảnh tượng này cực kỳ giống chủ nợ đến đòi nợ, mỗi người một vẻ, đều rất lạnh lùng và không hề thông cảm.Anh thản nhiên nhướng mày: “Chuyện gì thế?”Cả nhóm mở miệng đòi anh bồi thường: “Chiếc túi xách 23 vạn của tôi đã biến thành thùng rác đựng bãi nôn của vợ cậu!”“Áo khoác đặt chế tác riêng 7 vạn tệ, chiếc áo tôi thích nhất, còn nghệ sĩ thiết kế ra nó quy tiên rồi đấy!”“Đôi giày 30 vạn, mẹ kiếp, đó là đôi giày có chữ ký của LeBron James! Trận đấu với 7 rebound, 8 kiến tạo và 3 block!”“$1 million for mental damage! (1 triệu đô la phí tổn thất tinh thần!)”Câu cuối cùng được thốt ra, mọi người phía trước đều nhìn cậu ấy với ánh mắt khinh bỉ. Tang Vũ Kỳ sờ mũi ngượng ngùng: “Tớ đòi hỏi hơi quá đáng hả?”“…”Thủ phạm Hạ Ngưỡng đang được dì giúp việc dìu đến nằm lên sofa, an tâm hưởng thụ dịch vụ lau mặt. Cô từ từ nhắm hai mắt, hoàn toàn chẳng nghe thấy tiếng họ ồn ào, có vẻ đang ngủ rất say sưa và yên bình.Một lát sau, Đoạn Tiêu xách một túi đô la Mỹ ngồi cạnh bàn trà, đưa từng xấp từng xấp tiền bồi thường cho họ.Với những người trong giới họ, tiền mặt là phương tiện nhanh chóng và tiện lợi nhất, không cần phải ghi vào sổ sách giao dịch, cũng không bị kiểm tra.Vì gần đây Đoạn Tiêu đang giao dịch ngoại hối nên mới đổi một ít đô la Mỹ, không ngờ lại dùng vào việc này.Nhận đủ số tiền đáng được nhận, mấy vị chủ nợ lần lượt về phòng.Lại có một bàn tay chìa ra từ đằng sau, như thể đến để nhận xấp tiền cuối cùng.Đoạn Tiêu nghiêng người, nhìn cô gái đang nằm thẳng trên ghế sofa, anh nở nụ cười như có như không: “Em muốn bao nhiêu?”Hạ Ngưỡng vẫn chưa hết say, cô mệt rã rời, lại thấy ngủ ở đây không thoải mái: “Em muốn… lên giường ngủ.”Cô nói giọng lè nhè, chẳng hề hay biết mình vừa tiêu tiền hoang phí như thế nào.Đoạn Tiêu tức quá hóa cười, đưa tay kéo cô ngồi dậy: “Ôm?”Chân tay Hạ Ngưỡng bủn rủn không còn sức, cô gật đầu rồi đưa tay ôm lấy anh. Vùi mặt vào hõm cổ ấm áp của anh, cô lẩm bẩm: “Con cá đó.”Ngủ tới mức nói mớ.Đoạn Tiêu ôm cô đối mặt với mình, cô kẹp chân vào eo anh, có lẽ đang nằm mơ thấy vẫn đang câu cá biển nên lẩm bẩm: “Câu được cá rồi…”Anh ôm cô lên cầu thang, nghe thế, cười thở dài: “Ừhm, câu được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro