Hoa cưới – Tình...
Tước Nhĩ
2025-03-15 02:55:44
Những cảnh quay trong rừng núi của đoàn phim《Tử Dạ Ca》 kéo dài đến cuối tháng Năm, nhưng quản lý của Hạ Ngưỡng đã giúp cô sắp xếp lại lịch trình làm việc.Bên đoàn múa cũng sắp tới kỳ lưu diễn định kỳ, hơn nữa cô còn phải chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp. Vì vậy vào ngày cuối cùng của tuần này, cô đã cùng một nhóm người trong đoàn phim trở về trước.Mặc dù Đoạn Tiêu bảo với cô rằng anh phải nhập viện một tuần.Nhưng đợi đến khi Hạ Ngưỡng về đến nhà, theo lý mà nói thì cũng là ngày cuối cùng anh nằm viện.【Cấm Tiêu】: Xe của anh để trong gara à? Em đã rửa sạch và đổ đầy xăng rồi.【Tiêu】: Là xe của Lục Gia Trạch, em cứ để ở đâu cũng được. Em mới về à?【Cấm Tiêu】: Ừhm, em vừa về đến nhà. Anh vẫn còn nằm viện hả? Chân sao rồi?【Tiêu】: Cắt cụt rồi.“…”Nhìn dòng chữ đầy oán trách của anh, Hạ Ngưỡng chẳng biết nên trả lời thế nào.Cửa thang máy mở ra, cô vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy mấy nhân viên mặc vest đồng phục đứng trước cửa căn hộ.Chỉ là là họ đang đứng ở trước cửa căn hộ của Đoạn Tiêu.Có vẻ như đang đợi ai đó, bên cạnh còn có hai kệ treo đầy quần áo cao cấp được thiết riêng.Ban đầu Hạ Ngưỡng định đi thẳng vào nhà, nhưng lại tò mò hỏi: “Mọi người đứng ở đây làm gì vậy?”“Thật ngại quá, chúng tôi đến để giao quần áo. Xin hỏi cô có quen với chủ nhà này không?” Một nhân viên bán hàng bước tới, chỉ vào chiếc bảng tên của hãng thời trang cao cấp trên ngực với cô: “Tôi đã gọi điện thoại nhưng không ai nghe máy.”Cô nhận ra ngay, đây là thương hiệu xa xỉ mà Đoạn Tiêu hay mặc.Hãng này mỗi năm chỉ ra mắt 8 mẫu trang phục mới, năm nay đã sắp trôi qua được nửa năm, cũng đến lúc gửi mấy bộ thời trang cao cấp theo mùa và đồ thiết kế riêng đến.Còn về việc không thể liên lạc qua điện thoại.Chắc là họ đã gọi vào số của trợ lý.“Quen biết, để tôi mở cửa cho mọi người, mọi người có thể đẩy đồ vào trong.” Vừa nhập mật khẩu, Hạ Ngưỡng vừa hỏi: “Có cả đồ nữ à?”“Đúng vậy, trước đây tôi đã trao đổi với trợ lý Thôi, tất cả đồ nữ đã được cắt hết mác.”Nói xong, họ đẩy hai kệ quần áo vào phòng khách: “Quý cô, xin hỏi để ở đây được chứ?”“Được, làm phiền rồi.”Sau khi bốn người họ rời đi, Hạ Ngưỡng nhìn vào những bộ trang phục trong túi đựng chống bụi.Căn hộ này chỉ bằng một nửa căn hộ ở Phiếm Hải trước kia, nên hai kệ quần áo để ở đây trông hơi chật chội.Tiếng người vừa im ắng được một lúc thì Năm Giờ Rưỡi mới thò đầu ra khỏi hộp cát mèo, nhìn về phía cô. Chỉ một giây sau, nó lao vọt tới, uất ức cọ vào chân cô liên tục.Mặc dù trong nhà có máy tự động cho mèo ăn, dì Vương cũng qua đây ba, bốn lần mỗi tuần.Nhưng không có ai vu.ốt ve con mèo, nó sẽ chỉ cảm thấy cô đơn.Hạ Ngưỡng chơi đùa với nó một lúc, sợ rằng móng vuốt tinh nghịch của nó sẽ làm rách túi chống bụi, vì vậy cô nghĩ nên đưa đống quần áo này vào phòng ngủ trước.Cũng tiện tay nhắn tin nói cho Đoạn Tiêu một câu.【Cấm Tiêu】: Họ vừa mang mẫu trang phục mới mùa Xuân Hè năm nay tới, em giúp anh để vào phòng ngủ rồi nhé.Nhắn xong, Hạ Ngưỡng mới đẩy kệ quần áo vào trong. Còn chưa đóng cửa đã bị bức tường đối diện giường ngủ làm cho giật mình kinh ngạc.Trên bức tường đó dán đầy áp phích lớn nhỏ, đều là những áp phích biểu diễn cá nhân của cô trong đoàn múa.Trong đó có một tấm đặc biệt lớn được treo ở chính giữa.Cửa tủ quần áo của Đoạn Tiêu không đóng. Cho dù đổi nơi ở, nhưng anh vẫn giữ thói quen dồn đồ của mình vào một bên và để dành ra phần lớn không gian trong tủ quần áo.Cô ngắm nhìn căn phòng ngủ này, từ sự ngạc nhiên thoáng hiện trong mắt dần chuyển thành cảm giác bất lực. Dường như ở chỗ của Đoàn Tiêu, rất nhiều thứ đều có thể trở nên hợp lý.Hạ Ngưỡng bỗng cảm thấy mệt mỏi.Sau khi cố gắng chống đối, thay đổi, phớt lờ nhưng cuối cùng lại vẫn quay về điểm xuất phát.Cô ngồi xuống mép giường, tựa vào đầu giường, nhìn về phía tấm áp phích khiêu vũ từ góc độ này.Đây là bức ảnh đầu tiên của cô sau khi được nhận chính thức vào Đoàn ca múa kịch Trung Quốc và đảm nhận vai múa chính.Trong ảnh, Hạ Ngưỡng mặc bộ trang phục múa cổ điển giản dị nhất, đứng ở trung tâm sân khấu, thực hiện động tác xoay người trên mũi chân mà cô giỏi nhất.Chẳng phải nói với cô là không có sao?Tại sao còn có thể bị cô phát hiện được nhiều bí mật như vậy.Điện thoại của Đoạn Tiêu gọi tới ngay sau đó, có lẽ là anh đã nhìn thấy tin nhắn cô gửi.“Đang ở trong phòng ngủ của anh à?”Hạ Ngưỡng nghe tiếng thở hơi gấp gáp của anh, yên lặng một lát, chân thành hỏi: “Anh là fan cuồng của em hả?”“…”Anh im lặng, Hạ Ngưỡng cảm thấy hơi buồn cười: “Đến em còn không tự luyến như vậy, lại còn dán đầy áp phích khiêu vũ khắp phòng ngủ.”“Cái áp phích này làm mặt em trông to quá, ánh sáng cũng tối, chỉnh ảnh cũng kỳ nữa.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật sự rất xấu.”Đoạn Tiêu mỉm cười, đổi chủ đề sang chuyện khác: “Anh vẫn còn ở bệnh viện.”“Chân chưa khỏi à?”Cô cau mày, rõ ràng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.“Ừhm.” Anh thở dài uể oải. “Vốn dĩ anh cũng chỉ có ưu điểm là ‘đẹp trai, sống tốt, giàu có, không lăng nhăng’, bây giờ không ngờ chân cũng bị hỏng rồi.”“…”Hạ Ngưỡng nhẹ nhàng phồng má, bỏ qua lời tự khen gián tiếp của anh: “Thật không đấy, chẳng phải bảo bó bột là xong rồi sao?”“Em cũng đâu có lo lắng cho anh.”“Nghe giọng điệu của anh giống như đang đùa vậy.” Cô mím môi: “Phải rồi, ngày kia em sẽ đi dự đám cưới của đàn chị, anh có đi không?”Đàm Thư Ngưng sắp kết hôn với Đường Chi Chiêu – người học khoa Tài Chính cùng trường. Ban đầu đám cưới dự kiến sẽ tổ chức vào cuối tháng Năm, nhưng vì phát sinh vấn đề với việc đặt trước địa điểm tổ chức lễ cưới, chỉ có thể tổ chức hôn lễ sớm hơn.Sự thay đổi này khiến nhiều người có chút bất ngờ.Ngay cả Hạ Ngưỡng – người được chọn làm phù dâu, cũng thấy may mắn vì vừa kịp từ trong núi trở về và vẫn có thể xin nghỉ phép ở bên phía đoàn múa.Trước đây chú rể Đường Chi Chiêu cùng Đoạn Tiêu mở công ty, suốt năm ba và năm tư đại học anh ấy đã giúp anh duy trì công ty nhỏ ở trong nước. Hiện giờ anh ấy đã nhậm chức ở tập đoàn Đoạn thị sau khi tốt nghiệp.Đoạn Tiêu gật đầu: “Anh sẽ đi, anh đã nhận được thiệp mời rồi.”“Được, vậy em cúp máy trước nhé.” Không thấy đáp lại, Hạ Ngưỡng lại giải thích thêm: “Em muốn về nhà để tắm rửa, ở trong rừng lâu quá, quần áo em sắp bốc mùi rồi.”“Đi đi.”Phía bên kia, Đoạn Tiêu quả thực vẫn còn ở bệnh viện.Chân anh đã khỏi từ lâu, chẳng qua là nhân lúc đến thăm ông cụ ở phòng ICU, Đoạn Tự đã sắp xếp cho anh gặp bác sĩ nổi tiếng của khoa tâm lý tại bệnh viện này.Bác sĩ là một người đàn ông trung niên gần 40 tuổi, lịch hẹn khám của ông ấy rất khó đặt.Ban đầu, bác sĩ cho rằng một bệnh nhân trẻ tuổi tài cao như Đoạn Tiêu có thể chỉ mắc chứng lo âu hoặc trải qua giai đoạn hưng cảm do tốc độ cuộc sống quá nhanh.Những bệnh nhân kiểu này không hiếm và có nhiều khả năng xảy ra ở những thiên tài.Nhưng không ngờ sau khi xem xong tất cả bảng câu hỏi và kết quả kiểm tra sức khỏe của người thanh niên này, bác sĩ nhận ra anh có trạng thái của bệnh rối loạn nhân cách phụ thuộc*.(*rối loạn nhân cách phụ thuộc: (Dependent Personality Disorder – DPD). Những người mắc rối loạn nhân cách phụ thuộc thường có sự phụ thuộc quá mức vào người khác, lo lắng về việc bị bỏ rơi, và thiếu sự tự tin trong các quyết định cá nhân.)Người thanh niên đứng ở cửa có dáng người rất cao, ngũ quan sắc nét lạnh lùng khi không biểu lộ cảm xúc, giống như tính cách của một người sống tiêu dao tự tại, không bận tâm bất cứ điều gì.Thực sự không thể nhìn ra chỗ sâu thẳm bên trong anh là một người như vậy.Nhìn anh cúp máy và bước vào phòng, bác sĩ hỏi: “Vừa rồi là đang gọi điện với cô gái đó à?”Đoạn Tiêu “Ừ” khẽ rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông ấy, đôi chân dài duỗi ra một cách thoải mái: “Lại nhìn ra tật xấu gì của tôi à?”“…”“Tôi là bác sĩ, không phải thầy bói.” Bác sĩ đẩy gọng kính, tế nhị khuyên: “Cậu có thể bớt chút thời gian nghe lời mẹ cậu đến đây một chuyến, tôi cảm thấy cậu cũng muốn thay đổi. Sao không thử bắt đầu từ tình yêu lành mạnh, bình thường?”“Một tình yêu lành mạnh, bình thường. Tôi không bình thường sao?”Bác sĩ khó xử nói thẳng: “Nếu cậu bình thường thì còn tìm đến tôi làm gì?”“Bà ta quả thật cứ mắng tôi bị bệnh thần kinh và bảo tôi đi gặp bác sĩ.” Đoạn Tiêu nhướng mày, bật cười: “Nhưng bác sĩ, ông nói chuyện với tôi chẳng phải cũng vì tôi có tiền sao?”Bác sĩ: “…”“Cậu yên tâm, cũng vì cậu thật sự bị bệnh.”Đám cưới của Đàm Thư Ngưng được tổ chức tại một nhà máy rượu Ý ở ngoại ô Kinh Châu, nơi này lúc nào cũng đông khách. Phong cách lãng mạn của vùng quê, mang đậm nét tự do của Tuscany*.(*Tuscany là một phong cách thiết kế lấy cảm hứng từ vùng Tuscany của Ý. Phong cách này nổi tiếng với vẻ đẹp mộc mạc, ấm áp và cổ điển, thường thấy ở các biệt thự và nhà vườn trong khu vực.)Khi Hạ Ngưỡng đến nơi thì vẫn còn sớm, khách mời chưa đến nhiều.Hoa tươi, chỗ ngồi và thảm đỏ đều đã được chuẩn bị sẵn và chính chú rể là Đường Chi Chiêu đứng đón khách ở cửa.Vì mối quan hệ với Đoạn Tiêu.Họ đã quen biết nhau từ lâu, nhưng không thân thiết.Lúc này, Đường Chi Chiêu cũng chỉ mỉm cười nói lời chào mừng với cô. Vì cô là đại diện phù dâu phía nhà gái nên cô cũng không ở lại lâu ngoài cửa.Lúc này ở trong phòng cô dâu có khá đông họ hàng của nhà gái, tiếng cười nói rộn rã vui vẻ.Đàm Thư Ngưng đã mặc chiếc váy cưới đuôi cá dài màu trắng, đang được làm tóc.“Đàn chị, chúc chị tân hôn vui vẻ.” Hạ Ngưỡng bước nhỏ lên trước chào hỏi, nhìn vào cô gái nhỏ nhắn trong gương mà không kìm được khen ngợi: “Thật là xinh đẹp.”“Em đến rồi, cũng may hôm nay có em đến. Bạn thân khác của chị ở bên Úc, không mua được vé để về hôm nay.” Đàm Thư Ngưng nắm tay cô, lắc nhẹ: “Nếu không có em, chị chỉ còn bốn phù dâu thôi! Số này thật không may mắn!”Cô mỉm cười: “Đàn chị, chị… có phải đang hồi hộp không?”Cả chuyên gia trang điểm cũng nhận ra: “Cô dâu nào cũng thế thôi, từ khi thức dậy là cô ấy đã rất hồi hộp rồi.”“Ôi, lần đầu chị kết hôn mà!” Đàm Thư Ngưng cũng bị chọc đến ngượng ngùng, “Chị lại nói nhiều rồi, thôi vậy chị không nói nữa… Em qua chỗ Chân Nghi tìm váy để thay nhé, lát nữa chuyên viên trang điểm phù dâu sẽ làm tóc cho em. Hôm nay chắc chị sẽ rất bận, không chăm sóc em chu đáo được, đừng để bụng nhé!”Hạ Ngưỡng trấn an cô ấy: “Không sao đâu, vậy em đi trước đây.”Trong đội phù dâu bao gồm cả Hạ Ngưỡng là có tổng cộng năm cô gái.Trong số những người đó, cô chỉ quen một người là đàn chị ở Đại học Kinh Châu.Chính là Vạn Chân Nghi – người của ban tuyên truyền hội học sinh trường trước đây.Váy phù dâu đã được may theo số đo mà các phù dâu gửi trước đó, là kiểu váy kẻ caro màu trắng ngà thanh nhã.Sau khi thay đồ xong, Hạ Ngưỡng cầm túi lên: “Đàn chị Vạn, đưa phong bì cho chị phải không ạ?”“Phải.” Hôm nay Vạn Chân Nghi đảm nhận việc thu phong bì cho cô dâu, nhận phong bì rồi ghi tên vào, còn thắc mắc: “Nhưng sao nhà em lại gửi hai phần thế?”“Nhà em?”“Đoạn Tiêu đã gửi một món quà cưới lớn cho chú rể rồi, chẳng qua cậu ấy chưa đến.”Hạ Ngưỡng ngơ ngác, gãi đầu: “Phần này của em là của bên cô dâu mà.”“Được rồi, em vẫn khách sáo quá.” Vạn Chân Nghi cười, quay sang vẫy tay gọi: “Vency, làm phiền dẫn phù dâu cuối cùng của chúng ta đi trang điểm.”Hạ Ngưỡng không thường xuyên tham dự hôn lễ, họ hàng của nhà cô vốn không nhiều. Từ khi bố mẹ qua đời thì càng ít người đặc biệt gọi cô – một cô gái mồ côi đến dự.Vì vậy, cô xem như đang trà trộn vào nhóm phù dâu, vừa xem náo nhiệt vừa đi tham quan.Xét theo mức độ thân thiết, quả thực cũng không có việc gì đến lượt cô làm.Đến 9 giờ 30 sáng, giờ lành của hôm nay.Toàn bộ khách mời dần dần yên tĩnh, người tổ chức lễ cưới bắt đầu cho phát nhạc. Cô dâu khoác tay bố mình bước qua cổng vòm làm từ hoa tươi, chính thức tiến vào lễ đường.Ngay sau phần phát biểu của các họ hàng, đã đến lúc tung hoa cưới. Các phù dâu và những cô gái chưa kết hôn từ các dãy ghế đều đến để xin vận may.Đàm Thư Ngưng quay lưng lại, tung bó hoa màu hồng phấn ra sau.Mấy cô gái đều vươn tay ra bắt, nhưng như bị ma xui quỷ khiến, bó hoa đó bị đẩy qua lại vài lần rồi cuối cùng rơi thẳng vào trong tay của Hạ Ngưỡng.“Tuyệt vời, chẳng tốn chút công sức nào mà cũng được.”“Woo hoo! Chúc mừng nha ~ chúc mừng ~”“Hahaha, Hạ Ngưỡng bắt được à? Vậy người tiếp theo là cậu đó, chuyện tốt sắp đến rồi.”“Chúc mừng nha, người anh em! Chờ uống rượu mừng của cậu nhé, đặt trước một bàn!”Tiếng ồn xung quanh vốn dĩ đã náo nhiệt, lúc Hạ Ngưỡng lấy được hoa cưới lại nghe tiếng mọi người bên dưới rộn ràng chọc ghẹo.Tiếng reo hò trong đám đông luôn hăng hái, nhưng những lời mọi người nói đều không sao hiểu rõ được.Cô nhìn xuống dưới, mới phát hiện ra Đoạn Tiêu đã đến từ lúc nào. Trước đó anh không có mặt, chỗ ngồi cũng trống, cứ tưởng anh không đến cơ.Chàng trai đang mặc bộ vest satin với phong cách kín đáo, không quá nổi bật nhưng vẫn cuốn hút. Chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng, cùng với vài lọn tóc hơi dài rủ xuống trán, che khuất một phần đôi mắt sắc sảo hẹp dài.Trong ngày vui hân hoan, gương mặt anh dường như bớt đi vài phần ngông nghênh thường thấy, cả người toát ra nét ung dung và cao quý.Nhóm phù rể và các bạn học đứng bên cạnh chú rể đều trêu ghẹo anh, họ đẩy vai anh, rõ ràng đều cho rằng Hạ Ngưỡng giành được hoa cưới thì người vui nhất hẳn là anh.Vậy nên gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh.Đoạn Tiêu không lên tiếng, dáng người cao ráo đứng lặng lẽ bên cạnh đám đông, lông mày thanh tú và khôi ngô. Hai tay anh đút vào túi quần một cách thoải mái, ánh mắt anh lười biếng nhìn về phía cô.Đôi môi mỏng mềm mại của anh khẽ cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý.Thật khó để Hạ Ngưỡng không mỉm cười theo trong hoàn cảnh này.Ngay sau đó, cô ôm bó hoa cùng nhóm phù dâu xuống sân khấu. Đột nhiên có một câu nói thoáng qua bên tai cô: “Thật ngạc nhiên, hai người vẫn còn ở bên nhau.”Cô ngước lên, nhìn thấy khuôn mặt của Chân Đông Nhi.Chỉ là bây giờ sớm đã không còn ánh mắt oán giận như trước kia nữa, mà thay vào đó là một vẻ bình thản khó diễn tả.Cả bốn năm đại học sắp trôi qua, hàng mi của Hạ Ngưỡng khẽ run: “Phải.”Vẫn còn đang bên nhau.Làm một trong những phù dâu, nhiệm vụ duy nhất của Hạ Ngưỡng hôm nay là theo cô dâu đi mời rượu từng bàn.Tửu lượng của cô cũng khá, mấy năm nay lại chăm sóc dạ dày rất tốt.Nhưng đến bàn thứ năm thì chú rể đã qua thay cô, nói rằng người nhà đang chờ cô.Hạ Ngưỡng nhìn sang chỗ mình ngồi, thấy Đoạn Tiêu ngồi ngay bên cạnh.Cô chỉ đành bước đến, ngồi xuống bên cạnh anh: “Hôm nay em là phù dâu, chính là phải giúp cô dâu uống rượu chứ, nếu không thì em chẳng làm được gì cả.”“Uống thêm nữa là say đấy.” Đoạn Tiêu nhìn gương mặt đã bắt đầu đỏ lên của cô, đẩy ly nước ấm trước mặt về phía cô, “Uống say trong hôn lễ của người khác, làm trò cười cho thiên hạ thì làm sao?”Cô thản nhiên trả lời: “Không phải anh vẫn ở đây sao?”Đoạn Tiêu quay mặt qua nhìn cô, lúc cô ngại ngùng định tránh đi thì anh giơ tay, đầu ngón tay nhẹ chạm lên chấm nâu trên má cô: “Đây là gì vậy?”“Đây là kiểu trang điểm tàn nhang.” Hạ Ngưỡng bị biểu cảm của anh chọc cười, nhấp một ngụm nước ấm, “Đừng làm nhòe của em, chuyên viên trang điểm vẽ rất lâu mới xong đấy.”Anh thu tay lại, không cho cô cơ hội ăn vạ, rồi nhắc: “Chú Trào có gửi em một hộp trà, để ở chỗ anh.”“Ai vậy?”“Là ông chú mà em đã cứu khi ông ấy bị tăng huyết áp ở nông trại ấy.” Đoạn Tiêu bình thản nói: “Ông ấy là CIO của tập đoàn Đoạn thị.”Hạ Ngưỡng quay lại nhìn anh: “CIO là gì vậy?”Cô đã uống rượu, đầu óc có phần lơ mơ.Suy nghĩ cũng chậm lại, đôi mắt trong veo trông có vẻ ngốc nghếch.Đoạn Tiêu khẽ cười, kiên nhẫn giải thích: “Chief Innovation Officer*, lãnh đạo bộ phận hoạch định sáng tạo”(*Giám đốc Sáng tạo)“À, không cần cảm ơn em đâu… Em không thích trà, em cũng đâu phải cụ già.” Mặt cô đỏ bừng, nhìn lên sân khấu, lại hỏi: “Ông ngoại anh sao rồi?”“Không tốt, nhưng đến tuổi này cũng là điều khó tránh.”Hạ Ngưỡng đáp lại bằng vẻ trầm ngâm.Yên tĩnh chưa được ba giây, cô bất ngờ đứng bật dậy.Đoạn Tiêu nhẹ nhàng đỡ lấy eo để cô ổn định lại, bình tĩnh hỏi: “Say rồi, định làm chuyện mất mặt à?”Cô chép miệng hai cái, lắc đầu: “Không phải, em muốn đi vệ sinh.”Anh vẫy tay gọi một nữ phục vụ đi ngang qua: “Làm phiền, dẫn cô ấy đến nhà vệ sinh giúp tôi.”“Không cần đâu, em tự đi được.” Hạ Ngưỡng cầm túi đeo lên vai, đưa điện thoại của mình cho anh. Đôi mắt lạnh lùng đen trắng rõ ràng, nghiêm túc nói với anh: “Khi nào muốn về, em sẽ liên lạc với anh bằng điện thoại.”“…”Đoạn Tiêu vô cảm cầm điện thoại của cô: “Em thật thông minh.”Hôm nay Đoạn Tiêu lái chiếc AMG mà anh đã sử dụng ở đại học, không đỗ trong gara mà đỗ bên cạnh một con đường hơi yên tĩnh.Trong nửa sau của đám cưới không cần đến một trong những phù dâu là Hạ Ngưỡng, hơn nữa cô cũng không thể uống tiếp nữa nên dứt khoát rời đi trước.Khi cô trèo lên ghế phụ, Đoạn Tiêu đang đọc vài tin nhắn vừa nhảy ra trên điện thoại cô. Anh không mở, chỉ đưa qua: “Có người tìm em.”Hạ Ngưỡng liếc qua tên người gửi, rồi lắc đầu: “Mặc kệ cậu ta đi.”“Ai vậy?”“Quen biết ở thư viện thôi. Lúc em viết luận văn, cậu ta làm việc bán thời gian ở thư viện và từng giúp em giữ lại mấy cuốn sách khó mượn.”Hạ Ngưỡng cởi áo khoác, nhăn mặt nói: “Nhưng dạo gần đây ngày nào cũng nhắn hỏi sao em không đến thư viện… Em bị trả lại luận văn mới phải đến đó, cậu ta mong em bị viết lại luận văn nữa à.”Vẻ mặt của cô trông như ghét bỏ cực kì.Hoàn toàn không nhận ra người ta nhắn tin nhiều như vậy cho cô là có ý khác.Đoạn Tiêu cười: “Thế thì đúng là không cần để ý đến cậu ta.”Hạ Ngưỡng ôm áo khoác và túi xách, sau khi ngồi yên, hỏi: “Điện thoại của anh đâu?”“Em định làm gì?”Khi anh hỏi, anh đã đưa điện thoại qua cho cô.Hạ Ngưỡng mở màn hình, lướt qua một lượt các ứng dụng, xóa chương trình định vị theo dõi rồi trả lại: “Điện thoại em nhiều thứ lắm, trước mắt chưa cần đổi cái mới, nhưng anh cũng đừng dùng cái này để lén theo dõi em nữa.”Cô ngừng một chút rồi nói thêm: “Nếu cần, anh có thể mở chia sẻ vị trí với em.”Đoạn Tiêu nheo mắt, hờ hững liếc cô: “Như thế này là có thể à?”Hạ Ngưỡng: “Ừhm.”Anh khẽ cười.Biết rằng Hạ Ngưỡng lại nhượng bộ anh.Chuông điện thoại kết nối Bluetooth trong xe reo lên.Ghi chú là mẹ anh, Đoạn Tiêu trực tiếp bắt máy ngay trước mặt cô.Đoạn Tự hỏi: “Hôm nay con sẽ đến chứ?”Hỏi có đến gặp bác sĩ tâm lý hay không. Từ sau cuộc trò chuyện hôm đó, Đoạn Tự dường như rất để ý đến sức khỏe tâm lý của anh.Đoạn Tiêu lười biếng đáp: “Chưa chắc.”Đoạn Tự ngập ngừng: “Mẹ là vì muốn tốt cho con, đừng tự làm rối cuộc sống của mình.”Cuộc gọi kết thúc trong vòng chưa đầy nửa phút.Nghe toàn bộ cuộc nói chuyện, Hạ Ngưỡng tò mò: “Đi đâu thế?”“Đi xem mắt.” Đoạn Tiêu trêu cô, “Mẹ anh đã sắp xếp 10 cô gái cho anh gặp mặt.”“Ồ.”Hạ Ngưỡng không nhìn anh nữa, ngồi thẳng lại và cài dây an toàn một cách lơ đãng.Đoạn Tiêu cảm thấy mình tự chuốc vạ vào thân, mí mắt khẽ cụp xuống. Trên đường lái xe về, cũng không nói gì thêm.Khi về đến chung cư, cửa thang máy vừa mở.Hạ Ngưỡng vịn tường đi đến cửa phòng của cô, đang loay hoay mở khóa thì chợt bừng tỉnh, ngập ngừng gọi anh lại: “Nhưng mà…”Lúc này vẫn là buổi chiều, Đoạn Tiêu còn phải trở lại công ty. Ban đầu chỉ là tiện đường đưa cô về trước, nên vẫn đứng phía sau chưa rời đi.Nghe cô nói chuyện với mình, anh bình tĩnh đáp: “Nhưng gì?”Bị ánh nhìn sâu thẳm của anh làm cho căng thẳng, Hạ Ngưỡng cắn môi: “Nhưng người anh thích là em, nếu anh đi xem mắt thì chúng ta phải làm sao đây?”Quả nhiên nghĩ chuyện này suốt cả quãng đường.Đoạn Tiêu nhướng mày: “Làm sao là sao?”“Chúng ta không ở bên nhau nữa sao?” Cô suy nghĩ một lúc, chậm rãi hỏi: “Anh không muốn yêu đương với em nữa hả?”Anh nhìn cô chăm chú: “Giờ mới nghĩ đến việc cho anh một danh phận à. Họ Hạ à, em sẽ không tỉnh rượu là quên hết mọi chuyện đấy chứ?”Hạ Ngưỡng cụp mắt, khẽ suy tư: “Em không có uống say, chỉ là uống hơi nhiều thôi.”Đoạn Tiêu lười biếng dựa vào tường nhìn cô, ra hiệu cho cô vào nhà trước, rồi lại hỏi với vẻ châm chọc: “Mời anh vào ngồi chút chứ?”“…”Lẽ ra chỉ vài câu là có thể xác định mối quan hệ, trong mắt người khác họ sớm đã là đôi tình nhân yêu nhau nhiều năm. Ai mà ngờ sự thật lại khác xa như vậy.Có lẽ Đoạn Tiêu đã bị cô tạo ra bóng ma, nên nhất quyết muốn có một cuộc trò chuyện nghiêm túc.Hai người ngồi đối diện nhau bên bàn trà trong phòng khách. Hạ Ngưỡng hơi say và buồn ngủ, nhưng cô vẫn cố gắng mở to mắt lắng nghe anh nói.Đoạn Tiêu chống khuỷu tay lên đầu gối, mở lời: “Nói rõ rồi, lần này em thực sự muốn yêu đương với anh.”Lần đầu tiên hẹn hò không quá thuần tuý, cô không thừa nhận.Lần thứ hai thì lại xen lẫn giữa ép buộc và trao đổi, cô cũng không công nhận.Hạ Ngưỡng ngơ ngác, chỉ cảm thấy không khí thật trang nghiêm.Vậy nên cô nghiêm túc gật đầu đồng ý.Anh bắt đầu nêu điều kiện: “Em không được đối xử tốt với tất cả mọi người.”Cô phản đối: “Đâu có.”“Nhưng anh lại cảm thấy với ai em cũng tốt.”“Đó là chỉ tốt với anh thôi! Được lợi còn ra vẻ.” Hạ Ngưỡng sắp xếp lại suy nghĩ, nói: “Mối quan hệ của chúng ta, anh mới là người cần thay đổi.”Cô là người được anh nuôi dưỡng, trước đây mối quan hệ của họ có phần cưỡng ép. Vì vậy, làm sao để làm một người bạn gái anh thích cũng là do anh tự mình dạy dỗ mà thành.Nhưng yêu đương là sự hỗ trợ lẫn nhau.Anh không thể cứ mãi giữ thế chủ động, anh cũng nên trở thành người bạn trai mà cô mong muốn.Đoạn Tiêu chống tay lên trán: “Thay đổi chỗ nào?”“Anh hỏi em có ổn không, em luôn nói ổn. Giờ em muốn nói là không ổn.”“Không ổn cái gì?”“Ví dụ như em đã bắt đầu đi làm rồi, sau giờ làm cũng có việc riêng, có thể đi ăn, đi chơi cùng bạn bè.” Cô nói chầm chậm, “Không thể lúc nào cũng dành thời gian cho anh.”Đoạn Tiêu miễn cưỡng gật đầu: “Tiếp đi.”“Nếu anh đi công tác đột xuất, phải cân nhắc lịch trình của em nữa.” Hạ Ngưỡng mím môi, nói đến đây thậm chí cô còn có chút bực bội: “Không thể hở tí là bắt em đi cùng!”“… Ừhm.”“Em có quyền giao lưu bình thường với bạn khác giới, anh không được lúc nào cũng thần hồn nát thần tính.”Đoạn Tiêu nhìn cô chằm chằm, đoán rằng những điều này cô đã ngẩm đi ngẫm lại trong đầu không biết bao nhiêu lần: “Còn gì nữa?”Hạ Ngưỡng bình tĩnh nói tiếp: “Còn có, khi anh tức giận không được mặt nặng mày nhẹ với em.”“Quá đáng rồi đấy?” Anh bật cười, “Em làm anh tức giận, anh còn phải cười với em à?”“Nhưng lúc em giận không đáng sợ như anh.” Cô kiên cường ngồi thẳng hơn, “Em cũng không mặt lạnh nhìn anh như thế. Hơn nữa, em rất hiếm khi tức giận với anh.”Đoạn Tiêu gật đầu: “Đúng là vậy.”Anh phối hợp như vậy, Hạ Ngưỡng cũng thả lỏng cảnh giác, cuối cùng lại hỏi: “Có thể cho em mượn Năm Giờ Rưỡi được không?”Ngón tay đang buông lỏng trên đầu gối của anh gõ nhẹ hai cái, lười biếng nói: “Ngày mai sẽ huấn luyện nó nói tiếng người, gọi em là mẹ.”Cô bật cười thành tiếng: “Vậy những chuyện khác, để em nghĩ tiếp rồi nói.”Đoạn Tiêu nhìn cô, nghiêng đầu hỏi: “Đến lượt anh hỏi rồi.”“Anh nói đi.”Anh đứng dậy, khụy một gối bên cạnh sofa cô đang ngồi. Cánh tay vòng ra sau lưng, kéo cô lại gần, hơi cúi người xuống: “Có thể hôn em được chưa?”Hạ Ngưỡng vừa ngẩng đầu lên, môi đã bị anh chiếm lấy.Đôi môi quen thuộc, nóng bỏng và hơi thở ngọt ngào hương rượu, áp sát vào nhau. Sofa vốn đã nhỏ, Đoạn Tiêu lại từ từ tiến gần, đẩy cô vào góc, hoàn toàn khống chế cơ thể cô.Âm thanh nụ hôn dần trở nên ướt át, vang lên rõ ràng trong phòng khách yên tĩnh.Dù uống khá nhiều, Hạ Ngưỡng vẫn không thể ngăn được sự ngượng ngùng, cô cảm thấy tai mình đỏ ửng, sắc đỏ từng đợt lan dọc xuống cổ cũng trở nên nóng bỏng.Đoạn Tiêu không nhắm mắt, anh chăm chú quan sát từng phản ứng nhỏ nhất của cô.Thấy hàng mi dày của cô khẽ run, làn da mịn màng cũng đang ửng đỏ, thấy rõ được rằng cô đang rung động.Cô không còn chút sức lực nào, tay vòng ra sau eo anh từ từ trượt xuống. Lại bị anh nắm lấy đưa vào trong áo sơ mi của anh thăm dò, chạm vào cơ bắp săn chắc ở eo và hông.Bất chợt, trong đầu Hạ Ngưỡng thoáng hiện lên hình ảnh hình xăm của anh ở chỗ tay cô chạm vào. Cơn say trong người lập tức tan biến, cô vội vàng rụt tay lại.Cô rất sợ rắn, cho dù hình xăm của anh chỉ là bộ xương của một con rắn, chứ không phải hình dạng nguyên vẹn.Nhưng nó vẫn khiến cô có cảm giác áp lực và bất an.Đoạn Tiêu hiểu thấu tâm tư này của cô, anh nhẹ cắn vào đôi môi mềm mại, cười khẽ: “Gan thật nhỏ.”Hạ Ngưỡng bất mãn muốn tránh đi.Anh không cho, giữ lấy mặt cô nửa hôn nửa cắn, hơi thở dồn dập giao hòa: “Để em chạm, đâu có bắt em phải li.ếm đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro