Thuần hóa – Chỉ...
Tước Nhĩ
2025-03-15 02:55:44
Đêm đầu tiên đến vịnh Hồng Kông mà có thể ngủ thẳng giấc tới lúc tự tỉnh. Hạ Ngưỡng không dám tin rằng cô lại chẳng đề phòng chút nào khi ở một thành phố xa lạ.Khoảnh khắc mở mắt ra, cô phải suy nghĩ mất một phút để nhớ xem chuyện gì đã xảy ra trước khi nhắm mắt lại. Cô lờ mờ nhớ rằng sau khi uống rượu, mọi người đã ồn ào huyên náo trong phòng khách.Đoạn Tiêu bế cô vào phòng, sau đó… cô không nhớ gì nữa.Nghĩ đến đây, cô sợ hãi thoáng nhìn mép giường.Đoạn Tiêu đang nhàn nhã dựa vào đầu giường bên kia xem tin tức buổi sáng, như một ông già.Rõ ràng anh đã thức dậy từ lâu, thậm chí đã sửa soạn xong, anh đang mặc một chiếc áo polo màu trắng và quần short thể thao thoải mái thời thượng. Đôi chân dài một duỗi một co, xương vai anh thẳng tắp rõ ràng, trông rất lười biếng.Từ góc nhìn của Hạ Ngưỡng, đường quai hàm của chàng trai vừa tự nhiên vừa tinh tế.Lúc này tivi treo tường đối diện giường không bật âm lượng.Nhận ra động tĩnh trong chăn bên cạnh, Đoạn Tiêu cúi đầu, hàng mi dài và đen nhánh rũ xuống một nửa, nhìn sang: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi, em có thấy khó chịu không?”Hạ Ngưỡng vùi nửa mặt vào trong chăn, bàn tay dưới lớp chăn cũng lặng lẽ s.ờ so.ạng mình, nhận ra quần áo tối qua vẫn còn trên người.Cô nhìn anh với vẻ khó hiểu, rồi dần nhận ra anh đang hỏi cô có thấy khó chịu vì say rượu không.Hạ Ngưỡng lắc đầu, sau đó không nói gì với anh mà đứng dậy vào phòng tắm.Tắm xong trở ra, Đoạn Tiêu đã không còn trong phòng.Máy nhắn tin thông minh ở đầu giường đang hoạt động, phát ra giọng của Hứa Nghê đang gọi cô dưới lầu: “Hạ Hạ, cậu chuẩn bị xong thì xuống lầu ăn sáng nhé.”Căn biệt thự ven biển này cứ như mê cung, chẳng có thang máy. Hạ Ngưỡng chạy từ cầu thang xuống, đúng lúc thấy cả nhóm đang ở phòng ăn.“Ái chà, hai người ân ái quá nha.” Lục Gia Trạch ngồi vắt chéo chân nhìn cô, đang phì phèo khói thuốc: “Mặc đồ đôi ra khoe khoang trước mặt chúng tôi, đến cả Hàng Tử còn chẳng giống hai người nữa là.”Ý anh ấy là Hạ Ngưỡng và Đoạn Tiêu.Hạ Ngưỡng thay bộ áo ba lỗ trắng và quần short yếm kẻ sọc xanh trắng, trông thật trẻ trung xinh đẹp. Có lẽ vì cả hai đều mặc đồ có màu trắng và đều có gương mặt ưa nhìn nên nhìn qua trông họ rất đẹp đôi.Hai người trong cuộc đều không lên tiếng, không có ý định tiếp lời.Còn Hứa Nghê bên cạnh lại mỉa mai: “Cậu ghen tị rồi chứ gì? Tiếc là Tiểu Từ chướng mắt cậu.”Lục Gia Trạch hừ lạnh: “Nói cứ như thể cô ấy thích cậu vậy, đồ thua cuộc.”“Chúng ta huề.”Hai người miệt thị lẫn nhau. Nhậm Hàng ngồi gần đó đã quen với cảnh này, ôm lấy bạn gái mình như muốn châm dầu vào lửa: “Mấy đứa không có bồ đúng là ồn ào nhặng xị.”“…”Hai người đồng loạt bắn ánh mắt sắc lẹm như muốn giết người về phía Nhậm Hàng.Đoạn Tiêu không để ý đến sự ầm ĩ của bọn họ, anh chậm rãi kéo chiếc ghế bên cạnh ra và vẫy tay với Hạ Ngưỡng: “Qua đây ngồi.”Trên bàn ăn bày biện các món điểm tâm đặc sắc của địa phương: Chả giò gạo đỏ, dạ dày heo hấp, sườn non nướng tỏi, há cảo tôm và chân gà rút xương om nước tương đen… cùng với vài ly trà sữa uyên ương bốn mùa*.(*Trà sữa uyên ương bốn mùa: Đây là một loại trà sữa đặc biệt, kết hợp giữa trà đen và trà sữa, mang đến hương vị độc đáo, thường được ưa chuộng ở các quán trà sữa.)Hạ Ngưỡng ngồi xuống, trước mặt là một bát cháo thuyền* nóng hổi.(*Cháo thuyền: Từ gốc 艇仔粥 là một món cháo truyền thống nổi tiếng ở Quảng Đông, Trung Quốc, đặc biệt là ở Hồng Kông. Món cháo này thường được nấu với các loại hải sản như tôm, mực, sò điệp, hoặc cá, cùng với gạo và gia vị, tạo ra một món cháo thơm ngon, đậm đà. Tên gọi “thuyền” (艇) xuất phát từ hình ảnh món cháo này thường được phục vụ trên các thuyền, hoặc có thể liên quan đến sự kết hợp của các nguyên liệu đa dạng như các loại hải sản mà ta có thể thấy trên thuyền.)Nhận ra có hai người vắng mặt, cô ăn một miếng cháo rồi thấp giọng hỏi: “Tiểu Mai và Tang Vũ Kỳ đâu rồi?”Đoạn Tiêu đang nghịch mô hình Bumblebee nhỏ lơ lửng trong không trung nhờ nam châm, nghe cô hỏi thì cụp mắt liếc sang: “Mới chơi chung một ngày mà đã nhớ nhung rồi?”Vì hai người họ đều dễ gần và không phải kiểu người hay nổi nóng. Đêm qua chơi đánh bài, Hạ Ngưỡng lại thắng họ nhiều nhất, nên cô mới cảm thấy cần phải hỏi thăm cho phải phép.Cô hơi ngơ ngác: “Anh nói nhớ nhung ai cơ?”“Em vừa hỏi về ai?”—— “A Tiêu, cậu có bị bệnh không đấy? Mùi chua bay đầy khắp nơi.”Hứa Nghê nghe chẳng lọt tai, bèn liếc xéo anh, lại cười tủm tỉm nhìn Hạ Ngưỡng: “Hai người họ bị cậu dọa chạy mất dép rồi.”Hạ Ngưỡng dừng động tác ăn cháo: “Tại sao?”“Cậu không nhớ chút gì về chuyện đã xảy ra tối qua hả?”Cả nhóm đồng loạt quay đầu lại, nhìn cô bằng vẻ mặt tế nhị sâu xa.Hạ Ngưỡng khẽ chớp mắt, bất lực nhìn Đoạn Tiêu: “Tối qua em say rượu đúng không?”Đoạn Tiêu gật đầu: “Ừhm.”“Đã gây phiền phức cho mọi người sao?”“Không có.”Những người kia: “…”Thôi thôi, nói vậy cũng được, dẫu sao người dọn dẹp tàn cuộc cũng là anh.Hạ Ngưỡng vừa thở phào nhẹ nhõm thì Đoạn Tiêu đã buông lời bâng quơ: “Nhưng đã gây phiền phức cho anh.”Hạ Ngưỡng bị anh làm cho tò mò: “Em đã làm gì?”“Dính anh như sam, ôm anh rồi hôn suốt một đêm, anh nói mình phải về phòng, em lại không ——”Nói đến đây thì đột nhiên im bặt.Đoạn Tiêu cụp mắt, nhìn bàn tay đang kéo góc áo mình dưới gầm bàn, còn nhếch môi vờ như chẳng có việc gì: “Sao thế?”Hạ Ngưỡng dời mắt nhìn bát cháo, ngượng ngùng nhỏ giọng: “Đừng nói ở đây.”“Tại em muốn hỏi mà.”“Ai biết anh lại nói mấy chuyện này…” Ký ức cô tan rã, hoàn toàn chẳng nhớ những chuyện này, nhíu mày: “Xin lỗi.”Đoạn Tiêu chống khuỷu tay lên bàn, ung dung nhìn cô: “Hại anh suốt đêm không ngủ được, chỉ một câu xin lỗi là xong?”Mấy người kia còn đang ngồi cạnh xem trò vui, Hạ Ngưỡng càng cúi thấp đầu: “Chúng ta nói chuyện riêng sau nhé.”Nhóm bạn bên cạnh không biết chuyện này là thật hay đùa, dù sao lúc đó họ đều đã về phòng riêng. Chỉ mỗi Nhậm Hàng tự tin cứ như nắm rõ tình hình, cầm di động gửi tin vào nhóm trò chuyện.【Nhậm Hàng】: Vừa nhìn đã biết đây là thủ đoạn cua gái của Tiêu Gia rồi, chém gió lung tung, làm tai Hạ Ngưỡng nhà ta đỏ bừng rồi kìa.【Lục Gia Trạch】: Sao cậu nói thế, tối qua rảnh rỗi sinh nông nổi đi nghe lén góc tường nhà người ta à?【Nhậm Hàng】: Phòng tôi ở tầng dưới, ngay đối diện phòng họ. Theo như lời A Tiêu nói, Hạ Ngưỡng đè cậu ấy ra hôn hít cả đêm mà cậu ấy lại không sang phòng tôi mượn áo mưa? Đến Nhẫn Giả Thần Quy (Ninja Rùa) còn không nhẫn nhịn được bằng cậu ấy.“Phụt hahahahaha!”Hứa Nghê đang lướt xem tin nhắn, thấy đoạn chat này thì bật cười.Đoạn Tiêu liếc mắt nhìn vào điện thoại, thấy họ đang tán gẫu những chuyện không đứng đắn, thấp giọng cười khẩy. Xoay màn hình bằng một tay với vẻ lười nhác, anh làm động tác kéo khóa mồm để cảnh cáo họ.Lại nhìn thoáng vẻ mặt ảo não không giấu được sự xấu hổ của Hạ Ngưỡng.Cô gái này hoàn toàn chẳng biết gì về tính nết của mình khi say, vậy mà lại tin lời anh nói chẳng chút nghi ngờ.Sáng sớm nắng lên, cả nhóm rảnh rỗi đi dạo bờ biển nghịch sóng, lúc về lại chơi bóng chuyền.Bãi biển này là bãi biển riêng của toàn khu biệt thự, ngoài một vài người dân bản địa ra vào đi dạo hoặc chạy bộ buổi sáng, chỉ có công nhân vệ sinh môi trường, nên có phần thanh nhã hơn.Hứa Nghê và Lục Gia Trạch dẫn Hạ Ngưỡng không biết chơi cùng đánh đôi, nhân số hai bên đều là 2 chọi 2, cô là người thừa ra, vào đội nào cũng được.Lát sau Đoạn Tiêu tắm xong đi tới, chưa nói hai lời đã kéo cô đi.Hứa Nghê đằng sau sốt ruột hét to: “A Tiêu, cậu mượn chủ lực của đội chúng tôi đi rồi, còn mỗi Lục Gia Trạch thì chơi làm quái gì nữa!”Lục Gia Trạch phản bác: “Cậu đừng có ngang ngược, bộ tôi không mạnh hơn Hạ Ngưỡng sao?”“Kẻ tám lạng người nửa cân.” Hứa Nghê bực bội. “Mà này, A Tiêu canh chừng người ta hơi quá đà rồi nhỉ, nắm tay rồi còn sợ chạy mất à?”Đới Tử Ninh uống ngụm nước, nhìn bóng lưng hai người họ thì cũng đăm chiêu, hỏi bạn trai: “Sao cậu ấy cứ nắm cổ tay Hạ Hạ dắt đi vậy?”Nhậm Hàng lau mồ hôi, nghe không hiểu: “Ý em là sao?”Đới Tử Ninh cười kéo tay anh ấy, mười ngón tay đan chặt vào nhau: “Chúng ta luôn thế này, nhưng hình như họ không giống. Cậu chủ Đoạn không biết cách nắm tay con gái à?”Thật ra họ đều biết Hạ Ngưỡng ở bên cạnh Đoạn Tiêu vì lý do gì, đều đồn thổi khắp giới rồi. Chuyện này nghe qua cho vui thôi, không cần thiết phải giải thích kỹ càng với một người ngoài.Chỉ có thể nắm cổ tay, là tình yêu không được đáp lại.Tựa như lúc hai người tỉnh táo, sẽ luôn đối chọi nhau vì những ngăn cách trong lòng.Nhậm Hàng nở nụ cười, kéo tay bạn gái lại gần nói: “Dĩ nhiên họ và chúng ta không giống nhau, cô ấy không ngoan ngoãn như em.”Khóe môi đang nhoẻn cười của Đới Tử Ninh hơi cứng lại.Thế nhưng trước mặt Đoạn Tiêu, Hạ Ngưỡng kia luôn vâng lời răm rắp, thoạt nhìn còn ngoan ngoãn hơn cô ta.Cách xa lưới bóng chuyền một chút, người ta đã dựng lên ba cái lều nhỏ màu vàng và đặt cạnh đó bốn chiếc ghế dài bãi biển có thể gấp gọn.Mùa hoa giấy nở rộ, bị gió thổi bay thành một mảng tím đỏ tươi đẹp.Hạ Ngưỡng bị anh kéo vào chiếc lều nhỏ hẹp.Cô cởi giày, ngồi xếp bằng: “Anh muốn làm gì?”“Bôi kem chống nắng.” Đoạn Tiêu đưa tay chạm vào xương quai xanh và vùng cổ đang ửng đỏ của Hạ Ngưỡng, ra hiệu cho cô ngồi gần vào: “Nắng ở Đại Vịnh rất gay gắt, em bị cháy nắng rồi.”Thảo nào mấy chỗ này lại ngứa thế, đã bị cô gãi trầy da.Thấy anh mở lọ kem chống nắng ra bôi lên cánh tay trần của mình, Hạ Ngưỡng mất tự nhiên, cố gắng rút tay về nhưng không được: “Để em tự bôi, anh làm em hơi ngứa.”Đoạn Tiêu chẳng buồn nhấc mí mắt, ép cô ngẩng mặt lên: “Sao tối qua em không nói vậy lúc s.ờ soạ.ng anh?”Cần cổ mảnh khảnh của cô bị anh nắm trong tay, những ngón tay khép chặt lướt nhẹ trên làn da. Nếu không biết anh đang bôi kem chống nắng, Hạ Ngưỡng sẽ nghĩ rằng anh đang ngả ngớn tán tỉnh mình.Nuốt nước bọt, cô khẽ hỏi: “Tối qua em đã làm vậy với anh thật sao?”“Làm vậy là làm gì?” Anh cố ý nói rất thô bỉ, giọng điệu lười biếng: “Hôn anh? Ôm anh? Còn quấn lấy anh đòi ngủ chung?”Hạ Ngưỡng càng nghĩ càng thấy lời anh nói không đáng tin, dần sinh nghi: “Em say rượu, chứ đâu có bị khùng?”Đoạn Tiêu nhìn cô chằm chằm một lúc lâu: “Chủ động hôn anh là bị khùng?”Cô căng thẳng nắm chặt gấu áo của mình, nghĩ thầm chẳng phải chuyện này cả hai đều rõ ràng rồi sao? Sao anh lại không vui chứ?“Qua đây ngồi.”Hạ Ngưỡng không hiểu ý anh, nhưng vẫn dịch người ngồi gần lại.Anh lạnh lùng nói: “Ý anh là, ngồi lên người anh.”“…”Dường như anh đang ép cô đến giới hạn cuối cùng. Đụng đáy thường sẽ bật ngược trở lại, nhưng nghĩ đến bản hợp đồng giữa họ, Hạ Ngưỡng chẳng có tư cách gì mà giữ vững nguyên tắc trước mặt anh cả.Dù Đoạn Tiêu muốn làm gì cô, cô cũng sẽ không từ chối.Hạ Ngưỡng rũ mắt xuống không nhìn anh, cô quay lưng lại kéo khóa chiếc lều đằng sau. Ngập ngừng hồi lâu, cô mới hỏi: “Em phải làm gì?”Vừa hỏi dứt câu, cả người cô đã bị anh bế lên và đặt ngồi lên đùi đang mở rộng của anh.Cô mở hai chân, theo đường cong của chân anh mà hạ thấp người xuống. Tay cô chống lên vai anh để cố gắng tạo khoảng cách.Kháng cự rõ ràng đến vậy, nhưng vẫn đủ gần để có thể cảm nhận được nhịp thở lên xuống của đối phương.Hạ Ngưỡng nhíu mày: “Đè lên thứ gì rồi.”Anh vòng tay ôm eo cô, giọng khàn khàn: “Em nói gì cơ?”“Thứ gì đó…”Đang nói, cô chợt nhận ra mình đã ngồi lên thứ… dơ bẩn kia.Hai người mặt đối mặt, cơ thể áp sát, hơi thở hòa quyện. Đoạn Tiêu nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt không chút biểu cảm, chậm rãi đưa ra yêu cầu tiếp theo: “Hôn anh.”Hạ Ngưỡng dần thả lỏng nắm tay đang siết chặt, cô mím môi rồi tiến lại gần, áp sát vào bên má anh. Ngay giây tiếp theo, cằm cô bị bóp chặt, cơn đau khiến cô phải há miệng ra.Đoạn Tiêu siết chặt eo cô, môi anh áp sát lên môi cô, cắn mạnh vào môi dưới của cô như để trừng phạt. Lưỡi anh chui vào khoang miệng cô, quấn quýt đến mức khiến cô tê dại.Giam cầm cô, bước tiếp theo là thuần hóa cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro